Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệm nướng

Tiểu thuyết gốc · 2902 chữ

Gần đến tháng mười hai, vào đông, trời trở lạnh, không khí tết nô nức khắp nơi. Sắp chào đón năm 2000.

Đêm ấy, Lê Thế Minh, Trung Vương, Nguyễn Hoàng An, Huệ Mẫn cùng nhau đi chơi. Thế Minh cuối cùng cũng chịu cởi bỏ lớp áo vest bó sát, mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi. Ba người kia cũng thay quần áo, Huệ Mẫn mặc bộ cánh đầm xẻ tà màu hồng làm hai con mắt Nguyễn Hoàng An không rời ra khỏi. Bốn người họ đi dạo chợ đêm.

Xã hội du nhập, những toà nhà cao tầng nối nhau san sát, đô thị hoá phát triển chóng mặt, nông thôn thay bằng bộ mặt thành phố nhộn nhịp tấp nập. Lối sống xính ngoại tràn về chẳng còn nét văn hoá mua bán xuồng xã nơi chợ đêm. Ở chợ mọi thứ đều có thể giao dịch, mà giá cả phải chăng, thăm thú vãn cảnh có mệt thì rẽ tạm vào quán trà nghỉ chân. Dọc chợ là những quán nhỏ bụi bặm mùi năm tháng, sớm tối vẫn le lói chiếc đèn com - pắc, họ rao bán những tiếng địa phương thân thuộc, người bản địa đứng bên lề đường vẫy khách, hương thơm của những món ăn dân giã giản dị đậm nét nước S lan toả khắp ngõ chợ.

Thế Minh còn nhớ rất lâu trước kia cậu đã từng cùng bố mẹ đi chợ đêm, tính đến nay chắc cũng phải sáu bảy năm về trước. Mà chợ đêm phố H kém xa với ĐN. Ở ĐN sớm đã thay mình bằng bộ mặt mới, khu chợ quê khi xưa đã mệnh danh thành con đường của khách vãn lai ngoại quốc.

Thế Minh muốn đi bộ thư thả tâm thái, mấy ngày nay vừa phải phòng bị tiến công của Nam Đạo, vừa phải sắp xếp ổn thoả công việc cho bốn bè cánh lớn của Bắc Đạo. Cậu thấy người lừ đừ mệt mỏi. Lâu lắm mới có thời giờ gian dạo giải toả áp lực. Cậu nhìn ngang nhìn dọc đến nửa chợ mà chẳng mua nổi thứ gì.

Ngoài cậu không mua đồ còn có Nguyễn Hoàng An, anh cảm thấy không vừa mắt mấy đồ hàng sạp rẻ tiền, nào là nhấc cái quần chê cạp trễ, nhấc cái áo chê tay dài, môi trề miệng bĩu, không hài lòng là bao. Trung Vương và Huệ Mẫn lại có thu hoạch lớn, túi lớn túi bé xách trĩu hai bên vai. Huệ Mẫn chưa từng đi chơi chợ đêm bao giờ, trong mắt cô thứ gì cũng mới mẻ và đẹp đẽ đến lạ.

Còn Trung Vương thì tham rẻ, hiện tại trong túi rủng rỉnh tiền tiêu, nhưng trong máu vẫn đậm chất anh nhà quê chất phác. Với lối sống giản dị và quan niệm nông thôn bao lâu, anh chẳng mấy khi mua hàng hiệu đắt đỏ, đồ mặc vừa người là được, không quá quan trọng.

Nguyễn Hoàng An nhìn Trung Vương mua cả đống quần áo “nhà quê một cục”, anh cau mày: “Vương, nếu thiếu tiền thì ới một câu, tôi có cho ông.”

Trung Vương nghe xong mặt đỏ, cười trừ không đáp lời. Thế Minh vỗ vai Hoàng An: “An, anh dám chắc Vương nó còn nhiều tiền hơn mày.”

Trung Vương đáp lại: “Không phải tôi kẹt, hay bủn xỉn, mà thấy những bộ quần áo này cũng ổn áp, mặc dễ chịu là được.”

