Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Đi học (1)

Tiểu thuyết gốc · 5375 chữ

Trong chuyến đi đến thành Turin lần này, vẫn là cô bé Shatya quen thuộc đồng hành cùng tôi. Lần này định sẽ ở lại thư viện khoảng 2 ngày và trở về thị trấn trước 1 ngày lễ hội diễn ra. Lúc đó cô bé Shatya sẽ lại đến đón tôi. Toà thành vẫn như vậy vẫn vẻ hùng vĩ của nó, dù là lần thứ 2 chứng kiến nó tôi vẫn không khỏi thán phục những con người ở đây.

Lần này tôi chỉ có mục tiêu duy nhất đó là thư viện của toà thành. Theo chân Shatya tôi đã đến được nơi mình mong muốn. Không hổ danh là thư viện lớn nhất của 1 trong những toà thành lớn của vương quốc. Thư viện không phải chỉ là 1 toà nhà, nó là cả 1 trang viên với nhiều công trình cộng lại. Trung tâm là kiến trúc hình tròn với mái vòm điển hành. Toả ra 4 phía xung quanh hình dấu X, là 4 dãy nhà với các công trình phục vụ mục đích khác. Trước khi vào cửa thư viện chúng tôi phải được xác minh thân phận. Không phải ai cũng được vào thư viện số 1 toà thành. Cũng có những trường hợp ngoại lệ, họ được vào luôn mà không phải xác minh thân phận. Đa phần đều mặc trang phục hoa lệ, tôi đoán họ là quý tộc hoặc những người có địa vị tương đương. Quý tộc ở thế giới này có rất nhiều đặc quyền mà người dân bình thường không có được. Nhìn lại thì tôi và Shatya cũng chỉ là trang phục bình thường. Những người ăn mặc như chúng tôi ở đây không nhiều. Giờ tôi hiểu lý do vì sao chúng tôi phải xác minh thân phận rồi. Nơi đây không dành cho bình dân.

Cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi, Shatya đưa ra tấm thẻ của mình. Tôi nhìn thấy biểu cảm của người kiểm tra thay đổi khi nhìn thấy tấm thẻ. Từ thờ ơ, lạnh lùng chuyển sang cẩn thận, cung kính. Ngữ khí cũng thay đổi theo, vì trong tấm thẻ có để thông tin về nơi ở (nguyên quán, nơi đầu tiên đăng ký) Quán Cây Phong. Quán Cây Phong là 1 thứ gì đó rất kinh khủng ở đất nước này. Sau đó đến lượt tôi, lần này tên đó có vẻ đã thông minh hơn. Hắn cung kính ngay từ đầu và tất nhiên khi tấm thẻ của tôi cũng ghi Quán Cây Phong. Thực ra tôi đã quen với việc mọi người hành xử như vậy khi nghe thấy Quán Cây Phong rồi.

Và rồi chúng tôi được chính tên đó dẫn đường, chúng tôi là người duy nhất và không ai được đãi ngộ như vậy cả. Chúng tôi đi vào 1 trong 4 toà nhà hình dấu X của thư viện. Đây là nơi tôi sẽ ở, vì tôi ở lại tận 2 ngày nên cần tìm 1 phòng để nghỉ ngơi. Việc này đã được Shatya sắp xếp ổn thoả, tôi được ở lại đây miến phí kể cả là ăn uống cũng sẽ có người phục vụ. Nơi này có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ mà cũng khá sang trọng từ những vật trang trí, đến các bức tranh treo tường đều toát lên vẻ quý phái. Căn phòng tôi ở cũng vậy, nó khác xa với căn phòng tại Quán Cây Phong của tôi. Đây đúng là nơi ở của quý tộc rồi, Shatya tỏ vè khá hài lòng về căn phòng. Với tôi cô bé đã trở lên dịu dàng hơn, nhưng với những người khác cô bé vẫn tỏ ra khá kiêu căng, Và tôi hiểu lý do vì sao cô bé có thái độ như vậy. Nói với tên quản lý 1 chút gì đó. Shatya tạm biệt tôi và trở về thị trấn.

