Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yến khao quân

Tiểu thuyết gốc · 2949 chữ

Mân Phúc bắt đầu kể lại sự tình mối lương duyên từ trời rớt xuống của Giả Thiên trước đây.

"Há há ha ha, Giả Thiên, thiếu chủ tổng đà mỹ quan trời phú thảo nào nữ nhân phiên ngoại không khỏi dòm ngó chứ." Tày Mô cười khanh khách.

"Đừng nói ngươi đã lấy nàng ta nhé? Ta không muốn có tẩu tẩu miền viễn dương tí nào."

"Không thể nào, gia huấn tổ tiên không thể lấy người ngoại tộc. Huống hồ, lấy nàng rồi thì không được quay về đại lục nữa nên càng không thể. Ta trăm phương ngàn lời giải thích nhưng nàng một mực không thay đổi ý định. Cuối cùng chỉ có thể ra hạ sách."

Tày Mô không nén được tò mò nên nghiêng hẳn người sang Giả Thiên để nghe rõ tường tận câu chuyện khôi hài này hơn: "Ngươi nói gì với nàng? Tò mò hết sức!"

Giả Thiên nhìn Mân Phúc có vẻ ngượng ngùng, còn Mân Phúc thì môi mím chặt, muốn cười mà không dám.

"Chẳng lẽ ngươi bảo mình đã có thê tử?"

"Không ăn thua!" Giả Thiên lắc đầu nguầy nguậy.

Tày Mô đặt cốc trà mạnh xuống bàn, có phần tức khí:

"Nữ nhân này bá đạo thật sự. Chỉ có người phiên ngoại tính tình cổ quái mới nghĩ chuyện càn gở như vậy. Cuối cùng thì sao?"

Giả Thiên e dè không nói thẳng thừng bèn đến bên tai Tày Mô nói nhỏ liền khiến thiếu chủ Nam Cương bật cười phun cả ngụm trà trong miệng ra ngoài.

"Ta nói ... nói với nàng rằng mình bị bệnh ... đàng dưới. Nàng nghe xong liền đỏ mặt, bỏ đi một mạch, không hề ngoảnh đầu. Ngươi nói xem, đường đường là thiếu chủ tổng đà Thương Gia hội mà phải sử dụng chiêu trò đê tiện vậy để thoái thác mối hôn sự có phải uất ức quá không?"

"Trời ơi, nam nữ khác biệt, ngươi nói sỗ sàng vậy không sợ nữ nhân ấy mất mặt? Ta phục ngươi quá thể, Giả Thiên ơi. Ha ha ha ha."

"Tình thế bức bách, không thể khác hơn. Chậm trễ hơn nữa e rằng thiệt thân vào tay người rồi. Đáng thương hơn đáng trách."

"Nhưng rốt cuộc ngươi là người thế nào?" Tày Mô quét ánh mắt tra xét đầy ẩn ý lên người thiếu niên, từ trên xuống dưới không sót chỗ nào liền khiến hắn ngượng đỏ cả mặt:

"Bình thường, không thể bình thường hơn!"

"Thiếu chủ quá lợi hại, xin nhận của tại hạ một lạy bái làm ân sư. Ha ha tức chết ta mất, trời ơi tức cười quá đi thôi."

"Lạc khiết."

Tuỳ tùng của Tày Mô đến gần gọi khẽ vì sợ làm mất nhã hứng của chủ tử, ai ngờ hắn quá nhập tâm vào câu chuyện đào hôn của GIả Thiên mà chẳng nghe thấy chuyện gì quanh mình. Giả Thiên thấy vậy bèn nhướn mày chỉ hướng sau lưng hắn ra hiệu có người đến tìm.

"Cái gì cái gì, ta nghe không rõ." Tày Mô vẫn chưa thôi cười sặc sụa.

"Thành chủ mở yến khao quân nên thuộc hạ đến báo với người, yến sẽ khai vào tối nay."

"Uhm, ta biết rồi. Lui xuống đi."

