Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ quán Tam Lương tuyệt diệt

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

Hội thi gồm có hai đề mục gồm thi trí tuệ và thi đoàn đội.

Thi trí tuệ: gồm có 3 câu đề.

Đề thứ nhất là giải đố thông minh, thường sẽ do Hoàng Thất ra đề tính toán hóc búa, hoặc là đố mẹo dân gian, ai giải ra nhanh nhất sẽ được quán quân.

Đề thứ hai là sáng tác một bài thơ, đức vua sẽ ra đề và mọi người sẽ làm thơ. Bài thơ nào được các quan lại tán thưởng nhất sẽ giành được quán quân.

Đề thứ ba là cống hiến tri thức, người dân hoặc tổ chức sẽ đưa ra đồ vật sáng chế của mình. Tính ứng dụng và lợi ích trong thực tiễn sẽ quyết định quán quân.

Ở mỗi đề đều sẽ có 3 giải thưởng, và một người cũng có thể nhận thưởng ở cả 3 đề, nếu như có đủ thực lực.

Phần thi thứ hai là thi đấu đoàn đội.

Mỗi đội đăng kí sẽ có 10 người. Các đội sẽ thi đấu với nhau thông qua chiến đấu. Đây cũng là hình thức để Hoàng Thất tuyển dụng quân binh hoặc tướng quân.

Phần thưởng gồm 10 hạng mục.

Thời gian chỉ còn lại 15 ngày, và Hoàng Quốc Việt muốn giành lấy giải thưởng cao.

Phần thi tri thức thì Hoàng Quốc Việt khá tự tin sẽ đạt được giải thưởng. Riêng phần thi đấu đoàn đội thì không tự tin cho lắm.

Nếu như ngoài chiến trường sống chết thì hắn có thể lấy T1 ra mà giết đối phương. Nhưng cuộc thi đâu này không được phép giết chóc, dựa vào thực lực cá nhân dành lấy giải thưởng.

Mà Lam Việt hiện tại chỉ có hắn có sức mạnh mà thôi. Tuy mang trong mình võ hồn đấu cận chiến 10 năm, nhưng Hoàng Quốc Việt cũng không tự tin có thể chiến thắng người khác dễ dàng được. Chưa kể là còn có cả một đoàn đội 10 người.

Đám người Phó Đồng Phó Đô, cùng mấy người làm mới tuyển, họ thật sự có thể đánh nhau hiệu quả được sao?

Cuộc thi này rõ ràng là có thực lực mới dám đối chiến.

Vậy nên chỉ còn một cách di nhất là tăng cường thực lực của họ bằng hồng bao.

Hiện tại muốn săn lùng hồng bao có 2 cách.

Cách thứ nhất, chờ đợi hệ thống quét hồng bao định vị vị trí thu thập. Cách này tuy thu được giá trị hồng bao lớn, nhưng thời gian quét khá lâu, chưa kể nếu xuất hiện bên trong nội tạng của người bình thường, thì hắn không thể mổ bụng người ta ra lấy được.

Cách thứ hai, chính là giết người. Giết người sẽ có khả năng xuất hiện hồng bao. Giống như khi giết chết mấy tên hộ pháp của Lâm Gia vậy.

Vì vậy, Hoàng Quốc Việt đi đến Nha Môn, tìm kiếm một nhiệm vụ truy nã, hay tấn công hang ổ nào đó.

Nha Môn nơi những người dân có thể biến mình thành những người đánh thuê giúp Nha Môn hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàng Quốc Việt ở đây, hắn bắt đầu nhận mấy nhiệm vụ truy nã có thời gian báo vị trí gần nhất 1 ngày. Bởi vì như vậy sẽ nhanh chóng tìm ra đối phương hơn.

Phó Đô, Phó Đồng cũng đi theo hành sự, Trương Ngọc Chi thì ở nhà dạy mọi người học toán, cũng như quản lý chung phủ Lam Việt.

…..

Thị Trấn Vi Hoà gần kinh đô Xích Châu.

Theo như tin tức tờ truy nã thì một ngày trước phát hiện ra tung tích của Đằng Văn Khôn. Hắn ở thị trấn Vi Hoà có giết chết 4 binh sĩ.

Sau khi giết hắn chạy về phía dãy núi Vi Hoà, nhiều binh lính đi vô tìm kiếm nhưng không thấy.

Mà người dân đi lên núi đốn gỗ thì bị giết hại.

Chứng tỏ tên giết người này vẫn còn đang ở trên dãy Vi Hoà gần thị trấn Vi Hoà.

Hoàng Quốc Việt và hai anh em nhà họ Phó đã có mặt tại đây. Sau khi điều tra một số tin tức cần thiết thì họ bắt đầu lên đường.

Trong đó cũng có 2 người khác nhận nhiệm vụ giống như họ, hình như là người của võ quán nào đó.

