Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Chiến Đường Tam (2)

Tiểu thuyết gốc · 1944 chữ

Nghe giọng điệu Tự Minh nắm chắc như vậy, Đường Tam trên gương mặt cũng không tỏ ra bất ngờ. Mới thức tỉnh võ hồn không lâu đã thu được hồn hoàn, trở thành hồn sư, thì chỉ có tiên thiên mãn hồn lực, mới có khả năng này.

Chưa kể, Trần Tự Minh biết tuổi của hắn, nên việc đoán được bản thân là Tiên Thiên Mãn hồn lực cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

- Ngươi là lão đại của đám cao niên cấp học sinh này?

Đường Tam vừa chỉ chỉ về phía sau lưng Tự Minh, vừa hỏi.

- Không phải!

- Bọn họ chỉ là những bại tướng dưới tay của ta mà thôi!

Thái độ vô cùng thản nhiên, khiến đám người Tiêu Lão Đại cũng chỉ biết ảm đảm cúi đầu, không biết nói gì. Ai bảo bọn họ không đánh lại Tự Minh đây.

Tự Minh trầm tư suy nghĩ một chút, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu, hắn nhìn về phía Đường Tam.

- Vậy đi!

- Thay vì chỉ đánh nhau một cách tẻ nhạt vô vị, không bằng chúng ta thêm một cái đánh cược nho nhỏ!

- Các ngươi thấy thế nào?

"..."

Đường Tam chưa kịp đáp lời, Tiểu Vũ đứng phía sau nghe được cái mới mẻ thú vị, liền không chịu được nhảy ra ngoài:

- Ý kiến hay!

- Vậy ngươi muốn đánh cược gì đây?

Nhận thấy Tiểu Vũ hưng phấn như vậy, Tự Minh cũng không có gì bất ngờ.

Đối với Mười Vạn Năm hồn thú hóa hình như nàng mà nói, bất cứ điều mới lạ nào từ con người, đều gây nên sự tò mò của nàng. Với cá tính nghịch ngợm, hiếu động của Tiểu Vũ, thì nhất định sẽ không bỏ qua dịp này.

- Cũng không có gì to tát!

- Cha của ngươi rèn sắt giỏi như vậy, ắt hẳn ngươi cũng không kém đi nơi nào.

- Không bằng như vậy!

- Nếu ta thắng, Đường Tam ngươi phải đáp ứng rèn vũ khí cho ta một lần không thù lao.

- Ngược lại, nếu ta thua thì đương nhiên Tiểu Vũ sẽ thành “Đại Tỷ đại” của học viện.

- Riêng ta còn sẽ chi trả toàn bộ cho công độc sinh các ngươi, một tháng tiền cơm ở lầu hai nhà ăn.

- Các ngươi thấy thế nào?

....

Nhận được tin tức, bọn họ có thể ăn cơm ở lầu hai nhà ăn, đám người Công Độc Sinh liền không kìm được sự phấn khích, thúc dục Đường Tam mau mau đáp ứng.

Đối với bọn họ mà nói, đồ ăn tầng hai như một thứ gì đó quá xa vời. Đám Công Độc Sinh năm sáu như Vương Thánh, cũng chưa một lần được lên lầu hai ăn cơm. Đồ ăn trên đó thực sự rất đắt.

Ngay cả Tiểu Vũ cũng không kìm được vẻ khao khát trên gương mặt, con mắt mạo tinh quang, cánh tay không ngừng lay động một bên Đường Tam, ý tứ đã rất rõ ràng.

- Ngươi nhanh đồng ý đi Đường Tam!

- Là một tháng ăn cơm ở lầu hai đó, nghe đám Vương Thánh ao ước như vậy, nhất định đồ ăn trên đấy rất ngon a!

"..."

Tiểu Vũ cùng đám người Vương Thánh không ngừng thúc dục, Đường Tam cũng đang thầm nghĩ trong đầu:

”Dù sao cũng chỉ là một lần rèn vũ khí mà thôi. Nếu thắng, còn có thể ăn thỏa thích suốt một tháng đồ ăn ở lầu hai. Đối với độ tuổi của mình hiện giờ, đồ ăn dĩnh dưỡng sẽ giúp ích rất nhiều cho thân thể phát triển.”

"Được! Ta đáp ứng điều kiện này.”

