Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi đến tiểu thế giới

Tiểu thuyết gốc · 1435 chữ

Buổi sáng nhanh đến, ánh nắng chiếu vào từng gương mặt thiên tài ở đây. Bọn họ đều là tương lai của gia tộc. Đây là thử thách cũng là cơ hội cho bọn họ.

Lam Hoa nhìn đám người phái dưới nói:

"Đi vào di tích phải đi theo thành hàng, tuyệt đối không được đi quá cách xa mọi người.

Thứ hai trên đường đi dù có gặp thứ gì cũng không được nhặt lên, khi nào đến địa điểm có thể tự do hoạt động ta sẽ nói ra, nếu ai tự ý làm trai hậu quả tự chịu, cho dù là hoàng tử công chúa did nữa."

Đám người ở dưới không dám ý kiến, đây là nữ võ thần của Đại Lý, ai dám làm trái ý. Ngay cả hoàng đế bệ hạ, nếu nữ võ thần không vừa ý, cô đều dám chữi mắng.

Nhưng đó chỉ là sau lưng, trước mặt vẫn phải cho hoàng đế chút mặt mũi.

Mọi người bắt đầu xếp thành hàng, hai mươi mốt người trùng trùng điệp điệp theo hàng thẳng lối tiến vào trong.

Hướng đi này chính là hướng đi sâu xuống lòng đất, hai bên đèn đuốc sáng như ban ngày. Trương Quân đi ở vị trí cuối hàng. Cậu nhìn cửa ra càng ngày càng xa, cảm nhận linh khí cũng càng ngày càng rõ.

Bắt đầu đi sâu vào bên trong, đều sẽ thấy các loại đá phát ra màu sắc khác nhau. Ở đây đều là con em nhà giàu, việc gì chưa từng thấy, với có sự dặn dò của nữ võ thần, không ai dám trái ý nhặt lên xem thử.

Đi một hồi khoảng ba bốn giờ gì đó, thì cậu thấy mọi người bắt đầu dừng lại, Lam Hoa bắt đầu nói:

"Được rồi, các ngươi có thể tự do hoạt động, bảo vật nhặt được sẽ đóng góp cho triều đình bảy phần, ba phần thuộc về các ngươi, thời hạn ở đây là một tháng, sau một tháng tập hợp lại đây.

Các ngươi cũng đừng lo trong đây không biết thời gian, một lát nữa khi chia ra thăm do các ngươi liền sẽ biết."

Trương Quân cảm nhận nơi này như là nhà cậu, không phải vì cái gì, vì chính là nơi này linh khí quá thoải mái, tuy không dày đặc như ở tông môn, nhưng nếu ở đây một năm thì có lẽ sẽ có đột phá.

Thấy đám người chia nhau rời đi, Lam Hoa gọi bốn người nhị hoàng tử Ngố Bá An, công chúa Ngô Yến Nghi, cùng Trương Quân, Lam Thực lại.

"Vào trong đó các ngươi liền sẽ tự động chia cắt, nếu gặp được tình huống nguy hiểm đừng cố ở lại giữ bảo, mà cố gắng giữ mạng mình.

Sau một tháng nó liền sẽ tự động bài xích các ngươi, đưa các ngươi ra ngoài, nên không cần bận tâm về vấn đề này."

Trương Quân cùng ba người kia bắt đầu. Cậu đoán di tích này hạn chế võ giả, nếu không, triều đình đã phái cao thủ tới thăm dò, không đến lượt bọn họ húp tô cháu này.

Còn về Trương Quân, cậu cũng không phải là người luyện võ. Nên quy tắc làm sao áp chế được cậu.

Cậu để ý phía trước có ba bức tượng to lớn, hình thù kỳ quái, trên bức tượng cũng giống như cánh cửa đá bên ngoài, điều là ký hiệu cùng văn tự cổ đại.

"Trương Quân, Lam Thực, cẩn thận."

Lam Hoa không biết nói gì, người làm dì như cô cũng là quá khô khan đi.

Cậu bắt đầu đi về phía trước thăm dò, Lam Hoa nói khi đi thẳng vào bên trong, bọn họ sẽ tự động chia ra, nên không cần phải đi chung cùng nhau làm gì.

Trương Quân đi một lúc thì phía trước có ánh sáng, cậu từ từ đi lại gần.

"Trời mẹ, là một tiểu thế giới."

Trương Quân hoảng hốt, thì ra di tích này sẽ đưa bọn họ đến một tiểu thế giới, cầu nhìn về phái sau thì không thấy đường đi đâu nữa mà chỉ là những tảng đá to lớn.

