Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tôi lỡ tay giết người

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

- Không thể nào? Thân là một cảnh sát, sao có thể mê tín vậy. đúng rồi, bác sĩ nói mắt của anh không có vấn đề gì, nhưng anh cảm thấy thế nào?

Tôi lắc đầu.

Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện hình như đều đã được sắp đặt trước, phía sau có đôi tay đang thao túng hết thảy. như đang chỉ dẫn tôi đi tìm kiếm gì đó. Nhưng lại không để lại gợi ý cho tôi.

Và cả gã bảo vệ, rõ ràng có ý đồ, nhưng Đường cảnh quan lại thả hắn đi….

Buổi tối ăn xong cơm chiều, Tô Ly quay về phòng, tôi cũng tắm rửa xong mở điện thoại bật livestream, kể với fans chuyện tối qua.

Các fan đều tỏ ra thương tôi, còn tặng không ít quà để an ủi.

Tôi nói những chuyện này không phải là vì muốn nhận được quà, chỉ muốn bọn họ giúp tôi phân tích một chút Đường cảnh quan và bảo vệ. trước mắt tôi hoài nghi hung thủ là bảo vệ, Đường cảnh quan tuy rằng kỳ lạ, nhưng dù sao ông ta cũng là cảnh sát.

Đại bưu nói: “hay là đêm nay cậu lại đến trung tâm thương mại một chuyến, nói không chừng còn có thu hoạch.”

Đại bưu là người thẳng thắn, hôm nay lại nói những lời khéo léo có ý có tứ thế này, tôi nghĩ có lẽ anh ta muốn nhắc nhở tôi gì đó.

Hoa hồng và cây hồng cũng đồng ý, bảo tôi đêm nay đến trung tâm thương mại một chuyến, nhưng chỉ có thể một mình tôi đi, không được mang theo Tô Ly.

Cũng phải, lần trước dẫn Tô Ly theo hại cô ấy phải vào viện.

Mặc áo khoác, tôi định lần này cũng học theo các streamer khác, chơi trò vừa đi vừa phát trực tiếp, vì vậy, một tay tôi cầm điện thoại, đi thẳng tới trung tâm thương mại.

Dải ruy băng ngăn cách vẫn còn, nhưng rác rưởi dưới gara đã được dọn rửa sạch sẽ, cho dù là vậy, mùi hôi thối vẫn phảng phất khắp cả gara, không khỏi khiến người ta buồn nôn.

Tôi vốn định xuống dưới gara đi thang máy lên, nhưng còn chưa tới gần thang máy, cửa thang máy đột nhiên mở ra, một người đàn ông nhìn không rõ mặt bước ra ngoài.

Trời má!

Tôi vội vàng trốn sau cột bê tông, nghe tiếng bước chân của gã đàn ông tiến tới gần mình từng bước một.

Nhóm fans trong phòng livestream nhốn nháo ầm ĩ, nhao nhao bảo tôi đi lên bắt lấy hắn.

Tôi hít một hơi thật sâu, nghe tiếng bước chân tính xem hắn đi đến gần tôi còn bao lâu, đến lúc đó chỉ cần hắn đi lướt qua, tôi sẽ đứng từ đằng sau đánh lén hắn.

Nhưng sau khi tôi tính xong, qua hai phút, vẫn không nhìn thấy gã đàn ông đi đến.

Chỉ mới một phút ngắn ngủi thôi, vì sao hắn đi lâu vậy? tôi buồn bực thò người ra nhìn, thang máy sau lưng đã đóng, bốn phía trống không, không nhìn thấy thân ảnh gã đàn ông đâu.

Tại sao có thể như vậy? tôi nhíu mày bước lên trước vài bước, nhìn trái ngó phải tìm kiếm thân ảnh hắn.

Chính vào lúc tôi cho rằng có lẽ hắn đã vào thang máy đi lên trên, khung chat trong phòng livestream hiện lên những dòng chữ: đằng sau! Đằng sau!

Ánh sáng trong ga ra rất yếu ớt, tôi giơ điện thoại lên nhìn, mượn ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại, tôi nhìn thấy ảnh trong gương của chính mình, và….. nửa gương mặt sau lưng tôi.

Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, phát hiện gã đàn ông vừa rồi đang đứng ngay sau lưng tôi.

Hắn mặc một bộ quần áo ngày thường màu đen, đầu đội mũ phớt đen, chân đeo đôi giày thể thao đen, râu ria xồm xoàm, đầy gió sương.

- Bành Chính?

Trong đầu tôi lập tức hiện lên cái tên này, người đàn ông nghe thấy tôi gọi tên hắn, mặt không đổi sắc, giọng nói chêm phần châm chọc:

- Bị mày nhìn thấy rồi.

