Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công kích

Tiểu thuyết gốc · 3179 chữ

Thế Minh quay về căn cứ, sáng sớm hôm sau, cậu tập trung tất cả các cán bộ để họp. Hiện tại bốn cánh tay đắc lực Bắc Đạo đã hội tụ về ĐN, Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình cũng đã đến nơi. Thuộc hạ của Lê Thế Minh khá đông quân số, không kém gì so với Nam Đạo. Nếu đã biết Đạo Môn Đài Loan chuẩn bị nhúng tay cậu quyết định sẽ hạ thủ trước làm ưu, phát động tiến công phản kích chớp nhoáng. Trong cuộc họp, cậu thông báo cho mọi người về thông tin Đạo Môn Đài Loan có khả năng sẽ liên kết với Nam Đạo, cậu không đưa ra bất kì một ý kiến nào mà chỉ lặng thinh xem thái độ của mọi người.

Mọi người nghe xong ai nấy cũng giật thót mình, điểm chí mạng của Đạo Môn Đài Loan là tập đoàn sát thủ có tiếng - Hồng Diệp. “Lá đỏ khẽ rơi mặt nước - Hồng Diệp dậy máu ăn thề” là khẩu hiệu dậy sóng Bắc Nam của tổ chức Hồng Diệp, trong giới Đạo Môn không ai không biết cái tên này. Đặng Tâm Lỗi nghe xong vẫn rất đỗi bình thản: “Nếu Hồng Diệp có muốn nhúng tay thì lại khó rồi.”

Một trong bốn tay sai đắc lực Bắc Đạo - Hoàng Thứ Vinh vội nói: “Đúng thế! Có Hồng Diệp, cho dù chúng ta đánh thắng Nam Đạo thì tổn thất cũng rất lớn, em thấy chúng ta vẫn nên phòng thủ thì hơn.”

Quốc Đông nghe xong lắc đầu không đồng tình. Sau khi Vạn Phúc - cánh tay đắc lực của hai huyện qua đời, với trí mưu lược hơn người, Quốc Đông tiếp ban vị trí của ông ta, là một người trẻ có danh tiếng trong lớp trẻ Đạo Môn.

Quốc Đông nói: “Phòng bị cũng chẳng mấy khả thi, ta chỉ có thể bị động, lại còn để cho Nam Đạo có thời giờ chuẩn bị. Theo tôi thấy, chúng ta phải mau chóng tấn công, nhân lúc Hồng Diệp chưa đến nơi đã phải đuổi tên Vũ Việt Hùng cuốn xéo ra khỏi ĐN, thế chúng ta mới an tâm, cho dù Nam Đạo và Hồng Diệp có liên kết chúng ta cũng không sợ.”

Ừm! Thế Minh gật đầu, Quốc Đông nói đúng, cũng là người gan dạ và sáng suốt. Hoàng Thứ Vinh sờ gáy, cười ngại rồi khen: “Anh Đông đúng là cao nhân!”

Mặc dù ngoài mặt có khen có nịnh nhưng vẫn ấm ức vì ý kiến vừa xuất khẩu đã bị đối phương chặn họng bằng một lí do khác.

Trần Văn Bình cũng đồng tình: “Anh Đông nói đúng, cố thủ là bị động, chẳng bằng đổi thế chủ động tiến công. Nếu đã xuất quân, thì phải nhanh, không cho Vũ Việt Hùng có thời cơ phản kích, một đập ăn quan, đuổi bay chúng nó ra khỏi ĐN. Nếu Vũ Việt Hùng bại, quân khí Nam Đạo ắt sẽ suy sụp, đến lúc ấy ta thuận thắng xông lên truy kích, cho chúng chịu đòn mạnh mẽ.”

Thế Minh cười vui vẻ, cậu nghĩ gì đều đã được Trần Văn Bình nói hộ. Cậu nhìn một lượt xung quanh rồi hỏi: “Mọi người còn có ý kiến gì không?”

Nguyễn Hoàng An là người đầu tiên tiếp lời cậu: “Đương nhiên là không ý kiến gì, chỉ đợi một câu của anh Minh, chúng em quyết đánh một trận vào sinh ra tử với thằng giặc Nam Vũ Việt Hùng!”

Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Thế Minh đứng dậy, đập bàn: “Thế thì được, đêm nay, toàn diện phản kích địa bàn Vũ Việt Hùng chiếm đóng.”

Cậu vừa dứt lời, nhìn lại mọi người một lượt, bổ sung một câu: “Binh sĩ phân thành hai đường, một đường do anh Lỗi, Huệ Mẫn dẫn quân, công đánh lực lượng trong thành của Nam Đạo. Địa bàn của chúng trong nội thành không nhiều, nhân lực cũng ít, cho hai người hai nghìn quân không thành vấn đề chứ?”

Đặng Tâm Lỗi và Huệ Mẫn đồng thanh: “Đủ rồi!”

Thế Minh gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Những người còn lại đi theo tôi, trực tiếp gặp mặt Nam Đạo Vũ Việt Hùng, đấy là tổng bộ tạm thời của chúng, nhân lực chủ cốt đều đóng quân ở đấy, tôi hi vọng mọi người hành sự cẩn trọng, nếu có gì đột biến, rút quân làm trọng.”

Mọi người lần lượt khom lưng: “Rõ!”

Sau đó, Thế Minh và mọi người mất một đêm lên kế hoạch tiến công, phác thảo tạm một bản kế hoạch tuyệt mật. Để đảm bảo không bị rò rỉ thông tin, sau khi tan họp cậu còn dặn mọi người, bất luận là ai cũng không được tiết lộ nửa lời kế hoạch đêm nay, thậm chí ngay cả thuộc hạ thân tín cũng không. Mọi người hiểu về tầm quan trọng của việc tiến công đêm nay, sau khi trở về đã dặn các đàn em phải nghỉ ngơi hẳn hoi, đêm nay sẽ tham gia cuộc vui loạn thác cùng trưởng môn.

Thế Minh quay trở về phòng, cậu suy nghĩ hồi lâu, đong đếm so nghĩ một lượt thấy vẫn có rất nhiều điểm bất hợp lí. Trong Đạo Môn, để thực sự có thể ra kế hoạch chỉ có mình Trần Văn Bình. Thế Minh sai đồ đệ gọi Trần Văn Bình đến. Lúc sau, Trần Văn Bình mơ hồ gõ cửa bước vào, không biết trưởng môn định làm gì.

Thế Minh cau mày, rồi nói: “Vừa nãy, đội Ám hồi báo, hiện giờ trong môn phái Đạo Môn mọi người ai cũng biết Nam Đạo sẽ liên kết với Đạo Môn Đài Loan, Hồng Diệp chuẩn bị lấn sân vào cuộc tranh đấu Nam Bắc.”

Trần Văn Bình gật đầu, mặt ngây ngô nhìn Thế Minh, nhưng anh vẫn chưa hiểu ra có chỗ nào bất thường.

Thế Minh vẫn giữ trạng thái suy tư, cậu trầm ngâm: “Tôi cứ thấy có gì đó lạ, nhưng chỗ nào lạ thì không rõ, Bình thấy thế nào?”

Trần Văn Bình xoa đầu xoa tai, cúi đầu suy tư một lúc, rồi anh cười: “Đến đại ca còn chưa nghĩ ra thì bề tôi sao mà nghĩ ra được. Hoặc có thể thông tin lan truyền quá nhanh?”

Thế Minh bỗng ngước mắt, cậu có hơi bất ngờ trước câu trả lời này của Trần Văn Bình.

“Đúng là như thế. Một thông tin quan trọng như thế tuyệt đối là cơ mật, sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài? Chỉ tiếc, tối qua ở tiệm nướng có kẻ sớm đã nắm bắt được thông tin. Nếu không thì phải điều tra cho rõ ràng.”

Trần Văn Bình có hơi xao động, nói tiếp: “Đây có thể là Vũ Việt Hùng cố tình giăng bẫy, nhưng có gì ranh quái tôi vẫn chưa nghĩ ra. Hay là kế hoạch tiến công hôm nay nên hoãn lại.”

Thế Minh lắc đầu ngắt lời: “Không ổn, đã soạn sẵn kế hoạch mà giờ hoãn lại thì ảnh hưởng đến quân khí cán bộ. Nếu đã nói tiến công thì phải tiến công đến cùng, sáng ban lệnh, tối đổi lời là điều kị nhất trong nhà binh. Mà anh muốn biết Vũ Việt Hùng là người như thế nào, nó sẽ nghĩ ra được huyền cơ diệu kế gì, nên ta buộc phải nghĩ đến việc hắn có mai phục. Hay là thế này, Bình à, anh cho chú ba nghìn người phòng bị trong thành, không cần biết là quân ở đâu gặp nạn, chú phải là người đầu tiên trợ quân. Rõ chưa?”

