Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Trong hoàng cung tại kinh đô Xích Châu của Xích Hoa Quốc, nơi trang viên được trang trí lộng lẫy, cùng với vài người hầu gái đang tất bậc công việc, có một người đang rầu rỉ.

“Huy Tuấn, ngươi nói xem ông chủ Hoàng có bị làm sao không? Đến giờ sao vẫn chưa có tin tức gì?”

Trần Huy Tức bục mặt, thấy công chúa rầu rĩ mấy ngày nay, áy náy nói.

“Thật ra, hắn đã đến được 7 ngày.”

“Cái gì?” Công chúa quát lớn, sau đó còn gõ cốc cốc vào đầu Huy Tuấn, nói tiếp:” Vậy mà ngươi dám dấu ta, mau đưa ta đi gặp họ.”

“Vâng ạ.”

Nói xong, công chúa cải thành nam trang, xuất cung.

Xích Hoa Quốc khác với thời phong kiến, tuy mang một chút tư duy phong kiến nhưng nhiều ràng buộc cũng bị gỡ bỏ.

Giống như trang viên cũng công chúa, cận vệ có thể canh giữ.

Hoặc công chúa, phi tần đều có thể ra ngoài tự do.

Ngoài ra còn một số điều khác biệt khác.

….

Công chúa ghé đến căn nhà thuê 2 tầng của Hoàng Quốc Việt, chỉ là một căn nhà nhỏ mà thôi. Căn nhà này nhờ Trần Huy Tuấn mới thuê được với giá rẻ, nếu không thì phải đến ở khách sạn đắc tiền.

“Ông chủ Hoàng, xem ra mấy nay anh sống rất tốt nha.” Công chúa vừa đến đã châm chọc.

“Hoá ra là Hoa Đại Nhân. Đã lâu không gặp. Trần cận vệ, đã lâu không gặp.”

Đến đây Hoàng Quốc Việt cũng đã điều tra hai người bọn họ. Chỉ biết rằng Trần Huy Tuấn là cận vệ. Còn Hoa đại nhân kia có họ cùng với quốc vương, hẳn là một vương tôn quý tộc nào đó.

Mọi người nói chuyện vui vẻ, Trương Ngọc Chi cũng nấu món ăn đem lên.

“Ông chủ Hoàng, theo như đoán không lầm, Ngũ Vị Hương là anh đã bán cho Mạnh Gia?”

“Đúng là không qua mắt được Hoa đại nhân.”

“Anh làm như vậy chính là muốn trả thù Lâm Gia, tuy tôi không phản đối cách làm của anh, nhưng cũng vì anh mà thế lực ở Xích Hoa Quốc mất đi cân bằng đấy.”

Hoàng Quốc Việt cau mày.

“Không phải tôi chỉ bán Ngũ Vị Hương cho Mạnh Gia để kiếm lợi thôi hay sao?”

“Không, Mạnh Gia không dùng chúng để bán, mà dùng chúng kéo mối quan hệ, còn hiệu quả hơn bán rất nhiều.”

“Ta thật sự không ngờ tới, xin lỗi Hoa đại nhân.”

“Không sao, không sao? Dù gì cũng đã đến lúc làm giảm đi sức mạnh của cà hai nhà Lâm, Mạnh rồi.”

Lúc này Trần Huy Tuấn lay nhẹ công chúa. Đây là chuyện cơ mật, ấy vậy mà công chúa lại lỡ miệng nói ra như vậy.

Công chúa cũng nhận ra điều gì đó, nhất thời khinh suất. Tuy nhiên nàng cũng không nghĩ rằng Hoàng Quốc Việt sẽ cấu kết với Mạnh Gia. Nếu vậy, hắn đã bán phương pháp điều chế Ngũ Vị Hương từ lâu rồi.

“Nói như vậy, ý của Hoa đại nhân là sẽ có một thế lực khác đứng ra đàn áp hai nhà Lâm, Mạnh.”

“….”

Công chúa và Trần Huy Tuấn không biết phải trả lời sao thì Hoàng Quốc Việt nói tiếp.

“Nếu ta đoán không lầm là thế lực của hoàng thất.”

Trần Huy Tuấn bỗng rút kiếm ra kề trên cổ Hoàng Quốc Việt, thì ngay lập tức bị công chúa ngăn cản.

“Tốt nhất là ngươi nên kín miệng, nếu không đừng trách ta.” Trần Huy Tuấn gằn từng chữ.

“Trần cận vệ đừng nổi nóng như vậy, ta là có ý tốt. Ta muốn bán cho Hoàng Thất 20 kg Ngũ Vị Hương.”

“Ngươi nói thật sao?” Công chúa mừng rỡ.

Từ khi Mạnh Gia chế tác ra Ngũ Vị Hương phiên bản thứ hai thì Mạnh Gia giàu lên nhanh chóng.

