Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cương Thanh Thu thuyết phục Phong Ngôn

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

Chương 122: Cương Thanh Thu thuyết phục Phong Ngôn

Cương Thanh Thu vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt không hề thay đổi. “Tiểu di, con không hề dùng thân thể của mình để giao dịch cũng chưa từng nghĩ đến, đi theo Huyền ca vốn là để huynh ấy cung cấp tài nguyên cho con và con làm việc cho huynh ấy để đền đáp điều đó.

Chuyện ủy thân cho huynh ấy chỉ là vì con ngưỡng mộ huynh ấy mà thôi, người tưởng thân thể hay thân phận của con đáng giá trong mắt huynh ấy lắm sao, người ta là thiếu chủ của một thế lực đứng đầu đại lục, chỉ cần vẫy tay một cái, đừng nói phụ hoàng, có thể nói toàn bộ những thế lực ở các tầng cũng đều chấp nhận cho con gái mình làm nữ nhân của huynh ấy.

Người đã nhìn thấy hai vị tỷ tỷ hôm qua bảo vệ huynh ấy xuống mật thất không, người nào chẳng tựa như tiên nữ, so với con thì còn đẹp hơn nhiều, huynh ấy đâu cần bỏ gần tìm xa mà chỉ lợi dụng một cô gái như con để phá hỏng danh tiếng của mình, nếu con có ý nghĩ như tiểu di lại chính là tự ngạo quá coi trọng bản thân của mình.

Tiểu di, người biết mà, con sinh trong một gia tộc đế vương, con đã hiểu được một số điều và vận mệnh của mình, dù phụ hoàng và mẫu hậu yêu thương con thế nào thì nếu có một trường hợp xấu xảy ra, con vẫn phải chấp nhận vận mệnh của mình.

Nay con gặp được Huyền ca đó là một chuyện tốt cho hiện tại, con nói rồi, dù chuyện gì xảy ra con sẽ chấp nhận đối mặt với nó.”

Cương Thanh Thu nói rồi đứng dậy rời đi, chần chờ một chút rồi nàng quay lại nói. “Tiểu di, con vẫn muốn nói với người, đôi lúc, suy nghĩ đơn giản lại thấy được mọi việc thật ra rất đơn giản, đừng có nghĩ quá nhiều để rồi tự mắc kẹt trong chính những quyết định của mình, con phải trở về đây, nếu được con mong muốn làm tỷ muội với người.”

Cương Thanh Thu thật sự rời đi để lại Phong Ngôn đầy vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận, từ bao giờ đứa cháu của mình có thể trở lên sâu sắc, thậm chí nàng trở thành người bị dạy ngược lại như vậy.

Nàng không hiểu sao đứa cháu nhỏ của mình lại coi thường bản thân mình đến thế, chấp nhận hạ thấp bản thân, để cuối cùng nó có nhận được thứ như nó mong muốn, tuy nàng biết lời của cháu gái nàng không hề có lý đối với chính nàng, nhưng đối với một công chúa hiểu rõ được giá trị của quyền lực và sức mạnh thì lại vô cùng có lý.

Phong Ngôn lập tức bị những mạch suy nghĩ trở lên rối loạn.

Bên phòng Võ Huyền, Tuyết Điệp vắt chân ngồi trên đùi Võ Huyền, vẻ đẹp lạnh lùng của nàng hiện giờ biến mất thay vào đó là vô tận quyến rũ. “Thiếu chủ, cô gái nhỏ này so với tỷ tỷ của nàng thậm chí vừa thông minh, còn lý trí hơn không ít.”

Võ Huyền gật đầu, hắn chậm chạp uống chén trà trên tay, một tay nhẹ nhàng nắn bóp ngực của Tuyết Điệp mà không hề tỏ ra xấu hổ, một đêm trải qua khiến hắn nhìn nhận bản thân mình hơn, có những thứ không cần thiết phải che dấu.

Hắn nói. “Thanh Thu là một người thực tế, nàng biết nhìn nhận những điểm có lợi và không có lợi cho bản thân một cách dễ dàng, nàng lại sinh ra trong nhà đế vương, dĩ nhiên đối với việc quản lý người phía dưới tự nhiên có nghề, sau này có thể để nàng điều khiển trực tiếp mấy người phía dưới, như vậy ta sẽ có nhiều thời gian tập trung làm các việc khác.”

Tuyết Điệp hơi thở lạnh như băng, nàng thở từng hơi trầm thấp bởi bàn tay của Võ Huyền. “Thiếu chủ người làm vậy rất đúng, Yên Vân Hoàng đại nhân cùng Long Quy tiên sinh cũng muốn người tập trung vào tu luyện, những chuyện khác cứ để người phía dưới làm là được.”

“Ta cũng biết vậy, nhưng có những chuyện không thể không tự thân xuất mã, hiện tại có lẽ tốt hơn, chuyện lập một cửa hàng bán đan dược cùng dược dịch có thể thẳng tay giao cho Thương Hổ làm, có Miêu Cơ trợ giúp cũng sẽ an ổn.” Võ Huyền nhẹ nhàng miết bầu ngực mềm mại, phong nhũ rung rinh thẳng đứng, khiến hắn không kìm được mà cắn xuống.

