Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp tục cẩu thả đi (1)

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Bệ hạ, mối họa phiên vương, tai ương tông môn thế gia, đều không thể nóng vội. Lực lượng của bọn hắn không phải thứ chúng ta có thể khinh thường." Nội các thủ phụ khuyên giải.

"Đương nhiên trẫm biết không thể nóng vội, nhưng thời gian không chờ ta. Đã mười năm nhưng ta vẫn chưa thể giải quyết xong mấy vấn đề này, nếu còn tiếp tục chờ sau này mới nghĩ cách giải quyết sẽ khó càng thêm khó. Cho nên trẫm quyết định, trước tước bỏ thuộc địa!" Sắc mặt Nguyên Đế lãnh khốc nói.

"Bệ hạ, tuyệt đối không thể, cửu đại phiên vương liên hợp lại đã đủ đối kháng hoàng quyền, chớ nói chi còn có Ma môn ở sau lưng ủng hộ bọn hắn. Lần này nếu tước bỏ thuộc địa, đồng nghĩa với buộc bọn hắn liên thủ, là đại họa của quốc triều." Sắc mặt nội các thủ phụ đại biến, quỳ trên mặt đất đau khổ khuyên bảo.

"Không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết!" Nguyên Đế kiên định, ánh mắt sâu kín vô cùng lãnh khốc.

Sao hắn ta có thể không biết khó khăn khi tước bỏ thuộc địa. Nhưng hiện tại dù trong hay ngoài đều có cường địch trông chừng, cho dù hắn ta không tước bỏ thuộc địa, mấy phiên vương này cũng sẽ rục rịch ngóc đầu dậy.

Hắn ta nhất định phải bình định xong trước khi đối phương tạo phản!

Nguyên Đế quyết định phải tước bỏ thuộc địa. Hắn ta kinh doanh mười năm, bồi dưỡng được kha khá thuộc hạ, cộng thêm có Võ Thánh trợ trận, nếu hiện tại không hành động chẳng lẽ phải chờ tới khi trận doanh của đối phương cũng xuất hiện Võ Thánh sao?

Thủ phụ không khuyên bảo được, thấy Nguyên Đế nhất định phải làm, hắn ta chỉ gật đầu: "Cựu thần sẽ dốc hết toàn lực, cúc cung tận tụy vì Vũ Hóa thần triều, vì bệ hạ tới chết mới dừng."

Nguyên Đế cảm động nói: "Có lão sư ủng hộ, trong lòng trẫm nắm chắc vô cùng."

"Cựu thần đi về trước. Lần này tước bỏ thuộc địa tất sẽ khiếp sợ thế giới, phải bố trí tốt tất cả trước, nếu không đến lúc đó sợ rằng khó có thể nắm vững cục diện." Thủ phụ lôi lệ phong hành, nếu đã quyết định muốn làm, vậy phải chuẩn bị cho tốt mọi chuyện.

"Thiên Viễn, tiễn thủ phụ trở về." Nguyên Đế nói với Lận Thiên Viễn.

"Tuân mệnh!" Lận Thiên Viễn ôm quyền, trầm giọng trả lời.

Hắn ta tiễn thủ phụ rời khỏi Tử Cấm thành. Đợi khi trở lại, trong đại điện trung ương lớn như vậy, Nguyên Đế ở nơi cao nhất, phía trước chất chồng một đống công văn, đều là văn kiện quốc sự.

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt gầy gò của Nguyên Đế, ánh mắt hắn đầy kiên định.

Mười năm như một ngày, mỗi lúc trời tối hắn lại ngồi nơi đây phê duyệt đủ loại tấu chương quốc sự, chưa từng có một ngày lười biếng.

Ngay cả người hà khắc nhất cũng phải khen Nguyên Đế chăm chỉ, là người có thể lật ngược tình thế.

Nhưng vấn đề tệ nạn đã kéo dài mấy trăm năm của Vũ Hóa thần triều, hiện đã tới tình thế không cách nào điều hòa, hết sức căng thẳng, đều được hắn xử lý từng chuyện từng chuyện, lại phát hiện người mình có thể xài được lại thiếu rất nhiều.

Vừa vặn Lận Thiên Viễn cũng đã trưởng thành, tu vi cũng không tầm thường, Nguyên Đế muốn dẫn hắn vào quan trường, dốc lòng bồi dưỡng.

Lận Thiên Viễn nhìn Nguyên Đế cẩn thận phê chữa tấu chương, từng phần tấu chương đại biểu cho những quốc sự khác nhau bị hắn sửa chữa, hoặc là đồng ý, hoặc là đề xuất ý kiến, lại một lần nữa chỉnh sửa.