"Giả Thiên, ngươi nhất định cùng ta đến đó nhé." Tày Mô quay qua đá lông nheo với thiếu chủ Thiên Hải.

"Ngài mời ta đến bản doanh, lại còn sắp xếp trướng phủ thế này đã là hậu đãi chi giao. Yến này chỉ dành cho nội tộc, người ngoài như ta không đến vẫn hơn."

Giả Thiên khéo lắc đầu từ chối nhưng Tày Mô nghiêm giọng có vẻ rất dứt khoát, không thay đổi.

"Ngươi là bằng hữu thân thiết nhất của ta, hơn cả huynh trưởng Tày Bính nữa, sao lại là người ngoài? Không đồng tộc không có nghĩa không phải huynh đệ thâm tình. Huống hồ ngươi còn là khách quý của bổn thiếu chủ đây, ai dám khinh suất chứ? Nhất định phải đến đó. Nhớ chưa?"

Giả Thiên bị thúc ép nên bất đắc dĩ phải gật đầu thì Tày Mô mới yên tâm đi ra.

...

Rừng cây rung rinh, lá bị kiếm sắt trượt ngang rớt xuống rào rào, những đường sáng phong vân nhanh như chớp, giương đông kích tây khiến hắn được phen mãn nhãn sự xuất quỷ nhập thần của người đàn ông đang đứng giữa đám hắc nhân vây xung quanh.

Hắc nhân đứng ngay ngắn đều nhau đến nỗi vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc như một loại trang phục đồng nhất khiến hắn có phần lạnh toát sống lưng, những đường kiếm vô tình luôn giành thế áp đảo người đàn ông, mũi kiếm nhắm chỗ hiểm mà lao đến.

Sạc! Vết thương dài bắt đầu nhuốm màu đỏ. Người đàn ông không né được một trong số đường kiếm xuất quỷ nhập thần kia.

"Các ngươi là ai? Thù oán gì mà ra tay tàn nhẫn?"

"Xuống suối vàng ắt biết! Giết!"

Người đàn ông dùng đôi chày bổng to nặng cỡ mấy chục cân nhanh nhẹn vô cùng, nhưng hắc nhân đông đến hơn mười người lại thêm một lòng muốn triệt hạ đối phương nên ra tay vô cùng dứt khoát và tàn độc. Người đàn ông dù võ nghệ thuộc hàng cao thủ nhưng có vẻ ngày càng chống đỡ yếu thế.

Từ trong bụi rậm, một thân tử y bay vụt ra ngoài kèm theo tiếng kêu leng keng của kim loại. Thiếu niên cả người lấm lem, y phục dơ bẩn nhưng mặt mũi anh tuấn, vầng trán cao rộng, thái độ điềm tĩnh lại có phần khí chất hơn người, sớm lộ rõ oai phong của bậc ngôi cao.

"Thiếu hiệp, không phải chuyện của ngươi. Đừng bao đồng!" Người đàn ông quát thiếu niên, ngữ khí lo lắng ái ngại.

"Giết, không chừa một ai."

Hắc nhân hô to với đồng đảng rồi lao vào như tên bắn, bao vây cả hai người vào giữa bát trận. Thiếu niên vẫn không nói một lời, mưu cơ đáp đông giương tây đánh trả đối phương khiến hắc nhân có phần kiêng nể. Hắn không có vũ khí trong tay nên dùng sợi dây xích dưới chân trở thành dây móc đầu, bẻ gãy cổ hắc nhân như thế chẻ tre. Người đàn ông được người giúp sức nên phấn chấn hẳn lên, trong lúc nguy khốn, hai người không ai bảo ai nhưng phối hợp đứng hai mặt chiến tuyến vô cùng kín kẽ, nên hắc nhân không thể ra tay từ phía sau với ý đồ dơ bẩn.

"Ngươi nhắm hạ được mấy tên?" Người đàn ông hào sảng hỏi thiếu niên.

"Sáu." Hắn đáp gọn lõn nhưng đầy tự tin.