Hoàng Thất hay Lâm Gia cũng muốn phối chế lại nhưng cũng chỉ là bản thứ 3 mà thôi, hương vị tệ hơn rất nhiều. Bởi vì không có ngủ Ngũ Vị Hương bản gốc để mà phối ra.

Vậy nếu Hoàng Thất có bột Ngũ Vị Hương bản gốc, mà những 20 cân, thế thì chắc chắn sẽ còn phối ra hương vị tốt hơn của Mạnh Gia, lúc đó Mạnh Gia cũng bớt đi sự bành trướng.

“Chưa hết đâu.”

“Chưa hết sao?” Công chúa hai mắt như phát sáng, không ngờ lại còn có thêm một điều kinh hỉ.

“Ngọc Chi, pha cho Hoa Đại Nhân một ly trà sữa, pha cho Trần cận vệ một ly cà phê. Nhớ thêm đá vào nha.”

Trương Ngọc Chi cười tươi, dịu dàng nói.

“Vâng ạ, em sẽ đi pha ngay.”

Một lúc sau, Trương Ngọc Chi mang hai cốc mát lạnh ra.

“Xin mời.”

Công chúa uống vào một ngụm, Trần Huy Tuấn cũng uống vào một ngụm. Nhưng kế tiếp lại không ai thả ly xuống.

Họ đang nhấm nháp liên tục từng ngụm trà sữa, cà phê mà không hề bỏ ly xuống. Cho đến khi trong khi không còn gì nữa, chỉ còn đá viên.

Thế nhưng khi buông ly xuống thì miệng họ vẫn còn nhai đá rùm rụm.

“Ngon quá.”

Công chúa nắm lấy hai tay Hoàng Quốc Việt, vô tình biểu lộ ra khuôn mặt làm nũng, giọng điệu ngọt ngào dễ nghe, giống như là làm nũng với cha mình vậy.

“Ông chủ Hoàng, có thể nào cho ta thêm một ly nữa không?”

Hoàng Quốc Việt nhìn vào gương mặt công chúa, xinh đẹp đến mức khiến hắn đỏ mặt. Sau đó hắn chợt bừng tĩnh, tự vấn bản thân.

Hắn chính là nam nhân a. Không đúng hơn có lẽ là tất cả đều giống nữ nhân, chỉ trừ một số bộ bận đặc biệt ra a.

“Khụ khụ, Hoa Đại Nhân thông cảm, Trà Sữa và Cà Phê hiện không có nhiều. Sau này có nhiều, tôi sẽ bán cho Hoa Đại Nhân.”

“Anh nói rồi đó nhé, tôi đợi tin tốt từ anh. Nhưng mà có thể cho tôi thêm một ly nữa không. Còn cả mấy viên đá gì lạnh lạnh lại giòn tan đó nữa.”

“Rồi rồi, sẽ cho hai người thêm một ly nữa.”

Bình thường Trần Huy Tuấn sẽ nhắc nhỡ công chúa giữ mình, hoặc chú ý phong thái. Nhưng hôm nay hắn im lặng lạ thường, khuôn mặt hình như đang trông đợi thứ gì đó.

“Thức uống ra rồi đây.” Trương Ngọc Chi vui vẻ nói.

“Quoaaa, ngon quá.”

Lần này hai người bình tĩnh hơn, từ từ từng hớp tận hưởng hương vị.

“Sau này, ngày nào tôi cũng đến được không?” Công chúa ranh mãnh nói.

“Khụ khụ, chúng ta hiện tại còn nhiều việc bận lắm.”

Trương Ngọc Chi và mọi người cũng tán thành đồng ý.

“Đúng vậy Hoa Đại Nhân, chúng tôi cả ngày bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi.”

“Xì.” Công chúa bĩu môi, sau đó cũng vào việc chính.

Họ bàn về giá cả của Ngũ Vị Hương 20 kg.

1 kg bán cho Mạnh Gia 2000 đồng vàng.

Đây chính là lời nói thật của Hoàng Quốc Việt.

Công Chúa liền hô một cái giá nhanh gọn.

“20 kg ta trả 50000 đồng vàng.”

Hoàng Quốc Việt ngớ người, hối hận lúc nãy không đôn giá lên thêm.

Dẫu vậy, hắn cũng rất vui mừng, người như đang trên mây trên trăng, hiện tại trong tay đã có 60 nghìn đồng vàng.

Công chúa chịu ra cái giá như vậy cũng hợp lí. 50000 đồng vàng làm suy giảm thế lực của hai nhà kia. Đồng thời còn hứa hẹn bột trà sữa, và bột cà phê. Đây xem như là đầu tư cho tương lai.

….

Sở hữu số tiền lớn, Hoàng Quốc Việt mua một cái phủ rộng cỡ trung, trị giá 50000 đồng vàng. Cái giá này đã là rất hời rồi, bởi vì hắn đã nhờ đến Hoa đại nhân.