Tên quản lý vẫn đợi ở căn phòng 1 lúc và hỏi tôi có cần hắn giúp gì không. Thực ra tôi định nghỉ ngơi 1 lúc, nhìn chiếc giường kia đi. Chỉ vẻ quý phái của nó thôi đã khiến người ta muốn ngả lưng rồi. Nhưng tôi vẫn còn chuyện quan trọng hơn , giờ chưa phải lúc để tôi được phép lười biếng. Và tôi nhờ hắn dẫn đến nơi có những quyển sách có kiến thức có trong bài kiểm tra.

Đi theo người quản lý chúng tôi đi đến trung tâm của thư viện, phần mái vòm trung tâm của dấu X. Từ xa tôi đã biết rằng nó rất rộng, nhưng khi vào trong nó còn rộng hơn nữa. Nó là 1 quảng trường khép kín hơn là 1 thư viện, chạy quanh 1 vòng cũng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Thư viện với rất nhiều tầng cao dần với chiều cao của thư viện. Nó có không gian mở, ở giữa là không gian trống. Từ dưới nền có thể nhìn thấy mái vòm của thư viện, điều kỳ lạ là ánh sáng xuyên qua mái vòm màu xanh chiếu xuống khiến cảm giác rất dễ chịu. Xung quanh còn có vô số ánh đèn ma thuật giúp cho việc đọc sách dễ dàng hơn. Các tầng sẽ là những vòng tròng dựa vào tường của thư viện. Chạy hết 1 vòng là 1 tầng. Và tầng trên có thể nhìn thấy tầng dưới. Thư viện có rất nhiều người, tuy nhiên họ đều tập trung ở cá

Mỗi tầng đều có 1 người quản lý, người dẫn đường chỉ dẫn tôi đến đây sau đó bàn giao với người quản lý ở đây. Tuy tầng 1 rộng nhất nhưng lại chỉ có 1 người quản lý. Họ có vẻ đã trao đổi về thân phận của tôi, nên người kia cũng rất nhiệt tình. Tôi hỏi về kiến thức có trong bài kiểm tra Mạo hiểm giả. Người này có vẻ khá ngạc nhiên và dẫn tôi đến nơi có chứa những quyển sách đó. Chúng nằm ngay tại tầng 1, nhưng khi nghe người quản lý giới thiệu tôi đã đơ mất 3 giây. Số sách tại đây phải nhiều bằng 3 lần căn phòng tôi đang ở, tất cả đều là kiến thức cơ bản. Và tất cả đều có thể trở thành nội dung của bài kiểm tra. Thế quái nào mà trong 10 ngày tôi đọc và nhớ được hết đống này. Khi tôi đã đặt nghi vấn của mình với người quản lý. Ông ta trả lời rằng người bình thường sẽ mất vài tháng đến cả năm trời để học hết chỗ này. Tuy nhiên các pháp sư sẽ mất ít thời gian hơn. Ông ta cũng khá ngạc nhiên về mốc thời gian 10 ngày mà tôi đề cập. Pháp sư thiên phú càng cao sẽ học càng nhanh. Từ đã, tôi đã bỏ qua 1 chi tiết quan trọng.

Ở thế giới này thể chất, trí tuệ của con người là khác nhau. Người bình thường thể chất , trí tuệ của họ không có gì nổi bật. Nhưng nếu họ là các Chiến sĩ thì thể chất của họ sẽ được tăng cường. Và Pháp sư cũng vậy họ được tăng cường về trí tuệ. Ở thế giới này Pháp sư là hiện thân của trí tuệ, tất cả những người có kiến thức sâu rộng đều là pháp sư. Họ có khả năng học tập và trí nhớ siêu phàm. Còn tôi, tôi đang bị hiểu nhầm là thiên tài về pháp thuật và họ nghĩ là 1 thiên tài sẽ học được cái đống này chỉ trong 10 ngày. À không đúng ra là 7 ngày. “ Định mệnh” tôi phải chửi thề 1 phát. Tôi cảm thấy mình thật đen đủi mà, nhưng tôi không còn đường lui nữa và đây cũng là lúc tôi thực hiện trách nhiệm của mình với Ann. Và việc đầu tiên “ Đi học”.

Tôi được ông quản lý hướng dẫn đọc từng quyển 1. Tuy tất cả đều là cơ bản nhưng cũng có tổng hợp và chi tiết. Riêng các quyển tổng hợp thôi đã mấy chục quyển rồi. Cầm mấy chục quyển đó, tôi đến 1 cái bàn gần đó và bắt đầu “đi học”.