"Vậy thì số còn lại của ta. Lên. A a a."

Keng keng keng! Sợi xích dưới chân bị đứt làm đôi càng khiến hắn như đại bàng sải cánh rộng, vần vũ tay chân trong kiếm đối phương như thế rồng bay. Phập! Tên cuối cùng định tẩu thoát thì bị kiếm do thiếu niên ném đến ngay chân liền ngã khuỵ xuống, nhắm chừng không thể chạy nổi nữa. Thiếu niên chạy đến định bắt người thì miệng hắc nhân đã trào ra ngụm máu tươi.

"Hắn chết rồi."

Người đàn ông thở như xả khói nhưng cười tươi sảng khoái:

"Định bắt sống tên còn lại xem ai là người đứng sau bọn chúng, nhưng không kịp rồi. Ha ha. Đa tạ thiếu hiệp đã xã thân cứu trợ. Ta là Mã Đề. Không biết cao danh của người là gì?"

"Tiểu nhân tên gọi Thục Phán. Đại nhân không cần khách khí. Giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ vốn là lẽ thường."

"Thục Phán! Tên hay lắm! Người là ... nô lệ?"

"Đúng vậy."

Mã Đề cười lớn hơn nữa:

"Nếu là nô lệ càng phải chạy nhanh và xa hơn nữa. Người như thiếu hiệp rất ấn tượng. Nếu không chê, xin mời theo ta về để được cảm kích ân công, chẳng hay có được không? Nhân tiện, ta có thể thương lượng với Tào A Sến để chuộc thân cho người. Một công đôi việc."

"Không cần câu nệ, hơn nữa ta cũng có việc gấp, nên từ biệt tại đây. Ngài nên về sớm để xử lý vết thương, kẻo nguy hại hơn nữa không tốt. Cáo từ."

"Thiếu hiệp! Thục Phán, khoan đã ..."

Mã Đề gọi với theo nhưng hắn cố tình không nghe thấy. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu. Mã Đề ngẩn người suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu được con người Thục Phán rốt cuộc là thế nào?

"Nếu Tào A Sến biết nô lệ của mình chạy lung tung như vậy chắc sẽ quy vào tội bỏ trốn, bị bắt lại chỉ có con đường chết. Haiz. Tự nhiên ta cảm thấy bất an vậy?"

Mẩu xích bị đánh gãy lúc Thục Phán giao đấu với hắc nhân bị rơi một khoen dưới đất, hắn liền nhặt lên xem, ánh mắt loé lên vài tia manh mối.

...

Vài tia sáng cuối cùng nơi chân trời cũng dần tắt liệm, bóng tối kéo đến nhanh hơn mọi ngày. Các bản doanh đã bắt đầu thắp sáng bằng những ụ lửa nhỏ nằm giữa mỗi khu doanh. Ụ lửa thì nhỏ mà người lại đông nên thay phiên nhau đến sưởi ấm hai bàn tay, rồi áp lên mặt cho thân thể lưu giữ chút nhiệt mà chống lại cái rét. Quân lính và nô lệ không được phép tham dự yến tiệc, lại không thể đốt lửa trại ngay trước mỗi bản doanh như hồi ở trại Nam Cương nên bên ngoài lối đi vắng tanh không bóng người, ngược lại bên trong mỗi trại lại in những vết tròn đen lúc nhúc như tổ kiến.

Người tham gia yến tiệc bắt đầu đến đông dần, đa số đều là nam tử hán, mặt mũi phong phong liệt liệt, y phục trên người đều làm từ da thú thuộc dạng hiếm thấy và đắt tiền. Miếng da thú nào càng quý hiếm chứng tỏ số ngân lượng bỏ vào đó không ít, càng chứng tỏ sự giàu có và xoa hoa của chủ nhân. Chính giữa tiệc yến trên bậc cao nhất, Tày Hương khoát lên mình miếng da báo đen chỉnh tề như dấu ấn của những vị tối cao vùng sơn lâm. Bàn bên cạnh là Thần nữ, Hoàng Lý Hàn Châu, một thân xiêm y đỏ với hai ống tay áo thụng rộng khoan thai, đầy cuốn hút. Mái tóc nàng đen nhánh, buông xoã hờ hững ngang vai. Trên đầu điểm thêm vòm hoa ban cao ngạo, loài hoa tượng trưng cho tộc thể Nam Cương, chỉ có Thần nữ mới được vinh hạnh mang chúng trên đầu.