Đúng thật là có quan hệ rộng thật là tốt.

Trên phủ đổi tên thành Lam Việt chứ không để Hoàng Phủ. Cũng bởi vì hắn không muốn giống như kiểu Lâm Gia hay Mạnh Gia, người ta nghe thấy đã biết kiểu phong kiến trực thuộc, gia tộc các kiểu con đà điểu.

Lam Việt vừa thân thiện, lại vừa gần gũi. Giống như những thương đoàn mà thôi. Và lại Lam Việt sẽ không dừng lại ở Xích Hoa Quốc, mà còn nhiều vương quốc khác.

Lỡ như đặt Hoàng Gia, sau này đến quốc gia khác thì đụng độ, hay trùng phải Hoàng Gia nào đó thì sao, không nên không nên a.

Bởi vì phủ Lam Việt khá rộng, mà chỉ có 8 người ở, thật sự trống trải vô cùng. Mà 5 người Trương Ngọc Chi dọn dẹp cũng cực khổ nữa.

Vậy nên, tuyển thêm người làm.

Phủ Lam Việt có một khu nội viện và ngoại viện.

Nội Viện gồm nhóm người Hoàng Quốc Việt ở. Còn ngoại viện là để cho những người mới thuê vào.

Vì sao lại có sự phân chia như vậy?

Bởi vì Hoàng Quốc Việt có nhiều bí mật, mà bí mật thì không thể để nhiều người biết a.

….

10 ngày sau đó, một chuỗi sự kiện đương nhiên xảy ra đã xảy ra.

Hoàng Thất chế tạo được Ngũ Vị Hương phiên bản ngang tầm với Mạnh Gia, vì vậy nên Mạnh Gia cũng không thể khuếch trương thế lực được tiếp. Lâm Gia thì yếu thế càng thêm yếu.

Nhưng như vậy chưa đủ huỷ diệt Lâm Gia, bởi vì Lâm Gia còn nhiều ngành nghề đầu tư sinh lời khác.

Muốn huỷ Lâm Gia, trừ khi chặn hết mọi nguồn thu lợi nhuận.

Mạnh Gia thấy Hoàng Thất nắm được phương pháp chế tạo Ngũ Vị Hương giống mình thì bắt đầu sang hỏi tội Hoàng Quốc Việt.

Thế nhưng ngay từ đầu hắn giao kèo là chỉ không giao dịch cho Lâm Gia và hắn đã giữ lời hứa.

Nếu trách thì trách đại thiếu gia Mạnh Cung Phong không chu toàn mà thôi.

Lúc này Mạnh Cung Phong mới nhận ra rằng lúc đó Hoàng Quốc Việt khen hắn là khen đểu.

“Cái gì mà nhìn xa trông rộng cơ chứ.”

Đúng là đời dưa nói dưa đỏ, đời mít nói mít thơm.

Trong phủ Lam Việt cũng thuê rất nhiều người làm.

Gồm 40 nam nhân và 10 nữ nhân. Độ tuổi từ 15 đến 30. Lương tháng 5 đồng vàng, lại được bao ăn bao ở khiến ai cũng đỏ cả mắt. Họ đều là những người từ vùng nông thôn lên kinh đô làm thuê, hàng tháng chỉ được có 4, 5 đồng vàng, lại còn không được bao ăn, bao ở. Điều kiện thật sự phải kiết từng đồng bạc.

Trong những ngày này họ cũng được Trương Ngọc Chi quản lý, dạy cho cách tính toán cơ bản.

Nhờ vào kinh nghiệm 10 năm đặc công Hoàng Quốc Việt chỉ dạy rèn luyện cho họ sự dẻo dai và thể thực.

10 năm kiếm thuật thì thừa sức chỉ dạy cách chiến đấu kiếm thuật cơ bản.

Đặc biệt là nam nữ không chừa một ai, đều phải cùng luyện tập.

Phủ Lam Việt nhìn sơ chẳng khác gì một trường đào tạo.

Mà cũng đúng thôi, dù gì những người này cũng là lực lượng tương lai của Lam Việt. Còn sướng hơn cả làm lính, suốt ngày canh gác a.

….

Một sự kiện sắp sửa bắt đầu vào 15 ngày tới, là lễ hội truyền thống của Xích Hoa Quốc.

Người khắp nơi trong vương quốc sẽ tụ tập về kinh đô, sẽ náo nhiệt vô cùng.

Lợi dụng lễ hội này, vương quốc cũng đề ra cuộc tranh tài. Và các gia tộc cũng rất chú trọng vào cuộc thi, để giành lấy danh tiếng và phần thưởng của quốc vương.

Hoàng Quốc Việt cũng quyết định tham gia. Dù gì cũng phải gây dựng danh tiếng a.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.