Nếu Ann còn hoạt động bình thường thì tôi cũng không ngại mấy quyển sách này lắm. Đừng nói là đống này, dù là tất cả sách thư viện tôi cũng có thể có kiến thức của chúng 1 cách dễ dàng. Đó là vì Ann có thể quét chúng và lưu trữ toàn bộ chúng lại. Khi nào cần biết thứ gì đó, tôi chỉ cần kết nối với Ann để biết được chi tiết. Đây là 1 trong những “ Kỹ năng đời sống”, chúng là những kỹ năng mà Ann học được nhằm phục vụ đời sống của tôi tốt hơn. Còn 1 vài kỹ năng như vậy, việc này giúp tôi tiết kiệm thời gian để học tập 1 kiến thức nào đó. Đáng tiếc Ann đã bị thương và kỹ năng này không thể hoạt động được. Từ giờ tôi phải dựa vào bản thân thôi.

Từ rất lâu rồi, tôi mới lại sử dụng bộ não của mình để học tập 1 cái gì đó. Tuy nói rằng bản thân đang bị hố khi chỉ có 10 ngày để học đống này. Nhưng tôi cũng đang học rất nghiêm túc và tập trung. Vì tôi biết tầm quan trong của việc này, nó liên quan đến cả tính mạng của tôi. Có càng nhiều kiến thức tỷ lệ thành công và sống sót trong quá trình đi săn ma thú càng cao. Tôi cũng biết việc thiếu kiến thức đang là điểm yếu của tôi. Và khi tôi tập trung và nghiêm túc thì 1 con người khác của tôi sẽ xuất hiện. Tuy nhiên không nhiều lần tôi phải thực sự nghiêm túc để làm 1 điều gì đó.

Thời gian cứ trôi đi và có 1 người vẫn đang tập trung vào những quyển sách. Từng quyển sách 1 được anh ta lấy xuống và đặt lên kệ sách. Anh ta thậm trí là vừa ăn, vừa đọc sách. Xung quanh đã có người chú ý đến anh ta nhưng anh ta không quan tâm và chỉ dừng lại khi người quản lý nhắc nhở anh ta. Lúc này đã là nửa đêm, thư viện giờ đây đã gần như không còn người. Kể cả ở những tầng trên cũng vậy, người quản lý lúc này đến chỗ tôi. Lúc này tôi mới chú ý đến thời gian. Gập lại quyển sách đang đọc, tôi để lại số sách trên bàn lên kệ. Và đi về phòng của mình, s lúc này tôi mới để ý bản thân cũng đang khá mệt và cần nghỉ ngơi. Sau khi về phòng và tắm rửa tôi cũng bắt đầu ngả lưng trên chiếc giường sang trọng.

Ngày hôm sau mọi chuyện diễn ra giống như ngày trước. Tôi gần như dành tất cả thời gian để đọc sách và chỉ đến gần nửa đêm thì tôi mới trở về phòng. Tôi đã đọc gần hết loại sách tổng hợp, lần sau khi quay lại tôi sẽ đọc những quyển chi tiết. Giờ thì tôi cần nghỉ ngơi 1 chút, cho ngày mai khi về thị trấn.

Sáng hôm sau, Shatya đón tôi chở về thị trấn. Đêm nay thị trấn sẽ tổ chức lễ hội mà tôi lại không muốn bỏ lỡ việc đó. Là thành viên ở trong tổ chức quan trọng nhất thị trấn nên tôi phải có mặt ở trong buổi lễ hội. Lần này khi trở về đoàn người nhiểu hơn những lần trước rất nhiều. Có lẽ tất cả mọi người dân của thị trấn đều đang trở về. Thành Turin có khá nhiều người của thị trấn đến buôn bán nhưng hôm nay họ đều trở về. Vì đây là 1 ngày trọng đại

Khi về đến thị trấn, tôi đã ngỡ ngàng với sự thay đổi của thị trấn. Ngay ở cổng vào đã được trang trí vô cùng bắt mắt. Các dải màu được treo xung quanh cánh cổng và có cả các vòng hoa với đủ màu sắc ở hai bên. Những dài màu còn được treo dọc theo trục đường chính của thị trấn. Các cửa hàng cũng được trang trí cẩn thận. Mỗi cửa hàng đều có cách trang trí của riêng mình. Điều đó càng làm bức tranh đầy màu săc của thị trấn càng trở lên nhiều sắc màu. Khu chợ trung tâm cũng vậy, nơi đây giờ đây tràn ngập các loài hoa. Mỗi 3 bước chân lại có 1 chậu hoa được đặt ở đó. Có lẽ chúng đã được các thương nhân vận chuyển từ thành Turin đến đây.

