Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Khải Hiển Uy, Áp Đảo!

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

Trần Tự Minh liên tục tấn công, nhưng không một lần nào trúng đích. Đòn đánh của hắn không bị thân pháp uyển chuyển né tránh, thì khi gần chạm được vào người cũng đều bị hấp lực trên bàn tay của đối phương, dẫn dắt đi hoàn toàn.

Đường Tam như một con lươn trơn tuột, khiến hắn đã có phần nóng vội. Tiếp tục tung ra mấy quyền không có kết quả, Trần Tự Minh lập tức lộn người mấy vòng, lùi lại phía sau. Đứng thẳng người, ngực không ngừng phập phồng, miệng thở gấp, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.

Nhận thấy đối phương đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, sau những đợt tấn công dồn dập. Đường Tam cảm giác thời cơ phản công đã đến, chỉ thấy hắn khẽ hô lên:

- Chính là lúc này!

- Lam Ngân Thảo, quấn quanh!!

....

Với khoảng cách hiện tại giữa hai người, chỉ cần dính phải hồn kĩ thứ nhất này, thì đối phương khó lòng có thể thoát ra khỏi sự trói buộc. Chỉ cần hắn duy trì khoảng cách như vậy, theo thời gian, độc tính của Mạn Đà La Xà sẽ càng phát huy công hiệu. Chỉ cần không cho đối thủ tiếp cận và đánh trúng, thì chiến thắng cuối cùng chắc chắn thuộc về hắn.

Liên tiếp từng cây Lam Ngân Thảo thô to, từ dưới mặt đất chui lên, như những con độc xà đang phóng đi, hướng phía hai chân Trần Tự Minh mà cuốn lấy. Hắn biết Đường Tam muốn làm gì.

Ăn thua thiệt trên phương diện lực lượng, Đường Tam muốn phát huy tối đa ưu thế của Khống Chế hệ, khiến bản thân hắn không ngừng tiêu hao hồn lực, cho đến khi cạn kiệt. Cùng với độc tố gây mê, càng ngày càng ngấm sâu, thì đối phương sẽ tự khắc bại trận.

Nhưng mọi chuyện đâu phải đơn giản như vậy, đối thủ lần này của hắn là Trần Tự Minh, một người cũng xem như là quái vật gia hỏa.

- Đệ nhất hồn kĩ, Lôi Khải!!

Chỉ thấy hồn hoàn dưới chân Tự Minh sáng lên, trên cơ thể hắn chợt bùng lên từng đạo lôi điện dày đặc, bao quanh cơ thể, đan chéo vào nhau dần tạo thành một lớp lôi giáp.

Từng căn Lam Ngân Thảo khi tiếp xúc đến, lập tức bị đánh bật ra, lực bộc phát mạnh đến nỗi khiến chúng dễ dàng bị vỡ nát ngay sau đó.

Hồn kỹ Quấn Quanh không gây ra bất cứ hiệu quả nào. Nhìn lớp áo khoác lôi điện bao bọc cơ thể đối phương, hướng con mắt nhìn kỹ, Đường Tam chỉ thấy một nụ cười khẽ trên môi Tự Minh. Hắn phát giác được, có gì đó bất thường sắp sửa xảy ra.

"Không tốt! Trúng kế.”

Chưa kịp định thần, chỉ trong chớp mắt, Trần Tự Minh đã như một đạo lôi quang phóng tới, tốc độ cực nhanh.

”Quá nhanh a!”

....

Đường Tam vội vàng vận chuyển Huyền Thiên Công, dồn toàn bộ nội lực lên hai bàn tay, dùng Huyền Ngọc Thủ chống đỡ. Khi mới vừa tiếp xúc, hắn chỉ cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đè ép lên hai cánh tay, sức mạnh to lớn đến nỗi khiến cả người Đường Tam bị đánh bay ra phía sau gần chục thước.

Chân mới vừa chạm đất, không có thời gian xoa dịu đau đớn nơi cánh tay, Đường Tam ngay lập tức dùng Quỷ Ảnh Mê Tung, đồng thời hai tay lần lượt vung lên.

Từng cây Lam Ngân Thảo, tựa như những mũi lao, từ phía sau lưng hắn phóng hướng trước mặt, hòng ngăn chặn bước tiến của Tự Minh, dành lấy chút khoảnh khắc quý giá để chuẩn bị kế hoạch ứng phó.

