Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MangeKyou Sharingan chạy bằng linh khí

Tiểu thuyết gốc · 1205 chữ

Trương Quân nhớ ra ở thế giới Naruto, muốn mở ra MangeKyou Sharingan cần phải trải qua đau khổ cực độ mới có thể mở ra.

Chẳng lẽ vừa rồi, trong bí cảnh, cậu đã trải qua điều gì đó đau đớn kinh khủng, nên mới có thể kích hoạt được con mắt này.

Trương Quân tuy rằng có chút lo lắng, lúc này trong đầu cậu đều quên đi những việc xảy ra ở bí cảnh. Cũng chưa biết trong ngọc trữ vật của cậu có rất nhiều viên pha lê kỳ lạ.

Lại còn kích hoạt thành công MangeKyou Sharingan, điều này cho biết là cậu có thể dữ dụng hai loại nhẫn thuật đặc thù của trạng thái này, Susanoo cùng Ngọn lửa đen bất diệt Amaterasu.

Trên xe lúc này may mắn là còn đủ lượng người như lúc ban đầu. Trương Quân hỏi nhỏ Lam Thực:

"Huynh trong bí cảnh trải qua những gì?".

Lam Thực cũng là nói thật ra, dù sau khi ra ngoài hỏi những người khác đều là giống nhau:

"Ta bị đưa tới một nơi kì lạ, nơi đó khắp nơi đầy bảo vậ thần kì, nhưng muốn lấy được đều phải trải qua thử thách."

Trương Quân hơi cổ quái, mặt dù cậu không nhớ gì, nhưng cậu có thể chắc chắn mình trải qua không giống với những người khác.

"Ta nhặt được cuốn võ học cùng một ít tài nguyên tài nguyên ta liền nộp, bí tịch giữ lại."

Nhìn vẻ mặt Lam Thực, Trương Quân đoán rằng môn võ học đó rất lợi hại. Những người còn lại có vui sướng cũng có thất vọng. Đặc biệt là cậu, ai ở đây đều có báo vật đem về, chỉ có cậu là không có gì.

Xe ngựa đi một ngày cuối cùng cũng trở về Bình Châu. Lam gia đã sớm nhận được tin, nên hôm nay mọi người đều có mặt đủ cả.

Bùi Như Ý cùng Lam Nguyệt chạy ra đón con của mình, hai người mẹ đã thật lâu không nhìn con của mình, đều nói rằng bọn họ đã ốm đi nhiều.

Lam Bố Y lúc này tươi cười nói:

"An toàn về là tốt rồi."

Lam Thực thắc mắc hỏi:

"Cậu hai vẫn chưa xuất quan?".

"Đúng vậy." Lam Mộng trả lời câu hỏi của anh mình.

"Đáng tiếc, trong di tích con nhận được một cuốn bí tịch kiếm pháp, muốn đưa cậu hai xem có giá trị hay ko."

Lam Thực bắt đầu vì mọi người kể lại quá trình ở di tích. Trương Quân thì mặt mài như đám ma, ủ rủ không thôi. Vì cái gì cậu lại không có trải nghiệm như thế.

"Không sao, xem như cơ duyên con chưa đến." Trương Sơn vỗ vỗ vào vai con mình. Trương Quân liền trở về phòng muốn nghỉ ngơi một chút.

Lúc này cậu mới phát hiện ra, hình như trong ngọc bội trữ vật có chứa gì đó.

"Mẹ nó, nhiều pha lê như thế, linh khí lại còn nồng đậm hơn linh thạch".

Trương Quân không nhớ vì cái gì mình lại có, nhưng giờ phút này cậu lại như chết đi sống lại, có cảm giác đã qua mấy chục đời người.

Tối đến, cậu tìm một bãi đất trống cách khá xa thành, bắt đầu kiểm tra thử sức mạnh mới của mình. Đang muốn mở ra Mangekyou Sharingan thì phía sau lưng cậu xuất hiện bóng người, là Lam Hoa.

"Dì Hoa, tối rồi còn đi đâu đó."