Thị trấn hôm nay cũng có rất nhiều người, số lượng nhiều hơn hẳn mọi ngày. Các Mạo hiểm giả cũng vậy họ cũng đang từ rừng đại ngàn Jula trở về. Dọc tuyến đường không hiếm gặp cảnh mọi người tụ tập lại với nhau để chò truyện. Ngày hôm nay, chỉ có 1 số cửa hàng mở cửa đặc biệt là cửa hàng quần áo của chị Grainne Nơi đây người ta phải xếp hàng dài đến cả chục mét. Quảng trường trung tâm thị trấn tập trung vô số người. Trang phục cũng vô cùng đặc săc, ngày thường có thể phân biệt được đâu là Mạo hiểm giả đâu là người thường thông qua trang phục của họ. Nhưng hôm nay tất cả như hòa vào làm 1 và ai cũng giống nhau. Tiếng nhạc ru dương với tiếng đàn được đánh lên , lòng tôi cũng thấy rạo rực theo nó. Không khí lễ hội đang tràn ngập thị trấn Evenmoor,

Quán Cây Phong ngày hôm nay không đón khách, ngoài những vị khách đã trọ từ lâu thì không có ai ra vào cả. Khác hẳn với sự nào nhiệt ngoài kia, bên trong quán khá là yên tĩnh. Nếu có ai ngồi ở đó, thì họ cũng chỉ nói chuyện với dọng điệu rất nhỏ. Nhưng không phải vì thế mà quán mất đi không khí lễ hội. Phải nói là quán mới là trọng tâm của toàn bộ buổi lễ. Vô số chậu hoa đã được đặt xung quanh quán. Vô số dải băng với nhiều màu sắc được kéo từ đỉnh cây (đỉnh cây bị chém 1 nhát nha) xuống đất. Những chiếc đèn ma thuật được đặt trên tán cây, khiến cho cái cây tỏa ra vô vàn màu sắc. Ở bên trong quán cũng vậy, bình thường quán vẫn có đèn ma thuật nhưng hôm nay số lượng nhiều hơn hẳn. Sàn nhà cũng được trải thảm đỏ, khiến cho tôi cảm giác có 1 sự quan trọng ở đây. Trong vô thức tôi cũng giống như những Mạo hiểm giả khác. Không muốn đánh mất đi không khí trang trọng này.

Ngay khi trở về, tôi ngay lập tức chạy vào phòng bếp. Nếu nói ai hôm nay là bận rộn nhất, thì đó chắc chắn là Bun. Cô bé phải chuẩn bị món ăn cho cả thị trấn, vì thế nên tôi phải hỗ trợ cô bé. Kinh nghiệm 1 tháng làm việc cũng giúp tôi hỗ trợ cô bé được phần nào. Cũng may là cô bé mới chỉ bắt đầu mà thôi, lễ hội vài tiếng nữa mới bắt đầu , vì thế nên cô bé sẽ không chế biến thực phẩm quá sớm. Việc bây giờ chúng tôi cần làm là sơ chế và tẩm ướp nguyên liệu. Thịt bò vàng đã được yểm lên phép thuật bảo quản, bây giờ chúng tôi cần giải phép để sử dụng. Mới đầu cô bé nhìn tôi, với ánh mắt đầy trông mong, tôi biết cô bé nghĩ gì. Thiên tài phép thuật như tôi chắc chắn biết cách sử dụng phép này rồi. Các phép thuật phục vụ đời sống không quá khó như những phép chiến đấu. Và rồi tôi lại sử dụng Câu thần trú của mình: “ Anh bị mất trí nhớ”. Cô bé thất vọng, thở dài và đi gọi bà chủ quán. Còn đây là lý do vì sao mà tôi không muốn ai biết mình được đánh giá là Pháp sư đó. Sẽ có vô vàn rắc rối với cái đánh giá đó. Tôi thật sự không muốn làm cô bé thất vọng, nhìn biểu cảm đó tôi cảm thấy mình đang là kẻ ác vậy. Nhưng tôi cũng đâu có cách, tôi có phải là Pháp sư đâu chứ.