Hai bên tả hữu, thấp hơn một bậc tam cấp là vị trí của các thủ lĩnh, dưới nữa là của tướng sỹ đến từ các bộ lạc khác nhau. Tất cả đều tạo thành một vòng bán nguyệt dài ôm lấy trung khu tiệc. Ở trung khu yến tiệc là những giàn thịt nướng lớn nhỏ khác nhau phân theo cấp bậc mà có người phụ vụ riêng. Giàn thịt con vật lớn nhất đặt gần chỗ Tày Hương và Thần nữ, chốc chốc hạ nhân lại xẻo một đĩa thịt lớn mang lên hai bàn cho những đấng trị vì tối cao của bộ lạc Nam Cương hợp nhất. Giàn thịt thuộc loại vừa con thì để phục vụ các vị thủ lĩnh, số còn lại đều dạng thú nhỏ, được phục vụ nhiều hơn hai loại trên, bày thành sáu, bảy giàn nướng phân làm hai làn tả hữu, đặt dọc theo các dãy toạ vị của tướng sỹ.

"Nhạc lên."

Người phụ trách nội vụ của thành phủ đứng giữa hô to thì lập tức người ở hai bên khu yến tràn vào vận y phục sặc sỡ, khuôn mặt trang trí những hoa văn vẽ hình uốn lượn, vô cùng mềm mại và công phu.

"Vũ điệu Ra Khơi. Đúng không?"

Đám đông reo lên tán thưởng, vỗ tay không ngớt. Tày Mô kéo bên áo Giả Thiên nói khẽ:

"Khúc vũ này của người Lạc nhưng chính xác từ đâu nhỉ? Để ta nhớ xem."

"Thiên Hải." Giả Thiên nói.

"Đúng, đúng, chính nơi đó. Hôm nào phải bắt ngươi làm một khúc cho ta thưởng thức mới đặng. Không thể hình dung được ngươi múa thế nào? Ha ha."

Mân Phúc đứng bên đáp, lắc đầu ngao ngán.

"Ngài ấy chỉ giỏi điệu chim bay cá lượn, còn Ra Khơi thì ..."

Giả Thiên đằng hắng có vẻ hơi mất mặt một chút vì chuyện xấu bị vạch trần, hắn ngó lơ sang hướng khác để tránh trả lời. Tày Mô với Mân Phúc chỉ còn biết nhìn nhau cười thầm.

Từ hướng ngồi của các vị thủ lĩnh, bỗng một người đàn ông đứng dậy nói to vọng lên chỗ Tày Hương.

"Bẩm Thành chủ, nhân tiệc khao quân này, và cũng để khích lệ tinh thần chiến sỹ, ta có vật này muốn dâng lên, cũng để tỏ rõ tấm lòng của mình với khối liên minh."

"Vị đó là ai?"

Giả Thiên hỏi người bên cạnh.

"Đại thủ gia Quy Sơn, Vũ Nhung. Là người như hoả như thuỷ với thủ lĩnh Thương Lang." Tày Mô đáp.

"Có chuyện đó sao?"

"Uhm. Không chừng chút nữa có kịch hay để xem."

"Tốt quá? Mang lên đây mau." Tày Hương vui vẻ đáp lời.