Trần Văn Bình gật đầu: “Được anh ạ, có điều…”

Chỉ là sợ hai đường hai bên đều gặp nguy! Nhưng anh không nói hết lời cho Thế Minh nghe.

Thế Minh thấy vậy vỗ vào vai anh, cười nhạt: “Nếu hai bên đều gặp nạn thì đi ứng trợ cho anh Lỗi trước rồi mới đến giúp tôi.”

Trần Văn Bình tim nghẹn một nhịp, bỗng lạnh đi, thầm khen Thế Minh đúng là một người phi thường.

Thế Minh cầm bút, ngòi bút đưa từng nét trên giấy. Mặt giấy bên trái có viết ba chữ Nam Đạo Môn.

Ngón tay khẽ động, bên cạnh viết hàng chữ: “Hồng Diệp”.

Nam Đạo hiện tại đã mạnh hơn Bắc Đạo về cả kinh tế lẫn thực lực, đây là điều mà mọi người ai cũng công nhận.

Tay bên kia của cậu giơ lên, giữa hai hàng Nam Đạo và Hồng Diệp, cậu có vẽ một sợi tơ nhỏ.

Thế Minh cau mày chìm sâu trong suy nghĩ, tự thẩn thơ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Lúc lâu sau, Thế Minh thở phào một hơi, đang định đặt ngòi bút xuống, trong khoé mắt cậu bỗng lướt qua một thứ gì, cậu mở tròn mắt.

Ngón tay khẽ động, dưới nét bút là một chữ… vị trí giữa Nam Đạo Môn và Hồng Diệp…

“Đội Hồn”

Thế Minh dường như được thả lồng bởi những tăm tối trong ngóc ngách khó lí giải nơi tâm hồn.

Khoảng chừng mười giờ đêm, Thế Minh ra lệnh một câu, đại đa số đệ tử Bắc Đạo đã tập trung đầy đủ. Những tên thuộc hạ cảm thấy lạ, chẳng phải đã nói hoan lạc hưởng thụ hay sao? Sao lại có trưởng môn dẫn đầu, các cán bộ đều mặc âu phục vũ trang sẵn sàng, sát khí bừng trời, nhìn tư thái như vậy giống như đi đánh giặc. Lúc này các cán bộ mới nói hết những kế hoạch tấn công Nam Đạo cho mọi người nghe. Ai nấy đều thầm tặc lưỡi, hoá ra là một cuộc hoan lạc thăng thiên?

Thế Minh đem theo Nguyễn Hoàng An, Nhiên Đàm, bốn người bè cánh và hàng nhìn người thuộc hạ khác lần lượt tiến đến khu đất Nam. Hàng nhìn người đang tập trung tại một địa điểm khuất ở ngoại ô phía Nam, sau khi mọi người đến nơi, Lê Thế Minh lái ô tô đến. Đứng trước đám đông, cậu liếc nhìn qua mọi người thấy phấn chấn hẳn. Những người này phần lớn đều khoảng 23, 24 tuổi, cao to khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, chắc chắn họ đã được huấn luyện đặc biệt. Xem ra bốn bè cánh của Bắc Đạo quả thực đã mang những người cừ cội đến.

Thế Minh kéo tay áo, từ trong người lấy ra một con dao chiến, to tiếng nói: “Mọi người biết hôm nay tôi sẽ quyết một trận cao thấp với ai không?”

Mọi người cùng nhìn nhau rồi lắc đầu. Bốn người bè cánh Bắc Đạo cũng không nói trước điều gì cho chúng nghe.

Thế Minh ngước mắt nhìn ra xa, lạnh đạm lên tiếng: “Vũ Việt Hùng!”

Mọi người nghe xong, bỗng chốc cúi đầu lặng đi, chẳng ngờ hôm nay có thể gặp mặt đại ca trưởng môn Nam Đạo.

