Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

-''Nàng không cần chuẩn bị gì hết, phiền hà như vậy"

-''... '' Hương Phi chỉ im lặng không nói gì, dường như có nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu.

-''Trẫm muốn mỗi ngày đến tâm sự với nàng, chuộc lại lỗi lầm của mình được không? Ta để nàng chờ lâu như vậy!''

-''Vậy... vậy mỗi ngày Hoàng Thượng đều đến đây sao?!!!" Hương Phi bối rối đứng dậy, tay nắm vào nhau thành một cục.

-''Nàng không thích sao?'' Hoàng Thượng đi đến gần bên cô, Hương Phi lại càng thụt lùi về sao.

-''Thần thiếp... rất vui, chỉ là nghĩ Hoàng Thượng chưa từng để tâm đến ta" Hương Phi cúi đầu nói nhỏ.

-''Sao lại nói vậy, nàng là thê tử của trẫm, sao lại không để tâm, chức phi này cũng là trẫm ban cho nàng"

Nhưng nó vốn là nhờ cả gia ta có công trạng, và sự nâng đỡ của Thái hậu hay sao...

-'' Được rồi, vào trong vào trong, ta muốn nói chuyện với nàng thêm một lát.''

...

...

...

Khuya đến

-''Được rồi, trẫm về đây, mai ta sẽ lại gặp nàng!''

Hương Phi im lặng khụy người hành lễ, nét mặt lại phúc khí vô cùng.

Dưới mái hiên đợt tuyết rơi phủ lấp kín, bước bước trên đường thành, Lý Ngọc cầm ô che cho Hoàng Thượng, mắt lại láo liên mồ hôi chảy.

-''H... Hoàng Thượng người đã hỏi chưa?''

-''Hỏi chuyện gì?''

-''Cái... người quên rồi sao? Là hỏi về Đồ Nhĩ Đô!!"

-''...'' Hoàng Thượng phút chốc nhận ra, trẫm đến nơi này không phải là để hỏi về hắn ta sao! Sao lại say sưa nói chuyện rồi quên mất.

-''Được rồi... mai trẫm sẽ hỏi!"

Lý Ngọc nhìn Hoàng Thượng tỏ vẻ hơi bất ngờ "Trước đây chưa thấy người trò chuyện với ai mà quên hết thường tại như vậy, vốn cũng chỉ nói về mấy thứ linh tinh lại có thể làm người quên đi hết những việc nhọc triều chính, Hương Phi này... xem ra cũng có tài nghệ" Nhưng thật đáng thương, thứ tài lẻ này... Hoàng Thượng có lẽ không cần đến.

...

...

...

Trong cung ai nấy bàn tán, Hoàng Thượng mỗi ngày đều lui tới Viên Minh Viên, tiếng cười lúc nào cũng oai ái vang vọng, trước là bị thất sủng, nay lại là được sủng, Hoàng Thượng sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Cả hậu cung ai nấy đều ganh ghét Hương Phi, ả ta lầm lầm lì lì suốt trong hậu cung, không nói không rằng, không tranh không thị... cớ sao lại được Hoàng Thượng chú ý.

Tối hôm đó...

...

...

-''Hương Phi... nàng làm cái đèn hoa này của trẫm hình như xấu hơn của nàng!''

-''Hoàng Thượng là vừa nảy làm rớt nên nó bị méo mà, sao lại đổi thừa thần thiếp rồi! Sau Hoàng Thượng tự làm!! Thần thiếp không làm cho người nữa!!''

-'' Nàng đó!... trước còn tưởng nàng thùy mị hiền thục, sao mới cách có vài tháng... là lại trở mặt như vậy! Ta đúng là chiều hư nàng!!''

Hương Phi nhe răng cười rạng rỡ nhìn Hoàng Thượng, Hoằng Lịch phút chốc ngơ người, rồi cả hai ngồi xuống bên hồ liễu.

-''Vì có Hoàng Thượng ở bên... Nên thần thiếp muốn làm càn một chút!''