Nghe được chính miệng Đường Tam đáp ứng, Trần Tự Minh cũng hết sức hài lòng. Sở dĩ đưa ra điều kiện như vậy, vì hắn biết rõ, với Loạn Phi Phong Chùy Pháp và kinh nghiệm rèn ám khí Đường Môn, thì Đường Tam chính là công tượng tốt nhất.

Hắn muốn rèn đúc hai kiện vũ khí, sẽ là sự kết hợp hoàn hảo với võ hồn Tử Lôi trong chiến đấu. Chỉ tiếc bây giờ, hắn vẫn chưa có thứ kim loại nào thích hợp.

Mặc dù Đường Tam rất mạnh, kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú, nhưng hắn vẫn rất tự tin vào những gì bản thân đang sở hữu.

- Vậy bắt đầu đi!

- Ngươi có cần thêm thời gian hồi phục hồn lực?

...

Lời đề nghị thiến chí này, Đường Tam lại thêm tán đồng Trần Tự Minh. Hắn thấy người này còn nhỏ tuổi, nhưng phong thái đã rất chững chạc, lời nói và hành động đều đường đường chính chính.

Từ kinh nghiệm chiến đấu ở kiếp trước của mình, Đường Tam có thể cảm nhận được người trước mắt này rất mạnh. Cảm giác này rõ rệt hơn nhiều so với khi ở cùng lão sư. Mặc dù lão sư đã là 29 cấp Đại Hồn Sư, nhưng áp lực gây ra lại không lớn như bây giờ.

- Không cần!

- Trận đánh vừa rồi không tiêu tốn của ta bao nhiêu hồn lực.

- Khoảng thời gian từ nãy tới giờ cũng đã đủ để trở về trạng thái đỉnh phong.

....

Nghe thấy trận đấu giữa cả hai sắp sửa diễn ra, những người còn lại lập tức tránh sang một bên, chừa lại khoảng trống đủ lớn chính giữa.

Đứng đối diện Trần Tự Minh, ánh mắt Đường Tam trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn biết đối thủ lần trước mặt rất cường đại, hắn cần toàn lực để đối phó.

Huyền Thiên Công đã vận chuyển toàn lực, từng đạo bạch quang nhàn nhạt sáng lên quanh người Đường Tam. Tay phải vươn ra phía trước, võ hồn Lam Ngân Thảo cùng màu vàng hồn hoàn lại xuất hiện lần nữa.

"Đường Tam, một niên cấp công độc sinh, võ hồn Lam Ngân Thảo, mười một cấp một hoàn Khí Hồn Sư!"

Chứng kiến đối phương đã báo xuất võ hồn của mình, Tự Minh cũng không chần chờ thêm nữa, lập tức triệu hoán Tử Lôi ngay sau đó.

"Trần Tự Minh, nhị niên cấp học sinh, võ hồn Tử Lôi, mười một cấp một hoàn Khí Hồn Sư!"

Hắn không đến Võ Hồn Điện giám định, nên cũng không biết chính xác cấp bậc hiện tại của mình là bao nhiêu. Nên cũng chỉ báo ra 11 cấp tương tự Đường Tam. Tự Minh biết, bây giờ Đường Tam đã là 13 cấp hồn lực rồi.

Ngay lập tức, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả học sinh, trên người Trần Tự Minh bừng lên khí tức mạnh mẽ. Lần lượt những vòng lam quang, xen lẫn điểm điểm bạch sắc, từ trong cơ thể Tự Minh bắn ra, trên bàn tay quấn quanh vô số đạo lôi điện, không ngừng phát ra âm thanh ”xì...xì...”.

Từ dưới chân hắn, dâng lên một vòng hồn hoàn màu vàng đậm, chầm chậm xoay tròn bao quanh cơ thể.

- Lại một cái Trăm Năm Hồn Hoàn!

"..."

Đám học sinh chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi há hốc mồm, đồng thanh hét lớn. Ngày hôm nay, bọn họ không chỉ chứng kiến hai tên Hồn Sư khác ngoài Tiêu Lão Đại. Còn hơn thế, hồn hoàn đầu tiên tất cả đều là trăm năm cấp bậc. Đến lượt Trần Tự Minh, lại thêm một cái trăm năm hồn hoàn nữa.

”Chẳng lẽ Trăm Năm Hồn Hoàn đã trở nên phổ biến đến vậy sao?"