Thế Minh đổi giọng: “Nhưng mọi người đừng lo, Vũ Việt Hùng không phải là thần thánh, không có gì phải sợ cả. Cuộc chiến Nam Bắc đã diễn ra hàng chục năm nay, hai bên vẫn ra uy ta đây là phe chính thống, nhưng chính thống hay không chẳng phải do miệng nói mà phải dựa vào cái này!”

Thế Minh giơ tay, bàn tay nắm chắc thành cú đấm, tiếp đó nói: “Cũng đã đến lúc giải quyết, bắt đầu từ ĐN, chúng ta phải đá Vũ Việt Hùng ra khỏi ĐN, để chứng minh với thế giới, giang hồ, và quân Đạo Môn rằng chúng ta mới là phe chân chính! Ai có ý chí quyết cùng tôi chứng minh, rút dao!”

Mọi người nghe xong, máu nóng sực trời, lần lượt rút dao, hét to tiếng hô hào. Thế Minh vội giơ ngón trỏ trước miệng: “Khẽ thôi, đừng đánh rắn động cỏ.”

Một nhóm quân chia làm năm tổ, nhanh chóng di chuyển về phía nam ngoại thành khách sạn. Trên đường đi liên tục có người liên lạc qua điện thoại, nếu một bên gặp địch, bốn bên đều có thể tới hỗ trợ. Lê Thế Minh và Nguyễn Hoàng An đem theo một nhóm người, mặc dù tổng cộng chỉ khoảng hai trăm người, nhưng ai ai trong số họ đều là tay cừ cội trong những người cừ cội. Họ đều được Lê Thế Minh chọn lọc kĩ càng trong số hàng ngàn người. Khi đến gần khách sạn, Lê Thế Minh đi đường vòng, tránh khách sạn và đi thẳng đến biệt thự nơi Vũ Việt Hùng ở. Đội quân tình báo mật đã tìm ra vị trí của biệt thự, đây cũng là lần đầu tiên Thế Minh tận mắt chứng kiến căn biệt thự này. Từ xa, một tòa nhà ba tầng thấp thoáng trong bóng tối, khó ai có thể nhìn rõ.

Khi tiến quân đến gần, cậu nhìn rõ hơn, gật đầu thán phục, đây quả thực là một nơi hiểm. Bởi lẽ biệt thự được xây dựng trên sườn núi, chỉ có một con đường hẹp quanh co dẫn đến chân núi, lối đi rộng chừng hai mét, chỉ vừa đủ một chiếc ô tô đi qua. Rồi cậu lại đánh mắt nhìn vào toà biệt thự.

Nguyễn Hoàng An thấy khó hiểu hỏi: “Anh Minh, sao tự dưng không đi tiếp?”

Thế Minh chỉ vào toà kiến trúc trong bóm đêm, rồi nói: “Nếu ở đấy có mai phục, với địa hình hiểm trở, chúng ta khó mà thoát nạn.”

Nguyễn Hoàng An cười kiêu ngạo, vỗ vào con dao ở eo: “Anh Minh cứ cẩn thận quá, làm gì có chuyện một tòa biệt thự lại có mai phục?! Cho dù có địch, thì dù có trăm thằng cũng phải chết.”

Thế Minh lắc đầu, vẫy tay với thằng đệ rồi nói: “Lên trước kiểm tra xem biệt thự có người hay không, nếu có, lập tức lui về rồi gọi điện thông báo. Rõ chưa?”

Một tên đệ hỏi lại: “Nếu bên trên không có người thì sao?”

Thế Minh cười nói: “Thì đợi tao đánh lên trên đấy cùng!”

“Rõ!” Hai người kia chỉnh đốn lại quần áo, cầm dao bước trên con đường dẫn lên sườn núi. Thế Minh vẫn nơm nớp lo lắng, cậu gọi thêm hai tên mật báo đội Ám đang dẫn đường lại gần, dặn rõ: “Mấy đứa mày cũng lên cùng, nếu Vũ Việt Hùng ở trong biệt thự thật, đường núi thể nào cũng có gián điệp. Chúng mày đi giải quyết nó. Nhớ, đừng phát ra tiếng.”

“Rõ!” Hai thành viên đội Ám gật đầu, thoắt cái, đã đuổi kịp hai tên đồ đệ chạy trước. Sự khác biệt thực lực giữa Nam Đạo và đội Ám ngay tức khắc rõ ràng. Mặc dù hai người đồ đệ kia lên đường trước nhưng chỉ trong chốc lát đội Ám đã đuổi kịp.