Võ quán, cũng giống như môn phái, nhưng phạm vi nhỏ hơn nhiều.

Xích Hoa Quốc là vương quốc nhỏ, dân cư khoảng tầm 5 triệu người. Nên cũng chỉ tồn tại các võ quán mà thôi. Nếu là vương quốc tầm trung thì sẽ xuất hiện các môn phái, hoặc tông môn.

Ngựa không thể leo núi, cho nên ba người đành cuốc bộ.

Hai người thuộc võ quán Tam Lương cũng đã khởi hành lên núi.

Giống như một cuộc thi giữa hai đội vậy, rằng ai sẽ tìm ra trước Đằng Văn Khôn.

Hoàng Quốc Việt thì vì hồng bao. Còn hai người kia thì vì thực hiện nhiệm vụ lịch luyện của võ quán.

Lúc này Hoàng Quốc Việt chỉ mong chúng là hạng không biết lý lẽ, chủ động tìm hắn gây chuyện. Vì biết đâu khi hắn giết chết hai người họ thì hồng bao sẽ xuất hiện. Có lẽ đây là kiểu giết người không đánh mất lương tâm a.

Núi Vi Hoà khá cao, cây cối lại rậm rạp, khiến ánh sáng nơi này có chút bị lu mờ. Đi trong núi giữa trời nắng giống như đi ngoài đường giữa trời râm, người mát rười rượi.

Thấy ba người Hoàng Quốc Việt không được trang bị vũ khí sắc bén, Đằng Văn Khôn tiến lại gần đột kích.

Ba tên này đang tính làm gì đây? Cầm gậy sắc đi điều tra tình hình sao? Ngu ngục.

Mà lúc này Võ Hồn Đặc Công phát huy tác dụng vượt trội. Hắn không trốn người ta, đột kích người ta thì thôi, đằng này lại có người dám ám toán hắn.

Cảm nhận được ai đó đang tới gần, khi mà tên truy nã định vung kiếm ra chém lấy Phó Đô thì….

Đoàng!

Một âm thanh nổ to chấn động dãy núi. Đàn chim vỗ cánh đập bay hỗn loạn.

Đằng Văn Khôn liền chết ngay lập tức.

Phó Đô hết hồn, không ngờ rằng kẻ địch áp sát gần vậy mà hắn không nhận ra.

“Cảm ơn anh Hoàng, nếu không thì em đã bị chém trúng rồi.”

“Từ từ rồi cậu cũng sẽ có được khả năng như vậy thôi. Gắng chăm chỉ luyện tập.”

“Vâng ạ.”

Bỗng lúc này lần theo tiếng súng hai người võ quán cũng đã tìm đến nơi của Hoàng Quốc Việt.

“Khôn hồn thì để Đằng Văn Khôn lại rồi cút đi chỗ khác. Ta sẽ tha mạng cho các ngươi.” Người của võ quán Tam Lương rút đao ra đe doạ.

“Chà, hắn doạ chúng ta kìa anh Hoàng. Em có nên bồi cho chúng một viên kẹo đồng không?”

“Không nên a, đâu phải ai cũng có thể ăn kẹo đồng được. Hai tên này cứ để cho tôi.” Hoàng Quốc Việt bỡn cợt nói.

Cầm lên thanh kiếm của Đằng Văn Khôn hắn bày ra thế công của kiếm thuật.

Hai tên võ quán Tam Lương cười khẩy, chúng lao vào tấn công.

Hoàng Quốc Việt cũng lao lên, đến gần chúng hắn xoay người một cái chém vào mạng sườn của một tên gần nhất.

Hắn xoay người lấy đao đỡ lấy, còn người kia cũng chủ động chém đao vào Hoàng Quốc Việt.

Dậm chân xuống đất một cái, hắn xoay mình luồng lách qua lưỡi đao sau đó lại tung một cước đá bay tên vừa chém. Sau đó lại đỡ một đao của tên còn lại. Lợi dụng sơ hở hắn vung một chém bay đầu.

Tên bị đá bay sợ hãi.

“Ngươi đợi đấy.” Nói xong liền bỏ chạy.

Nhưng Hoàng Quốc Việt đâu có ý định tha cho ai. Ngay từ đầu hắn đã mong đợi giây phút đồ sát này rồi.

“Chạy sao!”

Hoàng Quốc Việt đuổi theo, tất nhiên là tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều, chưa kể lại có kỹ thuật dễ dàng di chuyển ở khu vực đồi núi. Chẳng mấy chốc đầu của tên còn lại cũng bị cắt phăng đi.

“Anh Hoàng thật lợi hại.” Phó Đồng vỗ tay không thôi.

