Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất phát.

Tiểu thuyết gốc · 3144 chữ

"chiếu tướng..." : Lý Minh xuất hiện sau lưng Sở Nhan, cánh tay bọc nội khí hóa đao kề trên cổ trắng ngọc của nàng cười nói.

Toàn trường ánh mắt kinh ngạc trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

Họ thậm chí còn không nhìn thấy hắn di chuyển thế nào, tự dưng biến mất rồi xuất hiện sau lưng Sở Nhan.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong 1 giây, nhanh đến mức họ không kịp phản ứng.

Nếu nói người kinh ngạc nhất thì là Hoa Mai, vì nàng có cấp bậc cao nhất ở đây, hơn nữa nàng sở hữu dị năng bóng tối, về mặc tốc độ cũng rất nhanh, ấy vậy mà nàng còn chẳng theo kịp tốc độ của hắn.

"Tôi...tôi thua rồi...": Sở Nhan hoàn hồn, thân thể run rẩy vì bất lực và không phục nhưng sự thật nàng đã thua.

"tại sao?...cậu ta đánh lén đội trưởng khi chưa kịp chuẩn bị mà, như vậy không tính...": Một thành viên nam mến mộ Sơ Nhan bất bình lên tiếng.

"không...đội tưởng thật sự thua rồi, cho dù có cảnh giác đến đâu cũng sẻ thua...

Các người đừng quên trên tay cậu ấy còn bế một người,với tình trạng như vậy mà có thể di chuyển với tốc độ nhanh như vậy...

Chỉ với điều này thôi đội trưởng cũng đã thua rồi." : một thành viên nữ có tư duy nhạy bén lên tiếng phân tích.

Nữ nhân này nói đúng, đây là một trong những lý do Sở Nhan nhận thua.

Lý do còn lại là vì nàng khinh địch, không cảnh giác khi Lý Minh nói bắt đầu.

Nếu là ở chiến trường thì nàng đã mất mạng rồi.

Đám thành viên trong đội nghe giải thích liền không ý kiến nữa.

Họ biết tính cách của đội trưởng, trong một trận chiến nàng sẻ không bao giờ nhận thua dù tỷ lệ thắng gần như bằng không.

Để nàng phải thốt lên chữ nhận thua chỉ có một khả năng, đó là nàng hoàn toàn không thấy phần thắng.

Chỉ là họ lo sợ nữ thần của họ sẻ bị tên nhóc kia vấy bẩn.

Với hiểu biết của họ với Sở Nhan thì muốn nàng tỏ ra nữ tính trong suốt chặn đường là cực kỳ khó.

Mà không tỏ ra nữ tính thì sẻ bị tên kia hôn, nghỉ đến đây cả đám thầm hận Lý Minh.

Hắn đã có hai mỹ nhân tuyệt sắc rồi còn muốn sơ múi nữ thần của họ, như vậy sao không hận cho được.

Lý Minh thấy nàng đã nhận thua liền thu tay lại sau đó biến mất về lại chổ củ, tuy vậy ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn Sơ Nhan dù nàng đã chính thức nhận thua.

Đây là thói quen của hắn, vì kiếp trước bị lừa gạt và truy sát quá nhiều nên tính cảnh giác rất cao, lâu dần thành bản năng luôn.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của hắn Sơ Nhan thở dài thầm nói, 'Sở Nhan ơi Sở Nhan, ngươi đường đường là một cường giả thân kinh bách chiến mà tính cảnh giác không bằng một thanh niên 18 tuổi, ngươi còn không phục cái gì, đúng là mất mặt.'

"Đó là thân pháp phải không...": Sơ Nhan hít sâu một hơi bình ổn tâm tình hỏi.

Tuy không thể theo kịp tốc độ của Lý Minh nhưng nàng vẫn đủ kiến thức nhận ra hắn dùng thân pháp của khổ tu giả.

"Hắc hắc...nhớ phải tỏ ra nữ tính nhé, không là bị tôi cưỡng hôn đấy...": Lý Minh không giải đáp mà cười xấu xa nói.

"Lưu manh..." : Sơ Nhan hai má đỏ ửng gắc mật tiếng.

"đúng chính là như vậy, nhưng vẫn thiếu cái gì đó..., đúng rồi là trang phục, phải mặc váy giống như tiểu bảo bối của tôi thì mới được...": Lý Minh nựng Đỗ Nhược Vân trong lòng một cái rồi nói.