“Ờm!” Thế Minh cười: “Đúng đấy, chúng ta dù nhiều tiền, nhưng từng đồng từng cắc đều là tích cóp mà ra. Phải biết tiết kiệm và quý trọng đồng tiền.”

Nguyễn Hoàng An giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng: “Thôi biết rồi, tôi cũng đến chịu hai người.”

Anh quay đầu nhìn Huệ Mẫn cũng cầm cả đống đồ hàng mã, cạn lời: “Ít ra cũng phải có gu chọn đồ chứ.”

Huệ Mẫn chẳng thèm nhìn anh ta, giọng bình thản: “Tự nhận mình là công tử bạc liêu mới là kẻ không có gu.”

Nguyễn Hoàng An mím môi, không nói lời nào. Thế Minh và Trung Vương cười lớn, Huệ Mẫn như sinh ra để đấu khẩu với Nguyễn Hoàng An.

Bước đến cuối chợ, đâu đây ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Thế Minh hít sâu một hơi, bụng bỗng sôi òng ọc, cậu vỗ bụng: “Đói rồi.”

Bụng đói đúng là phải tìm chỗ ăn. Thế Minh đưa mũi hít hà tìm đến hướng dậy mùi quen thuộc, vừa nhìn thấy tấm biển, cậu búng tay, quay đầu cười nói: “Món ăn thượng hạng bậc nhất chỉ có thể là thịt xiên và cô ca.”

Ngắt lời, cậu chầm chậm bước đến, đưa mắt nhìn một vòng, quán này không bé, mười mấy bàn ăn, hơn hai mươi thực khách. Dù đã là tháng mười một, trời trở đông, nhưng vẫn có khá nhiều người béo ục ịch cởi trần suýt xoa, mồm bặm mày trợn nhuốt đồ, toàn thân nhễ nhại mồ hôi.

Thế Minh nhìn qua mấy người khách đang ngồi, đều là dân tứ phương hỗn độn. Cậu chọn một bàn không người ngồi, ba người cũng lần lượt theo sau ngồi bên cạnh. Mấy người khách thấy có khách lạ đến, ngẩng đầu lên nhìn. Chẳng mấy chốc, cả cửa hàng đều những con mắt như diều hâu đổ dồn vào Huệ Mẫn.

Bộ đầm màu hồng lộ rõ ba vòng đẫy đã, mái tóc đen láy để thả, làn da trắng nõn nà, trông cô cuốn hút và gợi cảm. Vừa có nét đáng yêu lại có cái mặn mà lưu luyến. Huệ Mẫn là người con gái đẹp, bất luận là người đàn ông nào cũng phải ngoái lại để ý. Thế Minh hiểu rõ, cậu thấy hơi hối hận vì gọi Huệ Mẫn đi cùng. Vì đem theo cô cũng đồng nghĩa với việc dẫn thêm một mầm hoạ.

Ông chủ bước đến, mặt mày đon đả tiếp khách: “Các anh đi mấy người thế?”

Thế Minh: “Cho tôi bốn suất thịt dê.”

“Được!” Mặc dù miệng nói được, nhưng vẫn đứng chỗ cũ không động đậy, mắt dính chặt lên thân hình Huệ Mẫn. Nguyễn Hoàng An thấy vậy tức điên, đập đánh “đốp” xuống bàn, to tiếng quát: “Ông đứng đấy làm gì? Có muốn bán hàng nữa hay là không?”

Lúc này, ông chủ mới tỉnh mộng, vội vàng gật đầu tạ lỗi, rồi đáp: “Có ngay, có ngay đây!”

Ông chủ gật đầu khom lưng, mãi sau mới ngần ngại rời mắt khỏi Huệ Mẫn, bước đi. Rất nhanh sau đó, một khay nướng, một đĩa thịt dê sống, vài bát gia vị và mấy chai cô ca đặt giữa bàn.

Trung Vương cầm một xiên thịt lên đặt vào khay nướng, cười nói: “Trước đều ăn đồ người ta nướng sẵn, giờ mới tự tay nướng, không biết vị thế nào.”