Hắn ta không nhanh không chậm đút tay vào túi, tôi theo bản năng lùi ra sau mấy bước, căng thẳng nhìn hắn:

- Những người này đều do ông giết?

Cho dù có hoảng sợ, nhưng tôi vẫn hỏi.

Dù sao mục đích đến đây cũng là vì tìm ra hung thủ.

- Đúng, đều là kiệt tác của tao.

Người đàn ông nghe tôi nói vậy, ý cười nở rộ.

Nhiệt độ ban đêm khiến người ta nói chuyện cũng hà ra khói, tôi bị Bành Chính dùng dao ép đi lên tầng thượng, hắn nhìn tôi, dao trong tay đổi thành một miếng vải bông màu trắng.

Tôi nhìn thấy một nữ thi thể mới vừa bị ném vào khe tường.

- Ông rốt cuộc muốn làm gì? !

Hành động dị thường của Bành Chính khiến tôi rất bất an, kể cả là hắn có dùng dao tấn công tôi, tôi cũng không căng thẳng như vậy.

- Đã có người dặn dò mày đừng đến đây nữa, mày không nghe, vậy thì kết cục của mày cũng chỉ có thể giống chúng nó.

Nói xong, Bành Chính nắm chặt mảnh vải, đi đến, tính khiến tôi ngạt thở chết.

Tuy rằng hắn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng sức rất khỏe.

Hai chúng tôi vật lộn nhau trên tầng thượng, tôi bị hắn đẩy ngã vài lần, nhưng so với phụ nữ, tôi không dễ bị hắn áp đảo như thế.

Cuối cùng, sau khi chúng tôi đánh nhau gần mấy chục phút, máy ảnh của tôi rơi xuống đất va vào nút chụp, nghe thấy tiếng Bành Chính đứng ngẩn ra vài giây, tôi nhân cơ hội bò dậy đẩy ngã hắn, sau đó xoay người chạy xuống tầng.

Lúc chạy vào trong cầu thang, phía dưới vang lên một tiếng ‘bịch’, ngay sau đó, ảnh chụp đẩy ra ngoài, tôi nhìn thấy trong ảnh, Bành Chính bị tôi đẩy ngã ra khỏi tầng thượng.

Tôi nắm chặt tấm ảnh kinh ngạc xoay người, lờ mờ nhìn thấy bảy cô gái đứng cạnh lan can.

Tôi giật nảy người, nghĩ thầm không biết có phải mình hoa mắt không, vì thế tôi dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn, không hoa mắt! nhưng rất mơ hồ.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm vấn đề này!

Tôi vội vàng chạy xuống tầng, thấy Bành Chính nằm bất động trong vũng máu.

Chín giờ tối không được tính là quá muộn, cho nên sau khi Bành Chính ngã chết được hai phút, những người ở các cửa hàng xung quanh liền vây đến xem, còn có người gọi điện báo cảnh sát.

Tôi trốn trong một góc không dám động đậy, bởi vì chỉ cần tôi xuất hiện, nhất định có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức.

Không, không cần rửa sạch, tấm ảnh cũng chụp được khoảnh khắc tôi đẩy Bành Chính, nếu như bị cảnh sát biết, cho dù tôi có phòng vệ chính đáng, cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Dù sao mục đích Bành Chính sát hại những cô gái đó hắn còn chưa nói ra đã chết, ngộ nhỡ có người cảm thấy chết không có đối chứng thì sao?

Lúc tôi nghĩ những điều này, cảnh sát đã đến nơi, đám người vây xung quanh bị sơ tán, thi thể Bành Chính được khiêng lên cáng.

Trong nhóm cảnh sát tôi nhìn thấy thân ảnh Đường cảnh quan, trước lúc rời đi, ông ta quay người lại liếc nhìn tôi, tôi sợ hãi rụt đầu về, lòng nóng như lửa đốt.

Đợi đám người hoàn toàn tản đi, tôi mới rón rén ra khỏi tòa trung tâm, không dám quay về khách sạn.

Tôi sợ cảnh sát sẽ nghĩ đến mình, sau đó điều tra hành tung của tôi tối qua, ngộ nhỡ camera khách sạn quay lại được tôi trở về vào lúc này, vậy nhất định có liên quan đến thời điểm Bành Chính tử vong.

Tôi trốn trong một góc nhỏ gọi cho Tô Ly, kể tường tận chuyện xảy ra tối nay, Tô Ly cũng nóng ruột:

- Không phải nói Bành Chính đã chết mười năm trước rồi sao? Mới lại sao anh không gọi tôi đi cùng?

- Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, hay là bây giờ cô thu dọn đồ đạc đi, chúng ta trở về trong đêm nay luôn.

- Cảnh sát sau khi bắt được hung thủ nhất định sẽ thông báo cho anh, mà anh thì lại rời đi, càng khiến người ta nghi ngờ.

Tô Ly nói.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.