Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ùn ùn kéo đến (1)

Phiên bản Dịch · 1290 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Ngươi tu hành công pháp tà môn kia?" Lão hoàng đế kinh sợ nhìn Nguyên Đế.

Nguyên Đế bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hoàng gia gia, ta cần có lực lượng."

"Ngươi hồ đồ rồi, ngươi quên phụ hoàng của ngươi chỉ mới năm mươi đã mất mạng sao? Tất cả đều là vì tu hành công pháp tà môn này! Sao ngươi có thể đi vào vết xe đổ của hắn?" Lão hoàng đế vô cùng đau đớn nói.

Nhi tử của hắn, thượng nhiệm hoàng đế, dù công bố nguyên nhân cái chết với bên ngoài là tu hành gặp vấn đề, cộng thêm lao tâm thành bệnh, hết cách xoay chuyển.

Nhưng thực tế là do thượng nhiệm hoàng đế vì bát loạn càn khôn, cưỡng ép tu luyện công pháp tà môn nhất trong hoàng thất, dẫn đến thân thể xảy ra vấn đề.

Lúc đầu lão hoàng đế đã phong ấn môn công pháp này, ai cũng không được phép xem, nhưng Nguyên Đế lại len lén lật xem.

"Hoàng gia gia, tuy ta tu luyện ra đường rẽ, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Lần này ta nhất định phải quét sạch tật bệnh suốt mấy trăm năm qua của Vũ Hóa thần triều." Nguyên Đế kiên định, trầm giọng nói.

"Hài tử, đáng giá không?" Lão hoàng tử yêu thương nhìn tôn tử mình, cũng là người thừa kế ngôi vị hoàng đế của hắn ta.

"Vì tôn nghiêm của hoàng thất, vì tương lai của Vũ Hóa thần triều, vì đại nghiệp cải cách của ta, vì có thể để bách tính trong thiên hạ an cư lạc nghiệp, mặc dù cửu tử cũng không hối hận." Nguyên Đế kiên định nói.

"Lại nói, ta còn một chiêu cuối cùng." Ánh mắt Nguyên Đế đã rơi vào chỗ rất xa, trong lãnh cung Lận Cửu Phượng ở.

Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đi làm phiền đại ca.

Chuyện tước bỏ thuộc địa huyên náo sôi sùng sục, không chỉ đơn thuần là ở Vũ Hóa thần triều, toàn bộ thế giới, mỗi đại thế lực đều đang trông chừng.

Cửu đại phiên vương và Nguyên Đế tranh phong, rốt cuộc ai sẽ thắng?

Hiện tại cửu đại phiên vương đã tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng, không tới đế đô chúc thọ thái hậu.

Kế tiếp Nguyên Đế sẽ làm như thế nào đây?

Việc này động tới thần kinh nhạy cảm của chúng người khắp thiên hạ.

Rất nhiều người vội vã cuống cuồng, rất sợ chiến tranh bộc phát lan đến bản thân mình.

Nhưng trong lãnh cung, Lận Cửu Phượng lại không có quá nhiều cảm giác.

【 Phải chăng đánh dấu trước di chỉ Cản Thi phái? 】

Một ngày này, Lận Cửu Phượng đi tới chỗ sâu trong lãnh cung, trước một từ đường bị hoang phế thật lâu, nơi này đã từng là di chỉ của Cản Thi phái.

"Đánh dấu!" Lận Cửu Phượng nói.

【 Đánh dấu thành công, nhận được một bộ Vãng Sinh Bạch Cốt Kiếm Pháp! 】

Ánh mắt Lận Cửu Phượng đầy vui vẻ, thứ đánh dấu lấy được lần này vậy mà lại là một bộ.

Trước đây đều chỉ có một vật phẩm, hoặc một công pháp.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng đánh dấu được một bộ, lần này xem như là khơi dòng.

Lận Cửu Phượng rời khỏi nơi từng là di chỉ của Cản Thi phái, về lại viện của mình.

Hắn thấy bạch cốt trường kiếm đầy đất, đâm sâu trong viện, tản ra hàn khí lạnh lẽo, từng thanh từng thanh lộ vẻ tà dị. Tất cả đều là trường kiếm do bạch cốt đúc thành, vô cùng đáng sợ.

Tỉ mỉ đong đếm, 365 chuôi bạch cốt trường kiếm.