Lam Hoa cười lạnh không thôi:

"Hừ, con trốn ra đây làm gì, với lại nói về sẽ kể dì nghe về chuyện ở động phủ, sao lại mất tích cả buổi thế."

Trương Quân hơi ngượng ngùng nói:

"Con quên."

Lam Hoa cũng không tức giận mà nói:

"Vậy bây giờ con có thể kể được rồi chứ."

Trương Quân cũng không giấu diếm làm gì, cậu mấy tháng nay ở chung không kể ra là vì không ai hỏi cả. Chuyện này cũng không có là bí mật lớn gì.

"Kỳ thật lần đó miếng ngọc bội cùng bức thư mà cha mẹ con đưa là của một vị đại năng ở tu tiên giới, con đi tìm được đến đó, bái sư học nghệ."

Lam Hoa nghe tới tu tiên giới liền hơi ngốc trệ đi, nhưng là nữ võ thần của Đại Lý, tâm lý cô cũng là vững vàng:

"Con mau kể rõ."

Tương Quân kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nói Tịnh Tuyền cũng là người ở đó, hai người đều là đồng môn.

Lam Hoa lúc này như trải qua nửa đời người, lượng tin tức mà cháu mình nói ra vượt qua khỏi nhận biết của nàng, chẳng trách tuổi trẻ như thế lại có võ đạo như vậy.

Chẳng trách lần đó xung quanh đứa nhỏ kia là có dị tượng kinh người, cô còn tưởng là thuật che mắt. Lam Hoa cả đời luyện võ, tưởng rằng sắp chạm đến đỉnh cao con người, không ngờ lại chỉ là nơi bắt đầu với người khác.

"Con bây giờ là cảnh giới gì?".

Trương Quân cũng là thành thật:

"Luyện khí đỉnh phong, chỉ cần trở về đó liền đột phát viên mãn, nếu theo cảnh giới võ đạo thì chính là Hợp đạo, nhưng chiến lực là Hợp đạo đỉnh phong."

Lam Hoa mặt mày ủ rủ, nhưng rất nhanh nàng ta lại phấn chấn hơn. Có lẽ từ sâu trong nội tâm đã có một mục tiêu mới, Bồng Lai đảo.

Theo cháu mình nói, muốn tới được tu tiến giới phải có ngọc bội, mà nàng ta lại không có, chỉ có thể đi tìm hồn đảo trong truyền thuyết ra, nàng mới có thể đạt tới độ cao cao hơn.

"Nhớ về sớm, đừng để mọi người lo lắng."

Nhìn bóng lưng của Lam Hoa rời đi. Trương Quân cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết cùng cố gắng khó mà diễn tả bằng lời nói.

Trương Quân mở ra Mangekyou Sharingan, màu đỏ đặc trưng của Sharingan biến đổi thành màu trắng của lôi điện, còn hình dáng của mắt chính là của Uchiha Sasuke.

Do mắt cậu giống như Sasuke, nên sức mạnh của cậu cũng là như thế, mắt trái có thể sử dụng ngọn lửa đen, còn mắt phải có thể dập tắt và điều khiển hình dạng của nó theo ý muốn.

Trương Quân với cảnh giới hiện tại, vẫn chưa thể nào triệu hồi ta Susanoo. Ít nhất cậu phải đến Trúc Cơ mới có thể.

Linh khí khi sử dụng Mangekyou Sharingan sẽ tiêu hao nhanh hơn, nhưng cậu có công pháp bổ trợ Thanh Nha Lộ, giúp phục hồi cùng hấp thụ nhanh. Trong chiến đấu có thể dùng thoải mái.

Ở trạng thái Mangekyo Sharingan, Trương Quân có thẻ biến hóa thành tia điện, chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng tỷ lệ tiêu hao linh khí cũng là gấp hai lần bình thường.

Thanh Nha Lộ phải ngưng tụ ra cánh thứ ba mới có thể bù đắp được lượng tiêu hao lớn như này.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.