Chẳng trách lại có linh khí như thế, thì ra là từ nơi này. Nhưng ở thế giới mạt pháp, làm sao lại có một nơi thông ra tiểu thế giới như thế.

Cậu lúc này đang đứng ở một vách núi cao, linh khí ở đây rất tốt, nếu ở đây muốn đột phá, cần mất thời gian một tháng là có thể, nhưng ra ngoài nếu có đánh nhau liền bị trời giáng thiên lôi.

Luyện công pháp tăng lên chiến lực, đôi lúc cũ gà bất lợi với một vài tình huống. Với Trương Quân chính là thời gian ở thế giới mạt pháp.

Tiểu thế giới lúc này đang là ban đêm, trên trời lại không có trăng lẫn sao, cậu lấy ra bó đuốc đã chuẩn bị từ sáng, muốn đi xâm nhập vào rừng xem thử.

Lúc này phía dưới gần đó có tiếng gầm to lớn, nghe như là tiếng hổ gầm, nhưng lại không giống lắm.

Cậu liền đi theo tiếng gầm kia, thì phát hiện một đám người khoảng mười mấy tên, ăn mặc như người nguyên thủy, chỉ có khoác lên một lớp da thú, trên tay cầm vũ khí ngọn giáo phóng về hướng con dị thú kia.

Trương Quân thấy dị thú hình dáng như mèo rừng nhưng to lớn hơn, đầu có lông dài, tiếng kêu như hổ gầm, trông rất hung dữ.

Đám người nguyên thủy kia liên tục ném giáo về hướng dị thú. Trương Quân thấy rõ con dị thú kia đã bị thương rất nặng, xung quanh cũng là có mấy cái xác người ở đó.

Mà có một tên đứng ở phía sau, trên tay cầm trượng, quanh người có đính lông chim, đeo mặt nạ quỷ, vừa nhảy múa vừa nói:

"Thần của ta ơi, hãy giúp chúng con tiêu diệt con quái thú này, để cho bộ lạc no ấm."

Trương Quân thầm nghĩ quả nhiên người cổ đại, bọn họ muốn cầu thần, cậu liền làm thần hiển linh một lần.

Khắp người cậu bất đầu lôi điện bao quanh, Lôi Thần Tả Luân nhãn mở ra, tròng đen liền có ba dấu phẩy, xung quanh tròng trắng mắt bên ngoài liền phát sáng, tựa như cái thế thần linh. Chính là hình thái thứ ba của Thần Lôi Tả Luân nhãn.

Trương Quân triệu hồi ra búa sét cùng cọc sét, nhảy lên đánh ra tia sét kết hợp Âm độ về phái con dị thú kia.

Đám người cổ đại thấy ánh sáng phát ra từ Trương Quân liền bắt đầu bỏ vũ khí quỳ lại xuống, tên đứng nhảy múa trên kia cũng bắt đầu quỳ xuống hô to:

"Tạ ơn thần linh, tạ ơn thần linh."

Con dị thú này quá yếu, chỉ ăn một tia sét của cậu thôi là đã chết đi. Trương Quân vẫn duy trì hình thái này, sau đó nói:

"Các ngươi là ai? Sao dám triệu hồi bổn thần."

Tên đeo mặt nạ quỷ kia dập đầu xuống đất nói:

"Bẩm chí cao thần linh, chúng con là người của bộ lạc Vu ở phía bắc, là tín đồ trung thanh của ngài."

Trương Quân thầm nghĩ, người cổ đại cũng biết nói dối, rõ ràng cậu mới đến, cái quỷ gì là tín đồ trung thành.

"Được rồi, nếu các ngươi là tín đồ của ta, cung phụng ta, trung thành với ta, thì ta sẽ ban ân cho các người.

Sứ giả của ta sẽ đến, hắn sẽ từ trong bóng tối bước ra, tay cầm ngọn đuốc của thần, các ngươi phải nhớ kỹ, hắn giống như sự hiện diện của ta ở thế giới này."

Nhân lúc đám người này còn đang cúi đầu xuống đất. Trương Quân liền hóa lôi điện chạy đi. Giải trừ đi Thần Lôi Tả Luân nhã, cầm ngọn đuốc từ từ đi lại phía đám người.

Tên đại tế tư kia thấy không còn tiếng của thần, liền ngóc đầu dậy, thì thấy một người ăn mặc kì lạ, trên tay cầm ngọn đuốc, hắn liền đoán đây là sứ giả mà thần phái tới.

"Bẩm sứ giả đại nhân, xin người chỉ lối cho chúng tôi".

Trương Quân mặt lạnh như băng, nói:

"Dẫn ta về bộ lạc."

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.