Và rồi Dì Maria đi tới và ánh mắt tôi tỏa sáng khi nhìn thấy Dì, mọi thứ xung quanh như không tồn tại khi dì xuất hiện. Khi mới đến thế giới này, tôi đã vô cùng bất ngờ với sắc đẹp của Dì, nhưng giờ đây tôi đã ngỡ ngàng với hình ảnh trước mặt. Vẫn khuôn mặt đó nhưng giờ đây đã được trang điểm đẹp hơn rất nhiều. Bình thường nó đã rất đẹp rồi, nhưng thêm 1 lớp trang điểm nhẹ khiến nó càng đẹp hơn nữa. Đôi môi vốn đã đỏ giờ đây thêm lớp son khiến nó càng thêm tươi thắm. Mái tóc xõa dài của Dì giờ đây được bối lên gọn gàng ,trên đầu còn là chiếc vương miện nữa. Đặc biệt là chiếc vòng phát ra ánh sáng màu xanh lục, nó phát sáng ở trên chiếc cổ trắng nõn. Trang phục mà Dì đang mặc là 1 chiếc váy trắng , với các hoa văn vô cùng chi tiết. Phần đuôi thả dài xuống nền nhà càng khiến chiếc vẻ sang trọng của chiếc váy được tăng thêm. Nếu trước đó tôi đã quen với hình ảnh 1 bà chủ quán giản dị, thì bây giờ Dì Maria hiện lên trong hình ảnh của 1 nữ hoàng. Tôi đã phải dụi mắt, sợ rằng mình đang nằm mơ. Nhin thấy bộ dạng của tôi Bun che miệng, khúc khích cười.

-Dì Maria hãy nhìn anh Leo kìa. Anh ấy trông thậy buồn cười.

-Có vẻ chàng trai của chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại.

Dì Maria vừa nói, vừa mỉm cười. Sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành - Bán nước hại dân là đây chứ đâu nữa. Nhưng tôi cũng phải tỉnh lại thôi, tôi không muốn bị đánh giá không hay. Ngại ngùng gãi đâu tôi đáp,

-Lần đầu tiên cháu thấy Dì trong trang phục như vậy. Dì thật sự quá đẹp. (Tôi hoàn toàn không có ý gì khác. Việc khen Dì đấy là vì Dì đấy đẹp thật và việc này cũng có lợi cho tôi nữa).

-Đã rất nhiều người nói như vậy. Nhưng ta vẫn rất ấn tượng với câu nói của cậu. Nhưng có vẻ chàng trai của chúng ta vẫn chưa thể kiểm soát được ma lực nhỉ

Ngại ngùng X2 và gãi đầu X2. Câu thần trú được sử dụng lần nữa.

-Cháu bị mất trí nhớ Dì ạ. Cháu không sử dụng được.

- Ta biết mà Leo.

Dì vẫn mỉm cười với tôi khi nói chuyện và câu thần trú lần này cũng đã phát huy hiệu quả. Nhưng thế quái nào tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Như Dì đang có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi vậy kiểu: “ ta biết mà chàng trai, ta biết tất cả về cậu”.

Đến gần những miếng thịt, Dì Maria phẩy tay 1 cái 1 thứ ánh sang bay ra. Thứ ánh sáng đó cùng màu với ánh sáng của miếng thịt, khi chúng chạm vào nhau ánh sáng của miếng thịt từ từ tan biến và giờ chúng tôi có thể sử dụng nó. Lại gần quan sát tôi thấy miếng thịt vẫn còn giữ nguyên vẻ tươi ngon của nó. Ở thế giới của tôi cũng có cách để bảo quản thực phẩm được lâu hơn. Nhưng chi vẩy tay 1 cái là có thể làm được thì lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Một thế giới không có Khoa học - Công nghể thay bằng Phép thuật cũng có cái hay của nó.