Nhưng ý nghĩ này của Đường Tam có vẻ là vô ích. Với hồn kĩ Lôi Khải, không chỉ có thể giúp Tự Minh khắc chế hoàn toàn kĩ năng Quấn Quanh của Lam Ngân Thảo, mà còn cho hắn khả năng bạo phát thực lực, cụ thể là 10% toàn bộ thuộc tính, duy trì trong mười phút.

Biết hồn kỹ này có giới hạn sử dụng, hắn cần nhanh chóng đánh bại Đường Tam, trước khi hiệu quả tăng phúc này biến mất.

Không cho Đường Tam có cơ hội kéo dãn khoảng cách, sau khi đánh bay đối thủ, Trần Tự Minh dồn lực lên hai chân, giẫm manh xuống đất. Tốc độ bỗng tăng vọt, mặc cho Lam Ngân Thảo bắn tới, nhưng đều bị lớp áo giáp lôi điện bên ngoài phá tan, phần còn lại thì bị hai tay hắn đánh nát.

Lam Ngân Thảo của Đường Tam, sau khi rót vào hồn hoàn của Mạn Đà La Xà, đã kế thừa thiên phú cứng cỏi và một phần độc tính của nó. Nhưng chừng đấy vẫn không đủ, để xuyên qua tầng lôi giáp phòng ngự này.

Chỉ cần không cho Lam Ngân Thảo chạm vào người, thì độc tính của nó cũng sẽ trở nên vô dụng mà thôi.

Trần Tự Minh như một con hung thú không thể nào ngăn cản, đang lao về phía con mồi, lại một quyền đánh ra.

"Bành....!!"

Hai cánh tay đan chéo chống đỡ trước ngực của Đương Tam, bị lực lượng khổng lồ đánh bật ra, dư lực còn khiến cả người hắn liên tiếp bị đẩy lùi. Những bước chân nặng nề in hằn rõ rệt trên mặt đất.

Chưa dừng lại ở đó, tận dụng khoảnh khắc đối phương chưa thể đứng vững, hai chân Tự Minh liên tục dẫm mạnh xuống đất, bắn mình vọt lên cao. Trên không trung, cơ thể hắn xoay ngang một vòng, đồng thời chân phải vung lên, theo đà rơi xuống mà đạp mạnh.

Đích đến chính là sơ hở nơi lồng ngực, vừa mới lộ ra của đối phương.

Cố nén cảm giác đau đớn, Đường Tam vận chuyện toàn bộ hồn lực, dùng tất cả Lam Ngân Thảo có thể huy động, không ngừng quấn quanh người cùng cánh tay. Như một lớp phòng thủ nhiều tầng, bao bọc bên ngoài.

Nhưng khi Trần Tự Minh từ trên cao lao xuống, tựa mãnh hổ hạ sơn, chân phải mang theo lôi điện như một cây cự phủ, từ trên trời bổ xuống.

"Uỳnh!"

....

Sức mạnh quá lớn, làm cả người Đường Tam như con diều đứt dây bay ngược ra phía sau. Lam Ngân Thảo quấn trên người lập tức bị phá tan tành, rơi lả tả xung quanh, thân thể Đường Tam dùng phần lưng để tiếp đất.

Cả người nặng nề đập mạnh xuống, phát ra một tiếng vang trầm đục. Cơ thể hắn trượt dài trên mặt cỏ một đoạn, rồi mới chịu dừng lại.

Đường Tam chật vật cố vươn người dậy, nhưng toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức, khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng. Chỉ khi Tiểu Vũ cùng đám người Vương Thánh chạy đến, dựa vào nâng đỡ của Tiểu Vũ hắn mới có thể đứng lên được.

Đường Tam cố gắng vận chuyện Huyền Thiên Công, nhằm xao dịu bớt đau đớn, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không cải thiện được bao nhiêu.

Chưa kể đến, cảm giác tê dại bởi lôi điện do võ hồn của đối phương gây ra, còn khiến bản thân vô cùng khó chịu. Không ngờ được, đệ nhất hồn kỹ của đối phương lại mạnh mẽ đến vậy.

Kỹ năng Quấn Quanh của Lam Ngân Thảo, tỏ ra quá đỗi yếu ớt trước lớp lôi điện áo giáp. Hơn thế nữa, tốc độ cùng lực lượng của đối phương lại bạo tăng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, dù có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện như hắn cũng không kịp trở tay.