Tuyết Điệp hoảng hốt vội lấy tay che miệng kiềm chế đi tiếng rên rỉ của mình, nàng nghẹn giọng nói. “Thiếu chủ, nhẹ chút.”

Võ Huyền trêu đùa phong nhũ một hồi, hắn lại đưa tay vuốt ve đôi cánh trong suốt của Tuyết Điệp. “Xinh đẹp nhưng có chút vướng.”

“Nếu người không thích thì để ta thu lại.” Tuyết Điệp nhỏ giọng nói.

“Không cần, tuy vướng nhưng để ta thích.” Võ Huyền cười tà một tiếng.

Tuyết Điệp nhẹ hôn lên môi Võ Huyền. “Cô gái nhỏ kia về rồi, lần sau ta sẽ hầu hạ thiếu chủ.”

Nàng nói đoạn liền hóa thành một điểm màu trắng tinh khiết bay vào tay áo của Võ Huyền.

Cương Thanh Thu mở cửa đi vào liền tới ngồi cạnh Võ Huyền, nàng thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ cũng không có làm phiền, chợt Võ Huyền nói. “Muội có suy nghĩ thế nào về Miêu Cơ?”

“Miêu tỷ tỷ sao? Tỷ ấy là người thông minh, tuy thiên phú tu luyện không cao nhưng thiên phú kinh doanh lại khó có người bằng, từ nhỏ đã học tập kinh doanh, từ khi có thể tu luyện thì tỷ ấy đã dần quản lý Tam Thế Gia, cho đến ngày hôm nay, những tiền tiêu nuôi dưỡng quân lính của phụ hoàng cũng đều là một tay Miêu tỷ tỷ chu toàn.” Cương Thanh Thu nói, nàng hơi chần chừ nói:

“Chỉ là huynh muốn thu phục Miêu tỷ tỷ phải tốn nhiều công sức một điểm, tỷ ấy tuy thông minh nhưng lại có một chấp niệm với việc trung thành gia tộc cực kỳ sâu.”

Võ Huyền nghe vậy thì gật đầu. “Xem ra muốn để cô ấy giúp ta thì không dễ, nhưng có cô ấy hay không cũng không quá cần thiết, dù sao chúng ta cũng không phải lấy việc kinh doanh làm chính.”

Hắn lại lấy tay vuốt ve gương mặt căng mịn của Cương Thanh Thu. “Muội đấy, cũng phải chú trọng tu luyện một điểm.”

Cương Thanh Thu đỏ mặt gật đầu, nàng ngần ngại hỏi Võ Huyền. “Huynh định bao giờ thu lấy tiểu di, tâm tình của nàng đã giao động rồi.”

Võ Huyền nhìn chén trà màu xanh chỉ còn một nửa lóng lánh trong chén, tuy Cương Thanh Thu nói rằng Phong Ngôn tâm tình đã giao động, song hắn thấy nàng ta vẫn còn vương vấn điều gì đó, nếu thu nàng về dưới trướng, chỉ e nàng ta không tập trung làm việc được cho hắn. “Để thêm một thời gian nữa xem sao.”

Cương Thanh Thu nắm lấy tay Võ Huyền. “Tiểu di đối với học viện đã từ lâu không lưu luyến gì, điểm vướng mắc duy nhất là về ngoại công.”

Võ Huyền vuốt ve bàn tay mềm mại của Cương Thanh Thu, hắn cũng nghe qua từ tam sư phụ về tình hình của Phong Vũ viện trưởng, nếu muốn xóa bỏ lời thề trong bản mệnh thú tâm mà không gây tác động đến thân thể thì phải nhờ người có cấp độ đế phong ra tay.

Trong tay hắn quả thật có một người có thể làm được điều này, nhưng hắn còn phải nghĩ xem Phong Vũ viện trưởng cùng Phong Ngôn có thật sự đáng giá để hắn mời người kia ra tay hay không? Hắn nói với Cương Thanh Thu. “Ta có cách để chữa trị cho Phong Vũ viện trưởng, muội trở về nói với Phong Vũ viện trưởng và Phong Ngôn, nếu họ đưa ra cho ta cái giá thích hợp, ta có thể giúp họ.”

Cương Thanh Thu gương mặt cuồng hỉ. “Huynh thật sự có cách cứu được ngoại công? Vậy thì tốt quá, để muội trở về nói với ngoại công, người chắc chắn sẽ đồng ý, như vậy tiểu di cũng sẽ đồng ý.”

Võ Huyền đứng dậy vỗ vai nàng. “Trước không vội, muội về nói với phụ thân muội về chuyện Thạch Hóa động, hơn hai tháng sau chúng ta cùng phụ thân muội liên hợp diệt trừ Huyết Thần giáo, cũng như thâu tính thế lực của Cương Thanh Di Nam.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.