[Chúc mừng kí chủ nhận Hồng Bao Tím x1]

[Chúc mừng kí chủ nhận Hồng Bao Vàng x1]

Điều tra về võ quán Tam Lương. Thật ra chúng là bọn lưu manh đội lốp võ quán. Trụ sở của chúng ở thị trấn Vi Chu gần đây. Cấu kết với Trấn Trưởng ở Vi Chu, hoành hành ngang ngược.

Hoàng Quốc Việt bắt đầu nghi ngờ về sức mạnh của Hoàng Thất. Lẽ não vị vua của Vương Quốc này không đủ sức mạnh khống chế đất nước ư. Tại sao một tên Trấn Trưởng lại có thể ngang nhiên áp bức dân lành mà có thể nhàn hạ sống qua ngày cơ chứ.

Nhớ lại, Hoa đại nhân cũng không thể làm gì được người của Lâm Gia ở thị trấn Trung Khê. Bất quá hắn lắc đầu mấy cái.

Hắn lấy bàn tay ôm mặt, rầu rỉ. Phó Đô lo lắng hỏi.

“Anh Hoàng, anh không sao chứ?”

Nhưng lúc này Hoàng Quốc Việt kéo bàn tay xuống, để lộ ra nụ cười tà dị.

Không phải sẽ thu thập được rất nhiều hồng bao hay sao?

Xong xuôi, Hoàng Quốc Việt đến thị trấn Vi Chu đem đầu của Đằng Văn Khôn đến nhận thưởng ở đó. Khi đi còn làm lớn chuyện gây sự chú ý.

Lúc này người của võ quán Tam Lương hay tin, suy đoán rằng hai đệ tử của võ quán bị giết hại là do ba người này.

Thế nên võ quán Tam Lương cử người đuổi theo Trần Văn Hoàng.

Trưởng quán cùng 10 tinh anh của võ quán thúc ngựa đuổi theo sau, nhằm hỏi chuyện cho ra nhẽ. Nhưng chủ yếu chính là cướp công, cướp tiền một cách hợp lẽ thường tình.

“Ba vị xin dừng bước.”

Hoàng Quốc Việt quay ngựa lại nói.

“Có chuyện gì sao?”

“Ta là trưởng quán của võ quán Tam Lương, không biết hai người đã từng gặp qua đệ tử của ta chưa?”

“Ý ông nói là hai tên ngu xuẩn đó hả? Chúng muốn cướp phần của tôi nên tôi tiện tay tiễn chúng một đoạn rồi.”

“Gì cơ?”

Kịch bản khác với trong tưởng tượng của tên Trưởng Quán. Không phải chúng nên từ chối, giả ngốc và sau đó là cơn phẩn nộ của ta hay sao? Đằng này chúng lại ngang nhiên nhận như vậy.

Nhưng dù sao cũng cùng một mục đích.

“Mày bị điếc à, Thiếu Gia tao nói là đã giết hai tên ngu ngốc kia rồi.”

“Mẹ nó, lên giết chúng cho tao.”

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

3 tên tinh anh liền bị bắn rơi xuống ngựa.

Sau đó là màn rượt đuổi trong vô vọng của đám người Võ Quán.

Tuy trên ngựa bắn súng có hơi khó, nhưng cự ly tầm 30 mét vẫn thừa sức bắn trúng, chỉ là thay đạn chưa quen, hơi lâu một tí mà thôi.

10 tên tinh anh cứ vậy mà rớt ngựa chết khi chưa kịp làm gì. Tên Trưởng Quán bấy giờ mới sợ khiếp vía. Hắn còn chưa định hồn được rằng chuyện gì vừa mới xảy ra.

Còn chưa đến 1 phút cơ mà. Sau đó hắn quay đầu ngựa bỏ chạy.

Nhưng chạy được sao?

Đoàng!

Trưởng Quán 40 năm luyện võ cứ vậy mà chết đi.

Tổng kết lại số hồng bao thu được ngày hôm nay.

Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1.

Hồng Bao Tím x3.

Hồng Bao Đỏ x2.

Hồng Bao Vàng x3.

[Chúc mừng kí chủ, hệ thống đã được nâng cấp.]

[Mở ra chức năng Ủy Thác.]

[Chức năng uỷ thác có tác dụng uỷ thác cho người khác thu thập hồng bao, thông qua cách giết người.]

Hoàng Quốc Việt mừng rỡ. Thay vì lúc nào hắn cũng tham chiến để nhận Hồng Bao thì bây giờ đã có thể giao cho người khác.

Tên: Hoàng Quốc Việt.

Uỷ Thác: 0/2.

Võ Hồn: [Đặc Công 10 năm] [Kiếm Thuật 10 năm] [Bắn Tỉa 1 năm]

Hồng Bao: [Đỏ Nhất Cấp] x1.

[Tím] x3; [Đỏ] x2; Vàng x3.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.