Bận rộn!

Trước đây Lận Thiên Viễn còn hận phụ thân mình không nhận bản thân mình, thế nhưng hôm nay thấy cục diện của Nguyên Đế, oán khí trong lòng hắn cũng tiêu tán.

Mỗi người đều có chuyện thân bất do kỷ.

Mãi cho đến sau nửa đêm, Nguyên Đế mới phê chữa xong tấu chương. Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, dầu trong đèn đã bị đốt hơn phân nửa.

Lận Thiên Viễn đứng thẳng tắp ở bên cạnh đại điện, hòa làm một thể với bóng đêm.

"Ngươi đã lớn!" Nguyên Đế nhìn thân thể Lận Thiên Viễn còn cao hơn chính bản thân mình, vui mừng cười một tiếng, nói.

"Phụ thân, sau này nhi tử sẽ trợ giúp ngài." Lận Thiên Viễn không nhịn được nói.

Nhìn Nguyên Đế khổ cực như thế, vì quốc sự mà vất vả như thế, hắn thật lòng ngưỡng mộ.

"Hiện tại ngươi có tu vi Kim Đan cảnh, đã có thể giúp được cho phụ thân rồi." Nguyên Đế cười nói.

"Phụ thân..." Lận Thiên Viễn chần chờ.

"Làm sao vậy?" Nguyên Đế tò mò hỏi.

"Mấy ngày trước đây, tu vi của hài nhi đã đột phá tới Tông Sư cảnh giới." Lận Thiên Viễn trầm giọng nói.

"Cái gì?" Nguyên Đế kinh ngạc nhìn Lận Thiên Viễn, mười lăm tuổi đã là cao thủ Tông Sư?

"Ngươi không nói đùa? Ngươi mới mười lăm tuổi... Sao có thể đột phá trở thành Tông Sư?" Nguyên Đế kinh ngạc không thôi, vội vàng hỏi.

"Là... Tiên sinh dạy dỗ có công, nhi tử ngu dốt, dù có ăn tươi nuốt sống lời dạy dỗ của tiên sinh, nhi tử cũng chỉ đạt tới Tông Sư cảnh giới." Lận Thiên Viễn nói ra lời từ tận đáy lòng.

Trong mắt hắn ta, Lận Cửu Phượng là tồn tại vô địch ẩn trong lãnh cung.

"Đại ca..." Nguyên Đế thất thanh nói.

Làm sao có thể?

Không phải mười mấy năm trước đại ca đã bị phụ hoàng phế bỏ tu vi sao?

Không phải đại ca đã bị biếm lãnh cung, không còn tài nguyên sao?

Sao đại ca có thể dạy ra Lận Thiên Viễn cường đại như vậy?

Giờ khắc này Nguyên Đế nghĩ đến rất nhiều.

Rất nhiều điểm trước đây nghĩ mãi không rõ, hiện tại đang dần dần rõ ràng.

Hơn mười năm như một ngày, ngay cả hắn nhỏ hơn đại ca cũng đã già đi không ít. Tuy hắn ta có thể dựa vào tu luyện mà duy trì tuổi trẻ, nhưng bận rộn xử lý quốc sự, tâm lực hao tổn quá độ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Nhưng đại ca lại trước sau như một, gió mát trăng thanh, hắn ở trong lãnh cung phảng phất như tách khỏi thế giới, trích tiên hạ phàm.

Còn có... Võ Thánh kia!

"Lúc trước ta đi ca oán với đại ca một trận, sau đó Vô Danh Võ Thánh đã chủ động tới tìm ta, vì ổn định Vũ Hóa thần triều mà đánh chết kẻ địch..."

"Vô Danh Võ Thánh là đại ca gọi tới giúp ta..."

"Đến cùng đại ca cường đại tới mức nào?" Mặt Nguyên Đế tràn đầy rung động hỏi Lận Thiên Viễn.

Hơn mười năm, hiện tại hắn mới hậu tri hậu giác nghĩ tới những chuyện này, trước đây hắn ta vốn không nghĩ về phương hướng ấy.

Dù sao thì chuyện thái tử bị phế mọi người đều biết.

"Tiên sinh rất cường đại, không ai biết rõ." Lận Thiên Viễn lắc đầu nói.

Hắn ta theo Lận Cửu Phượng mười năm, mười năm như một ngày, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Lận Cửu Phượng ra tay. Duy chỉ có một lần là khoảnh khắc hắn vừa đột phá Võ Thánh.

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.