Nguyễn Hoàng An nhuốt nước bọt nói tiếp: “Cứ nướng chín là được.”

Huệ Mẫn vẫn còn nhớ những lời anh vừa chọc tức, liền khiêu khích: “Người có gu chắc không ăn thịt nướng lề đường đâu nhỉ?”

Nguyễn Hoàng An nghe cây nói này, cậu cười: “Đúng là…”

Huệ Mẫn đưa tay giơ trước mặt anh, giọng đanh lại: “Đưa đây!”

Nguyễn Hoàng An ngơ ngác không hiểu: “Đưa cái gì?”

“Dao, con dao nước S của tôi.” Một câu nói như dội một gáo nước lạnh lên người anh, anh bần thần, đầu cúi gằm. Thế Minh và Trung Vương nhìn nhau cười, xem ra họ đã quá quen với việc này.

Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ mặt đỏ bừng bừng, trên tay có xăm một hình rồng màu xanh, bước đến: “Này, em gái! Cho cái giá, anh bao em đêm nay.”

Người đàn ông nồng nặc men rượu, Huệ Mẫn nhăn mặt, ba người Thế Minh bỗng đứng hình, tức đến độ sắp cười ra tiếng. Thế Minh nói: “Này người anh em, coi chúng tôi là người vô hình ấy hả?”

Người đàn ông nhìn liếc qua Thế Minh, cậu vốn có vẻ anh tuấn, thêm bộ quần áo thể thao lại càng giống một chàng sinh viên. Người đàn ông không thèm để tâm, trợn mắt: “Nhãi con, cút sang một bên.”

Thế Minh nhún vai cười, không nói gì. Cậu vẫn nghĩ trên thế giới này đúng là lắm kẻ ngu dốt, nếu đã định chui đầu vào rọ muốn ăn đấm thì tôi đây vẫn sẵn máu tiếp. Quả nhiên, Nguyễn Hoàng An từ từ đứng dậy, ngón tay nắm chắc thành tiếng. Anh đương định rút dao thì Trung Vương ngăn lại, lắc đầu.

Nguyễn Hoàng An hít sâu, cười cười đứng dậy, mắt lướt qua vẻ sát khí: “Người anh em từ đâu đến, nghe giọng không giống dân vùng này.”

Anh nói thế là có nguyên do, nếu như là người bản địa chắc chắn đã nghe danh Huệ Mẫn, đến nhìn liếc qua cũng chẳng dám chứ đừng nói là chọc ghẹo. Người đàn ông ngạo mạn: “Bọn tao là phe Đông Liên!”

Thế Minh nheo mí mắt, nhìn sang Trung Vương, anh liền hiểu ý ngay, ghé sát tai cậu, nhỏ giọng: “Đông Liên là bang hội của phố DB, tầm trung, đại ca là hai anh em, một văn một võ, biết nhẫn nại.”

“Ờ…!” Thế Minh gật đầu hiểu biết một vài phần. Nguyễn Hoàng An ngẩng mặt lên nghĩ hồi lâu vẫn chưa biết Đông Liên là bang phái nào, chỉ lầm bầm: “Đông Liên…”

Người đàn ông mất kiên nhẫn: “Biết điều thì cút!”

Nói xong, hắn ta giơ tay kéo cổ áo cậu. Nguyễn Hoàng An cười lạnh khinh bỉ. Anh đứng dậy, tay cầm chắc cái ghế, nhanh như chớp, đôi vai lắc một lực, cái ghế suỳnh một tiếng đập thẳng vào đầu người đàn ông.

Người đàn ông kêu to một tiếng, ngẩng đầu ngã suỳnh, Nguyễn Hoàng An vẫn chưa hết tức, tiến lên trước đá một cái, phẫn nộ: “Đông Liên con mẹ gì? Để tao cho mày đông cứng luôn!”

Một lực đá không nhẹ, người đàn ông mắt trợn lên, ngất đi.

