Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nguy hiểm đến tính mạng

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ không khách khí động đũa, nhưng tình huống hiện tại, cho dù trên bàn có bày thuốc trường thọ, tôi cũng không dám ăn.

Lộ Huy sau khi tiếp đón cũng không quan tâm tôi nữa, tự mình động đũa bắt đầu ăn rất tự nhiên.

Nhưng càng như vậy, lòng tôi lại càng bất an.

Trong phòng chỉ có tiếng Lộ Huy nhai đồ ăn, ăn hết nửa đĩa gan ngỗng, rút khăn giấy trên bàn ăn, lau lau miệng:

- Nói đi, mục đích của cậu.

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính, tôi thở sâu nhìn ông ta:

- Thứ kia là ông bỏ xuống sao? là thứ gì?

Nghe tôi hỏi vậy, Lộ Huy phá lên cười, giống như đang nghe thấy một câu chuyện hài hước:

- Hóa ra cậu không biết bên trong có gì, tôi còn tưởng cậu biết chứ.

Không còn giữ vẻ lạnh lùng hà khắc, Lộ Huy lắc đầu, lại cầm dĩa lên tiếp tục ăn nửa đĩa gan ngỗng còn lại.

Mặt tôi đỏ bừng, như ngồi trên đống lửa.

Vất vả lắm mới chờ ông ta ăn xong đĩa gan ngỗng, tôi đang chuẩn bị mở miệng, Lộ Huy liền nói:

- Tấm ảnh này là cậu chụp? vì sao khi đó không xuống xem là cái gì, hiện tại lại chạy tới hỏi tôi. nhìn cậu trông có vẻ khá thông minh, còn có việc tìm tôi, đúng không.

Bị nói trúng, lòng tôi trùng xuống, nghĩ đến cũng đến rồi, cũng không giấu giếm nữa:

- Tôi muốn biết người phụ nữ mười tám năm trước, là ai.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lộ Huy sửng sốt một lúc, nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại thần sắc, cười cười:

- Cậu tên gì?

- Cái này không quan trọng.

- Vậy người phụ nữ mười tám năm trước, quan trọng ư?

Tôi á khẩu.

Ông ta đứng dậy đi ra sau lưng tôi, nhìn ông ta từng bước tới gần, tôi thực sự sợ ông ta sẽ đột nhiên rút súng bên hông ra, trực tiếp tiễn tôi lên thiên đàng ngay trong căn phòng này.

Nhưng sự thật là tôi nghĩ nhiều rồi.

- Một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi, chắc hai mươi hả?

Ông ta đi ra phía sau tôi, khoác tay lên chiếc ghế dựa tôi đang ngồi:

- Tới tìm tôi là vì chuyện mười tám năm trước, cô ta tìm cháu, hay là tự cháu muốn điều tra?

Cô ta? Cô ta trong miệng Lộ Huy chắc là người chết?

Ông ta thò tay vào trong túi tôi, tôi sợ hãi nhảy dựng lên, định giữ lại, đã không còn kịp rồi.

- Ghi âm, chậc…. thằng ôn này có chuẩn bị trước khi đến nha.

Lộ Huy cầm điện thoại của tôi, đi về chỗ cũ, chế độ ghi âm đã bị ông ta ấn tạm ngừng.

- Người hôm qua xông vào chung cư Mân Đông, là cháu à?

Lộ Huy vừa nói vừa tháo chiếc khăn quàng trên cổ xuống, lúc nhìn thấy nốt ruồi trên yếu hầu ông ta, lòng tôi trùng xuống.

Mà Lộ Huy cũng nhìn thấy tất cả nét mặt của tôi, ông ta cong môi cười lạnh một tiếng:

- Tất cả mọi người biết tôi là hung thủ, vậy thì đã làm sao? ai làm gì được tôi?

Tinh~ ông ta nói xong câu đó, di động của tôi đột nhiên reo một tiếng.

Lộ Huy khinh miệt cầm di động của tôi lên nhìn, sắc mặt ông ta bỗng trắng bệch.

Tôi cũng nhíu mày, thầm nghĩ, tin nhắn của ai có thể khiến ông ta thay đổi nhanh như vậy, chẳng lẽ là fans trong nhóm?

Nhưng gừng càng già càng cay, ông ta vứt điện thoại xuống, cởi áo khoác, tôi nhìn thấy trên chiếc áo sơ mi mặc trong người ông ta, có lá bùa thêu bằng tơ vàng.

- Thằng nhãi ranh, chuyện này mặc kệ là ai kêu mày đi điều tra, khuyên mày tốt nhất nên thu tay lại, bằng không, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nói xong, Lộ Huy làm động tác vuốt tay qua cổ.

Tôi biết, nhất định sẽ không moi được gì từ miệng ông ta, nhưng tôi chỉ có cơ hội duy nhất được gặp ông ta lần này.

Vì sao Takegawa chết rồi, ông ta còn đặt đồ dưới đáy quan tài hắn, thứ đó chắc chắn có lợi cho ông ta, bằng không ông ta sẽ không làm việc thừa thãi.