Đường Tam khẽ nhíu mày một cái, nhìn vào màu vàng hồn hoàn đang lơ lửng dười chân Tự Minh, trong đầu âm thầm suy tư:

”Không ngoài phỏng đoán, hắn cũng sở hữu trăm năm hồn hoàn. Không biết niên hạn của nó là bao nhiêu năm? So với khí tức phát ra từ hồn hoàn bốn trăm Mạn Đà La Xà, có thể khẳng định, niên hạn của nó không kém là bao nhiêu.”

Hai người đứng đối diện nhau, khí tức mỗi bên không ngừng tăng vọt, ánh mắt gắt gao trên người đối phương.

Sau một khắc, như đã được thống nhất từ trước, cả hai đang đứng tại chỗ chợt đồng thời hành động. Thân ảnh phóng nhanh về phía đối phương, trên đường lao tới tung ra một quyền.

Trần Tự Minh vận dụng Lôi Pháp, tập trung hồn lực lên nắm tay, toàn lực xuất ra một quyền hướng phía đối thủ. Cứng đối cứng, không một chút e ngại.

"Phanh!”

....

Nắm đấm bao quanh lôi điện, cùng nắm tay màu trắng ngọc va vào nhau, phát ra thanh âm muộn hưởng. Một vòng kình khí tại chỗ tiếp xúc, thổi quét ra xung quanh, đẩy lùi tất cả mọi người đang đứng ngoài quan chiến.

Khí lưu phát ra còn mạnh hơn gấp nhiều lần, so với trận chiến giữa Tiêu Lão Đại với Đường Tam trước đó.

Sau khi va chạm với nắm đấm của Đường Tam, lực phản chấn truyền đến khiến nửa người trên của Trần Tự Minh, có xu hướng bật ngửa về phía sau. Hắn lập tức lùi lại một bước, định trụ thân hình, âm thầm tán thán:

”Huyền Ngọc Thủ quả nhiên rất cứng nga! Cho dù đã phủ thêm lôi điện bên ngoài, nhưng cảm giác vẫn có chút tê dại ở đầu ngón tay.”

Về phía ngược lại, cú đấm toàn lực của Tự Minh cũng không phải dạng vừa, lực lượng nặng nề khiến cả người Đường Tam bay về phía sau. Trên không trung, người hắn xoay một vòng, tiêu trừ bớt lực đạo, nhưng thời điểm tiếp đất, phải mất tới ba bước mới làm cho cơ thể ổn định

”Thật mạnh!”

...

Bản thân đã dùng Huyền Ngọc Thủ kết hợp với Huyền Thiên Công, nhưng hắn vẫn chịu thua thiệt chút ít trong khi cả hai đối kháng trực diện. Bàn tay hắn không ngừng truyền đến cảm giác ê buốt mãnh liệt.

Qua lần thăm dò này, Đường Tam biết mình không thể tiếp tục so lực lượng với đối phương. Bây giờ, hắn cần lợi dụng khả năng khống chế của Lam Ngân Thảo, kết hợp với sự linh hoạt của Quỷ Ảnh Mê Tung để kéo dài khoảng cách. Đợi đối phương dần hao mòn hết hồn lực, dựa vào đặc tính nội lực liên miên, dẻo dai của Huyền Thiên Công để phân thắng bại. Dẫu sau, khống chế vẫn là ưu điểm mạnh nhất của Lam Ngân Thảo.

Sau khi nhận thấy bản thân chiếm ưu thế, Trần Tự Minh tiếp tục lao tới, hai tay cùng hai chân liêt tiếp ra đòn. Lực lượng kết hợp với tốc độ nhanh chóng, khuấy động tầng không khí xung quanh, phát ra từng đạo thanh âm vù vù.

Thấy vậy, Đường Tam cũng không hề tỏ ra hoảng loạn, hắn bình tĩnh dùng Huyền Ngọc Thủ đón đỡ một phần, kết hợp với Khống Hạc Cầm Long, vận dụng kỹ xảo “Dĩ Nhu Chế Cương” để chuyển đi hầu hết lực đạo trên mỗi đòn công kích.

Với sự ảo diệu của thân pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, thân hình hắn hết sức uyển chuyển, liên tiếp để lại những ảo ảnh phía sau, né ra khỏi phạm vi tấn công của đối phương, kéo dãn khoảng cách.

( Nếu thấy hay thì hãy cho mình một đề cử, tặng kèm TLT với KP thì càng tuyệt vời.

Nó tiếp thêm rất nhiều động lực để mình hoàn thành bộ truyện này!)

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.