Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò truyện

Tiểu thuyết gốc · 1361 chữ

"Đệ đệ, ta sẽ không nương tay, dù sao đi di tích cũng không phải chuyên đùa."

Lam Thực khuôn mặt tuấn tú, kế thừa phần lớn là từ cha hắn, Lam Thần. Hai người tựa như từ đúc thành từ một khuôn.

"Đại ca, đến đi."

Trương Quân lúc này quần áo đã sớm cởi ra, nhớ ngày xưa, buổi sáng chạy một trăm vòng quanh núi, buổi chiều còn phải tắm thuốc. Cơ thể cậu cũng là săn chắc vô cùng.

"Được".

Lam Thực bộ lộ khí thế, hắn nói như thế, nhưng sợ đánh chết đứa em mới về nhà này của mình, liền chỉ dùng hai phần công lực.

"Đừng dùng hai phần, dùng toàn lực đi."

Trương Quân ở phía xa hô to, cậu đoán anh họ này sẽ nương tay, không biết là nương bao nhiêu, cậu cứ đoán đại là hai phần.

Sợ anh họ mình không tin, cậu bộc lộ ra khí tức của mình, xung quanh ẩn ẩn có luồng khí chạy quanh người.

Lam Thực hơi nhíu mày, bắt đấu phát lực chạy về hướng Trương Quân.

Bùi Như Ý cùng Lam Mộng che mặt lại, người trước thì dù sao cũng là người bình thường, còn người sau là còn quá nhỏ.

Ở đây chỉ có Lam Bố Y cùng Lam Hoa là thấy quanh người Trương Quân có luồng khí mỏng manh bảo vệ, chỉ có đại tông sư mới có thể phát ra.

Lam Thực đánh một quyền vào bụng Trương Quân, hắn tuy không nhìn thấy những cảm nhận được có gì đó xung quanh em họ mình, nên không dám khinh thường. Kết quả Lam Thực bị đánh bay ra ngoài.

"Thực nhi."

Bùi Như Ý muốn chạy lại đỡ con mình, nhưng bị Lam Thần ngăn cản lại. Lam Thần tuy không phải người học võ, nhưng từ nhỏ đã có khả năng nhìn khí vận của người khác.

Chính vì điều đó mà hắn ta lên như diều gặp gió. Lam Thần thấy trên người Trương Quân khí vận cuồn cuộn, từ khi đứa cháu này về, khi vận trong nhà cũng bắt đầu có xu hướng tăng lên.

Hắn cảm thấy, nếu để Lam Thực đi theo cùng Trương Quân rèn luyện, ngàn lợi mà không có hại.

Lam Thức đứng dậy, lau vết máu trên miệng nói:

"Đây là võ học gì sao lại có thể phản lại đòn đánh của ta."

Trương Quân cũng là không muốn nói lúc Lam Thực đánh vào bụng cậu, cậu chỉ là nhẹ nhàng thở ra một cái là hắn đã bay đi.

"Đây chính là bất diệt đồng tử công, người khác đánh càng mạnh, phản đòn lại càng đau."