Thế Minh đứng dưới chân núi đợi tin tức, bước tới bước lui lo lắng. Điều cậu lo nhất bấy giờ là nhỡ chẳng may Vũ Việt Hùng bày ra kế hoạch thành trống để dụ cậu rơi vào bẫy mồi, sau đó cậu bị núi vây, không thể thoát. Đang suy nghĩ, điện thoại của Thế Minh kêu, Nguyễn Hoàng An bừng tỉnh, vội vàng chạy tới. Thế Minh bắt máy, phát hiện quả nhiên là cuộc gọi của hai tên đồ đệ, giọng điệu hưng phấn: “Anh Minh, bọn em và hai anh em đội Ám trên đường đi đã giết tám đứa gián điệp và bắt sống một tên. Nó nói Vũ Việt Hùng ở trong biệt thự, bên trong có không đến ba mươi vệ sĩ.”

Thế Minh cẩn trọng: “Chúng mày có nghe thấy tiếng động gì ở trong biệt thự không?”

Một tên đồ đệ đáp: “Có, nghe thấy tiếng nhưng rất nhỏ anh ạ.”

Thế Minh bấy giờ mới nhẹ nhõm, cầm chắc con dao, quát lớn: “Lên!”

Khoảng hai trăm người giống bầy hổ thở dốc lao vào biệt thự. Trên đường đi, nhìn thấy một vài xác chết trên mặt đất, đều bị cắt đứt cổ, một phương pháp giết người đẫm máu nhanh gọn. Thế Minh gật đầu: An Quốc giỏi, huấn luyện đội Ám thành một quân đội anh vệ như vậy là một việc hiếm hoi và chẳng mấy dễ dàng.

Khi đến biệt thự, hai người đội Ám và hai đồ đệ đang đứng đợi ở cửa, Thế Minh gật đầu, hai người đội Ám hiểu ngay ý cậu, một người trong số họ đứng dựa vào tường, cúi người, cong chân, hai tay đan xen nhau đặt giữa bụng, một người đàn ông vội vàng bước tới, giẫm lên lòng bàn tay của người kia, dùng lực nhảy qua tường, chạy vào biệt thự. Nhảy xổm xuống dưới chân tường, thấy không có ai để ý đến mình, liền đứng dậy, lặng lẽ mở chốt cửa biệt thự. Thế Minh và Nguyễn Hoàng An nhìn nhau mỉm cười, không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy.

Mọi người nhón chân bước nhẹ nhàng vào biệt thự. Trong biệt thự quả nhiên có tiếng nói cười đùa náo nhiệt. Thế Minh vẫy tay với những người đằng sau, với ý xông lên.

Những người đằng sau đều háo hức muốn thể hiện bản thân và thích chí lập công trước mặt cậu. Một trong số đó chạy nhanh ra cửa, giơ chân đá mạnh vào cánh cửa gỗ của biệt thự. Cánh cửa gỗ được làm bằng gỗ gụ, vô cùng chắc chắn, nhưng ở gót cửa lại không có ổ khóa, chân của hắn rất mạnh, một tiếng “suỳnh” cực lớn, cánh cửa gỗ mở toang ra. Người đàn ông không kịp thu sức, lao thẳng về phía trước, loạng choạng bước hai bước vào bên trong, anh ta mới miễn cưỡng đứng vững trở lại. Nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu thì một tiếng súng vang.

“Pằng!’ Người đàn ông chao đảo run rẩy lùi lại hai bước, giữa lông mày có một chấm đỏ, máu chảy ròng ròng xuống má. Một mảnh lá phong đỏ rơi xuống không trung, anh ta con mở to mắt nhìn thấy một người đàn ông đứng giữa đại sảnh, khẩu súng vẫn còn bốc khói. Người đàn ông muốn hét lên, nhưng cơ thể anh ta đã ngã đổ.

Người cầm súng nhìn rõ tình hình, tự nhẩm đáng tiếc, vội mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Khi những người khác xông vào, trong đại sảnh không một bóng người, thân hình to lớn của người đàn ông vẫn co giật trên mặt đất, một chiếc lá phong đỏ ngay bên cạnh xác chết.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.