-''Đúng vậy, nàng cứ làm gì nàng thích... không ai bắt bẻ nàng!'' Hoàng Thượng môi cũng mỉm cười, ánh nhìn của người cho Hương Phi đúng là đã khác, rất khác so với lúc đầu mới gặp nàng.

Lý Ngọc đứng nhìn, không hiểu sao lại vừa muốn khóc vừa muốn thở dài.

Hương Phi và Hoàng Thượng đưa chiếc đèn hoa thả xuống hồ, mặt nước lăng tăng cuốn hai chiếc đèn hoa lênh đênh giữa hồ, lấp lánh sáng vàng.

-''Hương Phi... Nàng ước gì vậy?''

-''Thần thiếp ước được bên cạnh phu quân mình yêu thương đời đời giai lão"

-''Hoàng Thượng! còn người ước điều gì?'' Hương Phi chòm tới hỏi.

-''Ta không nói! nói ra sẽ bị mất hiệu lực ước nguyện mất!!''

-''!!! Hoàng Thượng!! Sao người lại bảo thần thiếp nói ra!! Điều ước của thần thiếp cứ vậy mà hết hiệu lực sao!''

Hoàng Thượng đứng dậy bật cười thành tiếng.

-''Trẫm sợ nàng ước được rời cung! nên cắt đứt hy vọng của nàng"

-''Vậy là ước nguyện của thiếp tiêu tan hết rồi" Hương Phi ỉu xìu ngồi trên đất, Hoàng Thượng đưa tay đỡ nàng dậy.

-''Không cần ước nguyện đó, trẫm và nàng cũng sẽ đời đời giai lão" câu này thốt ra, gương mặt Hoằng Lịch lại biểu hiện kì lạ, nhưng vì chỉ thấy phúc khí... Hương Phi cũng không quan tâm đến nó nữa.

-''Hoàng Thượng..." Hương Phi nhìn chăm chăm vào người.

-''Chỉ có hai ta... nàng gọi ta là Hoằng Lịch đi."

-"N..nhưng có Lý Ngọc"

-''Cứ coi như hắn chết rồi là được!"

-''Hoàng Thượng!!" Lý Ngọc kêu lên trong bất lực.

-''Im mồm cẩu nô tài ngươi!!''

Hương Phi cười phá lên giữa đêm tĩnh mịch, A Nhu cũng bị điều đi xuống bếp, chỉ có Lý Ngọc trâu lì bám dai, không rời Hoàng Thượng nửa bước.

-''Trẫm là Hoàng Thượng, nhưng cũng là một người bình thường... mỗi lần nghe thấy hai chữ Hoàng Thượng, lòng ta lại thêm một trọng trách... nhưng vì trọng trách quá lớn nên đối với ta mà nói đã sớm quen, nhưng nếu chỉ cần một chút.. nàng xem ta là Hoằng Lịch để lòng ta yên bình đi."

-''Hoằng Lịch... Từ lúc thiếp thành thân với người trở thành Hương Phi của đại Thanh, thiếp đã không còn coi người là Hoàng Thượng nữa... mà là phu quân của thần thiếp... xem lúc người duyệt tấu chương là giống như lúc người đi sa trường đánh trận, mong người đến thăm ta cũng như mong người trở về an toàn, trong lòng vốn đã xem người là tướng công duy nhất"

Hương Phi nói, nét mặt lại dịu dàng đằm thấm, lời nói chân thành thoảng trong gió, khiến cho người khác nhìn thôi đã xúc động.

-''Trẫm..." Hoàng thượng bỗng chốc đơ người, chỉ là câu nói này quá thật lòng, nàng ấy dường như chẳng màn đến địa vị, không cầu tiến tham mưu chỉ là một lòng thương trẫm, một lòng xem trẫm là phu quân.

Khoảng khắc lồng đèn trên ngói hiên như tâm điểm, sắc cam chói rọi hai người đứng đối diện, xinh đẹp thơ mộng, chỉ là thơ mộng nhưng lại vẫn có chút đụt

Bạn đang đọc Kiếp Sau Đừng Sống Lại Cuộc Đời Này sáng tác bởi Chanhpupu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpupu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.