Hai người đồng bọn thấy vậy cũng hốt hoảng, lần lượt cầm chai rượu tiến lên trước. Trung Vương tiến đến chặn hai người lại, tay kéo áo, eo lộ ra khẩu súng, chỉ vào người đàn ông cười nói: “Đừng nhiều lời, biến.”

Hai người họ thấy súng thì mặt bối rối, biết gặp phải “cướp”, không dám thở ra hơi, hắn ta cõng người đàn ông bất tỉnh trên lưng rồi bỏ chạy. Những vị khách khác nhìn rõ, há hốc mồm, thầm đoán to nhỏ biết bốn người này địa vị thế nào mới nói vài vài câu nói đã dọa người Đông Liên bỏ chạy.

Thế Minh vừa nướng thịt vừa gọi: “Thịt đã chín rồi, nhập mâm thôi.”

Nguyễn Hoàng An nguýt mắt nhìn bốn phía, không ai dám bén bảng nhìn Huệ Mẫn, anh mới đắc ý ngồi xuống. Rất nhanh, tiếng thảo luận, tiếng cạch cốc rôm rả trở lại, cả quán nướng lại náo nhiệt như thường.

Cách Thế Minh không xa còn có năm người đàn ông, trong đó một người đàn ông vóc dáng thấp bé nhưng khá khỏe, nhấp một ngụm rượu và nói: “Đại ca Nam Bắc Đạo Môn đều tập hợp tại ĐN, rồng tranh hổ đấu, không biết ai sẽ là người cuối cùng cầm trịch thu hoạch. "

Một tên đàn ông ngồi cạnh cười nói; “Không cần biết ai thắng ai thua, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Có điều tôi thấy Hùng sẽ có khả năng thắng hơn.”

Một vài tên khác đứng cạnh lắc đầu thể hiện không đồng tình: “Không thấy à, Bắc Đạo đất rộng người đông, mà Lê Thế Minh là người thế nào, nó là đại ca Thế Minh hội, nằm giữ cả vùng Đông Bắc phía Bắc, nếu nói là đánh giặc người Bắc mang tiếng là đội quân dũng mãnh, tôi thấy Hùng có khi thua cũng nên.”

“Phì!” Một người đàn ông mặt đỏ cười lạnh một tiếng: “Giờ đánh giặc không phải là đánh đấm tay không, mà phải so ai có tiền nhiều. Hầu bao càng lớn thì càng dễ thắng. Tiền tài của Nam Đạo chỉ sợ cả hai cái Bắc Đạo, hai cái Thế Minh hội cũng chẳng bì kịp, mà tôi còn nghe nói…”

Hắn cố ý dừng lại, mắt la lém nhìn xung quanh xem có ai nghe lén không, rồi mới an tâm cười, tiếp tục nói: “Tôi còn nghe nói, Hùng vẫn luôn có mối quan hệ với Đạo Môn Đài Loan, chắc bên ấy sắp phái người hỗ trợ nó. Đại ca Đài Loan Trần Kỳ cố gắng giúp sức cho Hùng thống nhất Nam Bắc một nhà. Nó lại cứ phải là hợp lí.”

“Ờ!” Mọi người nghe xong gật đầu, hít hơi lạnh, một người đàn ông bàn bên đứng dậy hỏi: “Này ông anh nói thật hay đùa thế?”

Người đàn ông kia cau quạu, mặt tỏ rõ vẻ không vui, rồi nói: “Tất nhiên là thật, tôi còn có một người bạn mới nhậm chức Đạo Môn, biết rất nhiều tin mật. Sao có chuyện giả được!”

Lại có một người nói: “Nếu đã như thế, thằng Minh sao đối phó được với Hùng, Đài Loan tiền tài nhân lực hùng hậu. Mà sát thủ đều có tiếng tăm trên thế giới, không cần biết ở đâu, chỉ nghe hai tên Hồng diệp, là đã sợ mất dép.”