Lận Cửu Phượng rút một thanh ra, lập tức một dòng khí âm hàn nhập xâm cơ thể, không cảm thấy thương tổn nhưng lại như có một dòng khí lạnh cuốn khắp toàn thân, khiến đầu hắn chấn động, có tinh thần hơn gấp trăm lần.

"Những bạch cốt trường kiếm này là một bộ, có liên hệ chặt chẽ với ta." Lận Cửu Phượng nhìn về phía bản bí tịch được bày trên bàn.

Vãng Sinh Bạch Cốt Kiếm Pháp!

Buông bạch cốt trường kiếm xuống, đi tới lật xem bí tịch, kiếm chiêu bên trong như sống lại nhảy vào hai mắt Lận Cửu Phượng.

Oanh!

Trong thức hải, chỉ khoảnh khắc Lận Cửu Phượng đã thông hiểu hoàn chỉnh cả bộ Vãng Sinh Bạch Cốt Kiếm Pháp. Hắn tự tay nhấc lên, tiếng leng keng, leng keng, leng keng vang lên liên tục.

Trong khoảnh khắc, 365 chuôi bạch cốt trường kiếm bay lên, vây quanh Lận Cửu Phượng, phụ trợ hắn thành vương giả cái thế.

"Vãng Sinh Bạch Cốt Kiếm Pháp rất mạnh mẽ, lại thêm ý chí võ đạo của ta, sau khi ngưng tụ thiên địa đại thế, bất kỳ địch nhân nào ngăn trở trước mặt ta đều là hoa trong gương, trăng trong nước, bắn ra là có thể phá." Lận Cửu Phượng nhìn bạch cốt trường kiếm còn đang quấn quanh bản thân mình, lòng tin dâng trào. Giờ khắc này trong lòng hắn hào hùng vô hạn.

Chẳng qua sau đó Lận Cửu Phượng lại tản lực lượng, bạch cốt trường kiếm rơi xuống, đâm vào trong sân.

"Đáng tiếc, Vãng Sinh Bạch Cốt Kiếm Pháp không có trợ giúp quá lớn cho việc tăng tu vi của ta." Lận Cửu Phượng tiếc nuối nói.

Lực lượng tăng vọt, thế nhưng cảnh giới bất động. Sau khi Lận Cửu Phượng hưng phấn lại khôi phục bình tĩnh.

Hắn nhìn về phía bầu trời.

Bầu trời đế đô gần đây vẫn luôn âm tình bất định, có lẽ một giây trước bầu trời tinh không vạn lý, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống.

Nhưng một giây sau lại có mưa xối xả, sàn sạt nện xuống.

Tựa như vẻ mặt nữ nhân, thay đổi bất thường.

"Gần đây trên bầu trời Tử Cấm thành vẫn luôn có mây đen lượn lờ, dường như sắp có đại sự gì xảy ra." Lận Cửu Phượng lại nhìn về phía bầu trời Tử Cấm thành, lẩm bẩm nói.

Nguyên Đế lâm vào phiền phức, hắn ta muốn tước bỏ thuộc địa, thế nhưng trở lực quá lớn, hắn ta cũng quá gấp, khiến cục diện hiện tại rất không ổn định.

Đối với chuyện này Lận Cửu Phượng cũng chỉ thở dài một tiếng, hắn cũng không giúp được gì.

Hắn chỉ là một phế thái tử, thanh thản ổn định đánh dấu.

Nguyên Đế còn chưa thất bại đâu.

Hắn vội vã ra tay làm gì?

...

Đêm khuya!

Tử Cấm thành, đại điện trung ương.

Nguyên Đế vẫn đang phê chữa tấu chương hệt như những ngày trước đó.

Vô số năm tháng trôi qua, Tử Cấm thành chứng kiến không ít hoàng đế, nhưng cần cù như Nguyên Đế lại chỉ có một.

Ngay cả Lận Thiên Viễn, mỗi ngày nhìn thấy, ngoại trừ ngưỡng mộ cũng chỉ có đau lòng.

Tình thế của Vũ Hóa thần triều đã đâm sâu cắm rễ, đột nhiên xuất hiện một vị hoàng đế muốn xoay chuyển càn khôn, không biết là may mắn của Vũ Hóa thần triều.

Hay là may mắn của Nguyên Đế.

"Đêm đã khuya, ngươi xuống dưới tu hành đi." Nguyên Đế nhìn một đống lớn tấu chương trước mặt, sau đó lại nhìn Lận Thiên Viễn ngày đêm trông coi bản thân mình, bớt thời giờ nói.

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.