Tôi mím môi nhíu mày, trong đầu nhanh chóng lục lọi tư liệu về việc bỏ đồ xuống đáy quan tài của người chết.

Ngày xưa có một phong tục, đặt tiền đồng dưới thi thể người chết, có thể giúp con cháu có vận may phát tài. Nhưng tôi không biết, thứ màu trắng đó là gì….

Màu trắng, tròn… liệu có phải… đầu người!

Nghĩ đến đây, tôi không tin nổi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Lộ Huy ngồi phía đối diện.

Vừa rồi Lộ Huy còn nói thêm một câu gì, tôi không nghe rõ, có điều cái này không quan trọng:

- Ông bỏ đầu của người phụ nữ mười tám năm trước xuống dưới đáy quan tài Takegawa đúng không?

Lộ Huy lại lần nữa khiếp sợ nhìn tôi, thật lâu sau mới hé miệng:

- Khá thông minh.

Tạm dừng lại, ông ta búng ngón tay một cái.

Hai gã đàn ông mặc vest đen đi vào phòng, Lộ Huy ra hiệu bằng ánh mắt cho chúng.

Rất nhanh, tôi đã bị hai người đàn ông nhấc lên kéo ra khỏi phòng riêng, đi thang máy lên tầng 14 cao nhất.

Lộ Huy cũng đi lên theo, ông ta khôi phục sự lạnh lùng nghiêm túc lúc đầu,xóa đoạn ghi âm trong điện thoại tôi đi.

Một gã đàn ông trong đó nhận lấy điện thoại, dùng khăn tay lau sạch xong bỏ vào trong túi tôi.

- Mày nói với tao nhiều như vậy, rõ ràng đang tự chui đầu vào rọ.

Lộ Huy bước đến trước mặt tôi, trầm giọng nói:

- Ném xuống.

Ông ta nói với người đàn ông mặc vest đen.

- Lộ Huy!

Tôi thét to:

- Nếu ông đã đoán được ra là cô ta kêu tôi tới điều tra, thì nên biết, cô ta vẫn luôn bám theo ông.

Lộ Huy nghe vậy hạ tay xuống, gã đàn ông kéo tôi đến trước lan can lập tức dừng chân lại.

- Nếu cô ta có bản lĩnh, tao đã chết lâu rồi.

- Không cần cô ta ra tay, ông nhìn đằng sau đi.

Tôi dọa ông ta.

Lộ Huy thực sự quay đầu lại nhìn, tôi nhân lúc gã đàn ông lơi lỏng cảnh giác, rút tay ra, chạy nhanh về phía cửa sân thượng.

Pằng!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau truyền đến một tiếng pằng khiến tôi dừng bước, là tiếng súng, nhưng không bắn trúng tôi.

Tôi không dám cử động.

- Dùng súng giải quyết mày, cùng lắm thì kéo thêm một kẻ chết thay.

Lộ Huy khinh miệt nói.

Chân tôi nhũn ra như bún, run rẩy xoay người, đúng vào lúc hai gã đàn ông chuẩn bị tới kéo tôi tiếp, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Là di động của Lộ Huy.

- Chắc chắn không?

Sắc mặt Lộ Huy trở nên nghiêm túc:

- Được, tôi qua đó.

Cúp điện thoại, Lộ Huy liếc nhìn tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi:

- Nếu mày không muốn chết thì đi theo tao.

Tôi không muốn chết, nhưng cũng chẳng muốn đi cùng ông ta đến nơi nào cả. nhưng sau khi ông ta rời đi, một khẩu súng lục màu đen dí vào bên hông tôi, ép tôi phải đi theo.

Lộ Huy lái xe đi tới bãi tha ma, chúng tôi đến nơi hạ táng Takegawa.

Buổi sáng mới vừa được hạ táng, trước bia mộ còn có một đống lớn hoa hồng trắng.

Chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hoa trước bia mộ đã héo rũ!

- Lên xe lấy cuốc!

Lộ Huy nhìn thấy cảnh này mặt cắt không còn giọt máu, nói với hai người đàn ông vest đen sau lưng.

Tôi ngồi xổm xuống nhặt một bông hoa hồng trắng héo khô lên, còn chưa nhìn kỹ, hoa trong tay đã hóa thành tro bụi.

Quỷ ăn hoa, chuyên hút hoa trước mồ mả.

Cái này tôi từng xem được trong một video giới thiệu về tiểu quỷ. Đây là lần đầu tiên gặp phải.

Hóa ra trên thế giới này thật sự có những con quỷ kỳ lạ…. Nhưng chỉ trong vài tiếng đã hút hoa thành tro tàn, cũng quá kỳ dị rồi đi?

Tôi đứng lên nhìn chằm chằm đất vàng sau bia mộ.

Rất nhanh, gã đàn ông mặc đồ đen đã lấy cuốc từ trên xe ra, một chiếc Rolls-Royce đắt tiền như vậy, bên trong thế mà còn để mấy thứ này, xem ra Lộ Huy đã sớm có ý định đào mộ Takegawa….

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.