Lam Thực muốn tiến lên thử lại, nhưng nhiều lần đều là cùng một kết quả. Lam Hoa lúc này mới nói hai ngày sau hai người cùng theo cô xuất phát.

~~~

"Quân nhi, cháu có hận chúng ta bỏ rơi mẹ con cháu?"

Hai ông cháu lúc này đang ở ngoài sân, ngắm sao trên trời. Trương Quân rót cho ông ngoại mình một ly trà, rồi nói:

"Không có, cháu lúc về còn nghĩ rằng cậu mơ cùng dì sẽ không quá chào đón nhà cháu, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt. Bọn họ đối xử rất tốt."

Trương Quân cũng là nói thật, mấy ngày nay Lam gia đối xử với mẹ con cậu rất tốt, chỉ là đối với cha cậu Trương Sơn vẫn còn lạnh nhạt.

"Ài, ta có lẽ cũng không sống được bao lâu, đời này nhìn thấy lại cháu xem như là đủ rồi."

"Ông ngoại đừng nói như thế, người vẫn còn rất khỏe mạnh."

Lam Bố Y thở dài một hơi:

"Ông cùng cậu hai con còn sống thì bọn họ còn sợ, dì út con lại quá sốc nổi, gây thù không ít, cậu ba con thì lại chỉ là người bình thường."

"Sao ông ngoại nói cái này với con?."

Lam Bố Y quay qua nhìn cháu mình, ra hiệu cho cậu kéo ghế lại gần rồi nói:

"Ông biết cháu rất lợi hại, nơi nhỏ nhoi này không thể giữ lại cháu, chỉ mong là một ngày nào đó nếu gia tộc có chuyện, con có thể ra tay cứu giúp một lần, trong khả năng là đủ, cứu một người giữ lại huyết mạch của nhà họ Lam, ông cũng là rất cảm ơn cháu rồi."

Trương Quân vội vàng nói:

"Con cũng là một phần nhà họ Lam, con sẽ làm hết sức mình".

Lam Bố Y nhìn đứa cháu mình cười ha hả:

"Có câu này của con là ông vui rồi."

Trương Quân thấy ông ngoại mình vui như thế, cũng là vui theo, ở nơi này cậu có thể cảm nhận được thứ là tình thân mà kiếp trước không có.

"Nghe nói ông ngoại còn trẻ đã đi qua bồng lai đảo. Không biết đó là nơi thế nào?"

Lam Bố Y nghe cháu mình hỏi như thế thì ngạc nhiên:

"Tịnh Tuyền không kể con sao?".

"Hả?".

Thấy cháu mình ngạc nhiên như thế, Lam Bố Y mới hỏi thêm một câu:

"Đứa nhỏ kia không phải đến từ bồng lai đảo?".

Trương Quân lắc đầu, cậu biết Tình Tuyền gia tộc có thể là sống ở trung tâm đại lục, cũng không phải cái gì bồng lai đảo nha.

Lam Bố Y hơi kinh ngạc, ông cứ tưởng Tịnh Tuyền đến từ bồng lai đảo, nến mới có võ đạo mạnh nhí thế, ở đó nghe nói còn có trong truyền thuyết Nhất phẩm võ phu.

"Cái này phải nói đến năm đó ông còn là một tên đánh cá, lần đó ra biển bão tố đột nhiên kéo đến, làm thuyền của ông gặp nạn trôi lên bờ.

Lúc đó liền được một cô gái cứu giúp, chính là bà ngoại của con. Hai người chúng ta lâu ngày sinh tình, bà ngoại của con võ học cao thâm. Võ học của ông là do bà con truyền cho."

Lam Bố Y ngừng lại, nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp đó.

Trương Quân thì hơi kinh ngạc, cái này không phải mẹ nó câu chuyện của cha cậu sau, chỉ là đổi nhân vật cho nhau, vậy cớ gì mà người lại ngăn cấm chứ.

"Chắc là con thắc mắc tại sao chúng ta lại ngăn cấm cha con cùng mẹ con đến với nhau đúng không?"

Trương Quân gật đầu, cậu cũng là muốn biết từ lâu nhưng chưa có cơ hội để hỏi rõ.

"Chính là vì mẹ con kế thừa tất cả mọi thứ của bà ngoại con. Được bà ngoại con nhận định là thiên tài tu luyện, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, đột phá tới cảnh giới trong truyền thuyết Nhất phẩm võ phu là điều có thể."

Lam Bố Y thở dài một hơi, nếu lần đó không để Lam Nguyệt ra ngoài, có lẽ bây giờ Lam gia cũng không còn, ai lại có thể để cho một vị võ đạo truyền thuyết sinh ra, người đó còn lại là khác họ nữa chứ, hoàng thất là gia tộc đầu tiên đứng ra ngăn cản chuyện này.

"Vậy bà ngoại con..?"

"Đúng vậy, năm đó bà ngoại con nói muốn trở về đảo giải quyết một số chuyện, đến nay đã hơn hai năm."

Lam Bố Y mỗi lần nhớ tới chuyện này, đều muốn già đi thêm mấy tuổi.

"Ông ngoại có còn nhớ đường đi ra đảo."

"Năm đó ông là bị lạc trôi đến, còn lúc về không hiểu làm sao lại không nhớ gì cả."

Lam Bố Y lần đó ông chỉ nhớ mình là cao thủ Hợp Đạo, đánh đông dẹp tây, còn không nhớ vì sao mình lại có thể từ đảo Bồng Lai trở về.

Trương Quân như có điều suy nghĩ, có thể Bồng Lai đảo đó là một mạt pháp thế giới khác, nhưng nơi đó mật độ linh khí còn đủ để người ta đột phá cảnh giới cao hơn.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.