Chỉ có thể bị động phòng ngự, trước những đợt tấn công dồn dập của đối phương, mà không một chút đối sách nào.

Vừa đỡ Đường Tam trở lại, Tiểu Vũ đã hung dữ trừng mắt về phía Tự Minh, chất vấn:

- Tên đáng ghét!

- Sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy chứ?

....

Nghe vậy, Trần Tự Minh liền thu lại hồn lực, lôi điện dọc theo cơ thể rút về trong lòng bàn tay phải, sau đó biến mất. Thở ra một hơi, từ từ thả lỏng cơ thể.

Làm xong tất cả thao tác này, hắn mới chậm rãi hồi đáp:

- Trách sao được ta nha!

- Đường Tam hắn rất mạnh, ta phải dùng toàn lực nghênh chiến may ra mới có cơ hội chiến thắng.

- Ngươi cũng thấy đấy!

- Ta đã dừng tấn công ngày sau đòn công kích toàn lực vừa rồi a!

"..."

Nghe Tự Minh giải thích, Đường Tam cũng tỏ ra tán đồng. Hắn biết, nếu trong trận chiến sinh tử, lúc mình ngã xuống đất, Tự Minh nhất định sẽ tiếp tục tấn công, cho đến khi đối phương không còn hơi thở mới thôi. Chứ không phải là đứng đó chờ đối thủ đứng lên, rồi phản kích.

- Ta đã thất bại, cảm tạ đã nương tay!

- Chỉ có một băn khoăn, mong ngươi có thể giải đáp!

....

"Có thể!"

Trần Tự Minh khảng khái đáp ứng.

- Hồn kĩ thứ nhất này của ngươi bạo phát thực lực kinh khủng như vậy.

- Chắc hẳn có thời gian hạn định chứ?

Trần Tự Minh cân nhắc trong giây lát, cũng khâu giấu diếm mà tiết lộ:

- Duy trì tối đa mười phút!

- Nếu có thể cầm cự qua thời gian này, thì nhiều khả năng chiến thắng đã là của ngươi!

"..."

Nghe được đáp án từ trong miệng Tự Minh. Đường Tam càng lý giải rõ ràng hơn về thất bại lần này của mình. Đúng như hắn dự đoán, hồn kĩ này của đối phương tuy có thể khiến thực lực hắn tăng vọt trong thời gian ngắn. Nhưng nếu bản thân biết trước thông tin này, thì đã không lơ là để đối thủ tiếp cận, để rồi nhận liên tiếp công kích mà không kịp hoàn thủ.

- Cảm tạ đã giải đáp thắc mắc!

Trần Tự Minh vội khoát khoát tay, bình thản nói:

- Không có gì!

- Chỉ cần ngươi dốc toàn lực để rèn vũ khí cho ta là được!

- Hiện tại chưa có kim loại nào thích hợp cả.

- Thế nên, đợi thời điểm tìm được sẽ lập tức đến gặp người!

....

"Yên tâm đi! Đường Tam ta nói được thì làm được.”

Nghe được lời khẳng định chắc chắn từ Đường Tam, Trần Tự Minh liền gật gật đầu.

- Được rồi, ta về trước!

- Có cơ hội sẽ tái chiến!

Nói xong hắn tiêu xái quay người, trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, trở về ký túc xá.

Đứng phía ngoài chứng kiến toàn bộ trận đấu. Tiêu Lão Đại nhìn Đường Tam một chút, rồi quay sang nhìn bóng lưng Trần Tự Minh, hắn khó khăn nuốt ực một cái.

- Đúng là hai tên quái vật a!

"..."

Mặc dù Tiểu Vũ nàng rất muốn đánh tên trước mắt này một trận, nhưng chứng kiến thực lực kinh khủng của hắn, nàng cũng không dám chắc mình có thể cầm cự được lâu hơn Đường Tam.

Trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi lên giường vận chuyển Lôi Pháp khôi phục hồn lực, không quên suy ngẫm về trận đấu vừa rồi.

"Mặc dù chiến thắng, nhưng là một trận thắng khó nhằn a!

( Nếu thấy hay thì hãy cho mình một đề cử, tặng kèm TLT với KP thì càng tuyệt vời.

Nó tiếp thêm rất nhiều động lực để mình hoàn thành bộ truyện này!)

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.