Bun có vẻ ít nói, nhưng với tôi cô bé vẫn thể hiện sử nhí nhảnh của của mình. Làm mặt xấu về phía tôi kiểu:” Anh nhìn chưa đơn giản như vậy mà “ Còn tôi thì lại phải thể hiện sự bất lực của mình. Dì Maria trở lại phòng của mình, có vẻ sẽ có nhân vật quan trọng nào đó sẽ xuất hiện ở thị trấn vào thời gian tới. Shatya và Bunny cũng đã trở về sau khi bận rộn vào những việc khác. Và rồi nguyên thành viên bếp Quán Cây Phong dưới sự chỉ huy của Bun bắt đầu vào việc.

Đầu tiên sẽ là Shatya với việc là 1 sát thủ cùng với chiếc dao của mình, Shatya được phân công vào công đoạn cắt thịt ra từng miếng nhỏ. Bunny sẽ chuẩn bị các gia vị khác chuẩn bị cho việc ướp, các loại nguyên liệu này sẽ khiến gia vị thêm phần hấp dẫn. Tôi không biết được chúng tên là gì, và có công dụng gì, nhìn chúng rất lạ. Bun sẽ là người trực tiếp tẩm ướp gia vị, điều chỉnh tỉ lệ gia vị sao cho hợp lý. Và cuối cùng đến tôi, tôi sẽ là người đảo đều miếng thịt giúp cho gia vị ngấm hơn. Công đoạn của tôi rất quan trọng, mấy cô gái bảo vậy. Chúng tôi đã làm những việc như vậy rất nhiều lần rồi và lần nào tôi cũng được làm những khâu “quan trọng” nhất. Việc món ăn có ngon khâu phụ thuộc rất nhiều vào tay nghể của đầu bếp. Cả Shatya và Bunny đều đã hỗ trợ Bun từ rất lâu rồi. Vì thế mấy cô bé có thể làm những công việc này mà không gặp khó khăn. Còn Bun cô bé là 1 người có chức nghiệp đại sư trong nghề đầu bếp. Cô bé có lợi thế hơn những người khác rất nhiều trong khoản nấu nướng. Các kỹ năng liên quan đến nấu nướng của cô bé đã đạt trình độ rất cao. Rất nhiều nguyên liệu, nếu qua tay cô bé sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất. Còn tôi, để tránh làm ảnh hưởng đến hiệu quả của nguyên liệu tôi sẽ tham gia vào những công đoạn “ quan trọng” nhất, vậy đó. Đó là lý do vì sao Shatya lúc trước hay to tiếng với tôi. Tôi vô dụng trong 1 số việc.

Ở thế giới này việc 1 người may mắn trở thành Chiến sĩ hay Pháp sư giúp cuộc sống của họ tốt hơn , địa vị của họ cung rất cao. Đây là những nghề nghiệp chiến đấu, có các kỹ năng giúp họ mạnh hơn người thường và là lý do vì sao họ được tôn trọng như vậy. Sức mạnh của họ phụ thuộc vào thiên phú của bản thân và sự nỗ lực của họ. Nhưng cũng có các tác nhân bên ngoài ảnh hưởng đến việc đó. Trên thế giới này có những thực phẩm khi ăn chúng con người sẽ được tăng sức mạnh, tùy vào mỗi loại sẽ tăng được các loại sức mạnh khác nhau: lực lượng, tốc độ, trí tuê,… Nhưng chỉ số mà chúng mang lại là cố định và có hạn chế. Có một loại nghề nghiệp giúp tăng chỉ số mà thực phẩm mang lại. Đó là đầu bếp - 1 nghề nghiệp phụ trợ.