Nguyễn Hoàng An và Huệ Mẫn khi nghe tên Trần Kỳ Hồng Diệp này đều giật mình, Hồng Diệp là mật danh của nhóm sát thủ dưới quyền của Đạo Môn Đài Loan. Chỉ cần nghe ai nhắc đến hai chữ Hồng Diệp đã sợ mất mật. Tổ chức này muốn giết thì khó ai có thể trốn thoát. Ngay cả những người ở một số nước châu u và Mỹ có kẻ thù khó đối phó thường sẽ đến Đài Loan, chúng bỏ ra số tiền khổng lồ để tìm Hồng Diệp để giải quyết. Có thể thấy, danh tiếng của tổ chức này rất lừng lẫy.

Nghe xong, Nguyễn Hoàng An và Huệ Mẫn cau mày, có chút lo lắng nhìn Thế Minh, cậu ngược lại chẳng hề quan tâm, cười cười tiếp tục ăn uống. Đổi lại là người khác, dưới cái nhìn chằm chằm ấy, đồ ăn có ngon đến đâu cũng khó nuốt và nhàm chán. Thế Minh cầm khăn giấy, chậm rãi lau miệng, thản nhiên nói: “An nói rồi, binh lính tới thì bị mình chặn. Hồng Diệp không phải thần thánh, việc gì phải sợ. Nếu Trần Kỳ là người thông minh, nó sẽ không ngu mà dây vào vũng bùn của xung đột Bắc Nam, nếu nó thực sự nhúng tay vào thì chỉ có nghĩa nó là một thằng ngu. Nó đã ngu thì việc gì mình phải quan tâm?”

Nguyễn Hoàng An và Huệ Mẫn mắt nhìn nhau, rồi động tác giống nhau đến lạ, cùng bịt miệng rồi cười không ra tiếng. Khắp thiên hạ chắc chỉ có mỗi Thế Minh mới dám nói Trần Kỳ là đồ ngốc.

Lúc này cả tiệm nướng đều rì rầm tiếng bàn tán xôn xao, giờ nên lấy quan hệ với Nam rồi tách biệt với Bắc, hay ngược lại? Có người rất nhanh đi thanh toán rồi chạy về báo cho đại ca ở nhà biết tin.

Thế Minh vỗ bụng, mặt tươi tỉnh: “Bữa này ăn no ghê!”

Búng ngón tay, cao giọng: “Ông chủ, tính tiền!”

Thế Minh ăn uống vui vẻ, nhưng ba người còn lại hoàn toàn khác. Họ vừa nghe phong thanh tin Đài Loan Đạo Môn chuẩn bị can thiệp, khẩu vị sớm đã đắng chát, chẳng còn đoái hoài ăn uống.

Trên đường về, Nguyễn Hoàng An vẫn lo lắng, anh cứ lặp lại những suy nghĩ mông lung : “Hồng Diệp, là Hồng Diệp ấy!”

Nguyễn Hoàng An là người kiêu ngạo thế nào mà còn phải sợ cái tên Hồng Diệp như này, vậy mà Thế Minh cũng chẳng coi là gì, mặt mày vẫn bình thản như không, vỗ vai Trung Vương: “Máu Lạnh cũng là tổ chức sát thủ, Vương này, lần này gặp đúng tình địch rồi.”

Trung Vương hơi nhếch môi, giọng thâm trầm: “Máu Lạnh có thiệp Tử, ai đến thì Máu Lạnh phát. Có anh Minh ở đây, ông trời em còn chẳng sợ, sợ gì con cóc ghẻ Hồng Diệp.”

Kỳ thực Trung Vương cũng chẳng mấy chắc chắn, tự nói thế để an ủi bản thân, có dũng khí thì mới cùng Hồng Diệp đối đầu phân cao thấp. Nghe Trung Vương nói thế, Nguyễn Hoàng An lại thấy ngượng, Trung Vương không sợ thì sao mình lại nhát như cáy thế. Nhưng anh vẫn đau đáu tổ chức Hồng Diệp. Lâu sau, gạt phăng suy nghĩ kia đi, phấn chấn bản thân bằng câu nói, Hồng Diệp cũng chỉ là người núp sau màn thôi. Rồi anh nói tiếp: “Địch đến thì ta chặn!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.