Vũ Nhung đập tay vào không trung ba cái thì một cỗ xe nặng đến bốn người phu đẩy mới di chuyển được đi vào. Vật trên được phủ bằng vải gấm đỏ có thêu kim sa óng ánh, chiếc xe đến trước bậc tam cấp thì dừng lại. Tấm phủ được kéo xuống thì tất cả đều sững người. Lần đầu tiên Tây hoang xuất hiện một vật làm bằng khối đồng lớn được chạm khắc vô cùng tinh xảo và tinh tế, đến từng chi tiết nhỏ như ngón tay cũng được tỉ mỉ công phu hơn bất kỳ vật nào đã từng thấy trước đây. Đặc biệt, mặt trống được khắc nổi bằng ngôi sao mười bốn cánh, xung quanh là những hoạ tiết tam giác thanh thoát. Kỹ nghệ của Hắc Nhai đã thuộc dạng cao thủ bí truyền nhất đại địa nhưng so với vật này quả không sánh bằng, thậm chí thua xa một bậc. Tào A Sến nóng lòng liền bước đến xem.

"Đây ... đây là ..." Tào A Sến lắp bắp, kinh ngạc không nói ra lời.

"Ngọc Hồn, chính nó." Vũ Nhưng trả lời đầy tự hào.

Đến lúc này, Tày Hương và mấy vị thủ lĩnh không nén được sự hiếu kỳ bèn đến gần hơn để nhìn cho tận mặt. Trống Ngọc Hồn thuộc dạng cổ vật linh khí, luôn được cất giữ cẩn mật ở thiên khu thánh triều Văn Lang, cũng được xem như bảo vật trấn quốc của gia tộc Hồng Bàng thị. Trước đây, ngoài các vị quốc chủ tối cao ra thì không một ai được nhìn thấy nó bao giờ. Tuy vậy, trong nhân gian luôn có vô số lời truyền tụng cũng như phác hoạ về bảo quốc này, chuyện này cũng được truyền đến Tây hoang, nên vừa nhìn qua ai nấy đều sửng sốt, kinh ngạc thập phần.

Tày Hương vừa mừng rỡ vừa không khỏi e ngại:

"Quốc bảo của thánh triều sao ngài có được? Không chừng sẽ mang hoạ sát thân cho tộc Âu chúng ta nếu tin này đồn ra ngoài. Mau, đưa vật về chỗ cũ!"

Vũ Nhung thấy vậy thì cười lớn:

"Thành chủ, các vị đừng vội hoảng hốt. Quốc bảo thánh triều hẵng còn yên vị, không sứt mẻ chút nào. Còn đây là giống mà cũng không giống."

Tào A Sến không khỏi hoài nghi:

"Đại thủ gia nói vậy là sao? Có thể rõ ràng hơn được không?"

"Nhớ năm xưa, sau khi tiêu diệt Kình Ngư, Xích Quỷ đã dùng con mắt thứ ba của nó để luyện thành linh khí trấn quốc. Vì tất cả sức mạnh của nó đều được tập trung ở con mắt đó, ngàn năm hấp thụ khí linh trời đất mà trở nên mạnh mẽ vô cùng. Tuy nhiên quá trình luyện linh khí không hề dễ dàng, phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày không ngừng nghỉ hoá luyện trên đỉnh Tản Viên, dùng mình làm vật dẫn hấp thụ hoả linh từ ánh dương quang mà thành trống Ngọc. Vì vậy, linh khí khi được luyện thành công sẽ bị ấn ký từ Thần Dương Quang để lại là mười bốn ngôi sao ở trung tâm mặt trống. Tương truyền rằng trống Ngọc có khả năng dẫn dụ linh hồn của yêu ma, thuỷ quái để bồi thêm sức mạnh cho riêng mình. Từ đó Văn Lang đại thổ tránh được nhiều thiên kiếp của yêu ma lộng hành. Xích Quỷ vì thế bèn đặt tên cho bảo vật đại thổ là Ngọc Hồn, như một lời nhắc nhở đối với bọn tà ma, quỷ đạo không được càn quấy nữa."

"Là bảo vật duy nhất trong trời đất làm sao có cái thứ hai được chứ? Ngài làm ta hồ đồ hết sức."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.