Đầu bếp giúp chế biến các thực phẩm ngon hơn và giúp chúng tăng được các chỉ số sức mạnh mang lại. Điều quan trọng là, để làm được điều đó, con người phải thức tỉnh được nghề nghiệp Đầu bếp. Một người bình thường vẫn có thể chế biến món ăn , nhưng chắc chắn họ sẽ không thể làm “ cường hóa hiệu quả” của thực phẩm bằng nghề đầu bếp được. Chưa kể món ăn sẽ ngon hơn rất nhiều nếu được 1 người nghề Đầu bếp chế biến. Sẽ có 1 số công đoạn mà người đầu bếp biến đổi nguyên liệu, khiến thực phẩm ngon hơn. Tốt nhất là tất cả quá trình, nhưng nếu không thể làm hết được thì chỉ cần 1 số công đoạn quan trọng cũng được. Đó lý do chúng tôi có thể hỗ trọ Bun được, sự cường hóa sẽ không bằng cô bé làm 1 mình, nhưng tốc độ sẽ nhanh hơn. Tất nhiên là Bun biết như thế nào là tốt cho món ăn của mình, và là lý do tôi phải làm công đoạn cuối cùng. Không ai biết làm thế nào mà đầu bếp lại có thể làm như vậy. Có 1 nguồn sức mạnh vô hình khiến việc đó phải xảy ra. Không chỉ đầu bếp, những tất cả nghề nghiệp đều có 1 sức mạnh vô hình như vậy.Đó là 1 sự kỳ diệu ở thế giới này.

Trong lúc chúng tôi đang chăm chú làm việc thì bỗng có tiếng gọi từ ngoài cửa. Chúng tôi có thể nghe thấy vì Quán trọ lúc này rất yên tĩnh. Shatya và tôi ra ngoài xem có chuyện gì, chắc là việc quan trọng, vì tất cả mọi người đều đang hạn chế đến Quán Cây Phong vào thời điểm này. Chúng tôi ra đến nơi thì thấy đó là những Mạo hiểm giả. Chúng tôi nhận ra ngay vì họ vẫn đang mặc trang phục lúc đi săn, vũ khí còn nguyên và cả những chiến lợi phẩm của mình. Tôi nghĩ là họ vừa trở về từ rừng Jula và chạy ngay đến đây. Vì tất cả mọi người đều đã thay trang phục lễ hội của mình còn họ thì không. Shatya lại rất vui vẻ khi nhìn thấy họ, chạy ngay đến giữa họ.

-Chú Tulk , chào tất cả mọi người.

Chú Tulk ư. Đây là người cứu tôi khi tôi đến thế giới này. Nhờ có họ mà tôi còn sống sót đến bây giờ, nếu không tôi đã mất mạng lâu rồi. Chính họ đã đưa tôi hôn mê, từ trong rừng Jula đến thị trấn đây. Gập người 90 độ tôi cúi chào và hô thật to.

-Cháu cảm ơn mọi người đã cứu mạng.

Lúc này họ mới chuyển sự chú ý sang chỗ tôi. Một người nhận ra tôi, anh ta khoác vai tôi và nói:

-Đây chẳng phải thanh niên mà chúng ta đã cứu sao. Có vẻ là đã hồi phục rồi.

-Cậu thanh niên này trở thành người của quán cây phong à. (Vẫn là câu hỏi như thường lệ).

-Cậu thanh niên tôi biết là cậu có rất nhiều câu hỏi nhưng hãy để sau được chứ? Chúng ta cũng có rất nhiều câu hỏi. Nhưng chúng ta đang rất vội. (Người nói là chú Tulk người đứng đầu cả đội).

-Vâng ạ. ( Tôi trả lời. Sẽ còn nhiều thời gian nên tôi cũng không vội).

Và rồi chú ấy bỏ ra chiến lợi phẩm của mình. Khoảng 20 con thỏ với cái tai màu đen, lại 1 sinh vật với màu sắc khác biệt nữa. Shatya tỏ ra phấn khích khi thấy chúng.

-Wow là thỏ tai đen. Chúng rất khó bắt, làm sao chú làm được vậy.

-Haha. Mất 1 tháng của chúng ta đó. Nhanh chuyển cho Bun đi, để cô bé còn chuẩn bị nữa. May mà chúng ta về kịp.

-Haha .Vậy là thị trấn sẽ có món ăn hảo hạng. Chúng ta đã làm được 1 điều vĩ đại.

-Chứ còn sao nữa, mọi người sẽ vừa thưởng thức chúng và vừa cảm ơn chúng ta. Ahhaha

Trong đội của chú Tulk có thêm 4 người đàn ông nữa. Họ có vè đang hưởng thụ thành quả của mình. Hình tượng của những anh hùng đã cứu mạng tôi, đột nhiên tan biến. Họ chẳng giống như lời đồn chút nào. Là những người tài giỏi, làm được những việc hơn trình độ của mình. Trong mắt tôi bây giờ là, 5 gã đàn ông đang tự sướng với nhau về “chiến công của mình”. May thay 2 người phụ nữ trong nhóm không có như họ. Ánh mắt họ cũng đang khinh thường nhìn mấy tên đồng đội của mình. Dù chú Tulk nói đang rất bận, nhưng lại có thời gian để tự tâng bốc bản thân.

-Nhưng chúng cháu đã có thịt bò vàng 3 sừng rồi. Anh Dermot đã săn được nó 1 tuần trước.

5 gã đàn ông đứng hình khi nghe Shatya nói vậy. Không tin sự thật họ hỏi lại.

-Cháu nói gì cơ. Thịt bò vàng á.

-Tên Dermot đã săn được nó á. Trời.!!!

-Vâng đúng vậy.

Cả 5 người như đang sụp đổ, mọi ảo tưởng của họ đều đã tan biến. Họ biết món thịt bò và thịt thỏ chênh lệch như thế nào. Mỗi nguyên liệu đều có các chỉ số cộng thêm tự nhiên của chúng và việc các chỉ số nhiều hay ít quan hệ đến việc xếp hạng của chúng trong các món ăn. Thịt bò sẽ cung cấp các chỉ số nhiều hơn rất nhiều so với thịt thỏ của họ. Chúng cũng chế biến ra rất nhiều món ăn, với các chỉ số càng nhiều hơn nữa. Không phải thịt thỏ không tốt, chúng là nguyên liệu quý và chỉ số cộng thêm cũng không phải là ít. Chúng chỉ không tốt khi đem so với thịt bò mà thôi. Nếu thịt thỏ là nguyên liêu quý, thì thịt bò là nguyên liệu hảo hạng. Cơ bản thịt bò vàng cao hơn thịt thỏ 1 đẳng cấp.

-Làm thế nào mà hắn săn được con bò đó chứ.

-Hắn đã dùng hết may mắn cả đời mình vào việc này à?

Trái với sự hào hứng ban đầu, cả 5 đang rất uể oải, chán nản. Dù tất cả đều là những người trưởng thành, thậm chí là đã có tuổi nhưng họ lại đang hành xự như những đứa trẻ vậy. Có thể họ đang hị vọng rất nhiều về chiến công của mình.

-Không sao mà, chúng cháu sẽ sử dụng chúng vào những ngày hôm sau của lễ hội.

-Không phải là hôm nay. Nếu không phải trong ngày chính thức thì không có ý nghĩa.

-Đúng vậy. Mọi người sẽ chỉ nhớ đến thịt bò mà thôi. 1 tháng trời của tôi

Họ có vẻ vẫn đang cay cú. Nhưng 1 người phụ nữ trong số họ đang xách tai chồng mình.

-Orson đi thôi. Cả mấy anh nữa, giao chúng cho Shatya rồi đi thôi. Các anh đinh ăn vạ đến bao giờ. Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cho lễ hội đâu đấy.

Cảnh tượng trước mặt khá buồn cười, nên tôi đã bật cười thành tiếng, mà quên rằng bên cạnh tôi vẫn còn có ông chú đang khoác tay. Có vẻ khó chịu với hành động của tôi. Ông ấy ghe tai tôi nói nhỏ:

-Cậu thanh niên à. Chúng ta đã cứu cậu đúng không ? Cậu cũng nên có chút gì đó để cảm ơn chứ.

Tất nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị rồi, tại họ nói bận nên tôi mới còn ở đây chứ. Mà tôi cũng không nghĩ rằng họ trực tiếp đòi hỏi như vậy. Lời đồn vẫn là lời đồn mà thôi, lời đồn họ là những người hào phóng và tốt bụng.

-Dạ vâng. Tất nhiên cháu biết rồi. Vậy để buổi tối cháu sẽ “cảm ơn” ạ!

-Hẹn gặp cậu vào buổi tối, chàng trai.

Vậy là họ dời đi khỏi Quán Cây Phong và để lại trong tôi những ấn tượng không tốt về họ.

Bạn đang đọc Lạc Vào Runeterra sáng tác bởi xduc9x1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xduc9x1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.