"Cậu...cậu đừng có quá đáng...": Sở Nhan khôn chịu được nữa muốn lao lên đấm tên vô liêm sỉ này.

"Ế...nữ tính...nữ tính nha..., hay là muốn tôi hôn cô đây, tôi thì không ngại đâu...": Lý Minh nhảy ra sau trốn cười nói.

Sơ Nhan nhìn cái bản mặt đáng ghét kia tức đến mứt xịt khói nhưng vẫn phải nhịn xuống.

"mặc thì mặc...hừ...": Sơ Nhan tức không có chổ xả liền quay đi kiếm phòng thay đồ.

Nàng cũng không quên trừng ánh mắt nguy hiểm về đám đội viên đang cười trộm.

Cả đám vừa thấy liền rùng mình, thôi xong, quả này toang thật rồi, về chắc chắn sẻ bị nàng giáo huấn cho coi.

Hoa Mai nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đi theo Sơ Nhan giúp nàng trang điểm.

Lý Minh thì không kiên nể gì cười như chưa từng được cười.

Cả kiếp trước lẩn kiếp này cô nàng này đều bị hắn áp đảo và cái bộ dạng tức mà không làm được gì hắn cũng y hệt kiếp trước.

Nhắc đến kiếp trước, đột nhiên trong mắt Lý Minh xẹt qua tia phức tạp rồi biến mất.

A...

Đang suy nghỉ thì đột nhiên một bàn tay trắng phấn chạm vào eo hắn véo một cái đầu điến khiến hắn la lên.

Nhìn xuống thì thấy khuôn mặt hậm hực, ánh mắt hình viên đạn của Đỗ Nhược Vân.

"Đồ hoa tâm, đã có mẹ và em rồi còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt...": nàng nói.

"Oan uổng quá..., anh chỉ trêu chứ ngắt đâu...": Lý Minh giả vờ ủy khuất oan uổng nói.

Phốc...

"Hahaha...quỷ mới tin...": Đỗ Nhược Vân bị khuôn mặt tiếu lâm của hắn chọc cười nhưng không quên nói.

Thấy đã dổ tiểu bảo bối, Lý Minh quay qua đám người đội Chiến Cơ nói.

"Các vị cứ ra ngoài xe đợi tôi, tôi đi Chào hội trưởng một tiếng rồi chúng ta xuất phát..."

"Rõ...": cả đám đồng thanh hô, dù không thích Lý Minh nhưng cả đám đã được lệnh phải tuyệt đối nghe mệnh lệnh của hắn nên không ai dám làm trái.

Lý Minh gật đầu một cái sau đó kéo tay hai nữ Đỗ Nhược Na, Nhược Vân đi.

Đám người thấy vậy cũng đi ra ngoài chờ, sau chuyện này sự kêu ngạo siêu việt của họ bị đả kích trầm trọng.

Trong phòng hội trưởng, khi ba người Lý Minh đi đến, Hoa Ý Nguyệt đã được thông báo trước nên để họ tự nhiên vào mà không cần gỏ cửa.

"Không biết cậu đến tìm tôi có việc gì?" : Hoa Ý Nguyệt yểu điệu ngồi xuống nhếch mi hỏi.

Phải nói nàng đúng là quá đẹp, chỉ cần một động tác nhỏ cũng toát lên mị lực kinh người.

Tuy hai nữ Đỗ Nhược Na đẹp không kém nhưng hai nàng không có khí chất vừa đoan trang vừa mị hoặc như nàng

Lý Minh phải kìm chế lắm mới không để lộ cảm xúc ra ngoài.

"Cũng không có gì..., chỉ là đền chào Hoa tiểu thư một tiếng thôi...": Lý Minh thản nhiên nói.

"Nghe nói cậu Minh vừa trêu dì nhỏ của tôi một trận, khiến nàng tức sắp phát khóc...hihi...": Hoa Ý Nguyệt tìm chủ đề nói.

"Ha ha...chỉ là nhìn cô ấy giống một cô gái tôi quen nên không nhịn được trêu cô ấy một chút thôi...": Lý Minh cười cười nói.

"Vậy trong những cô gái cậu quen có ai giống tôi không?" : Hoa Ý Nguyệt ánh mắt trêu chọc cười nói.

"Có...hơn nữa tôi còn nọ cô ấy rất nhiều, nhiều đến mức cả đời cũng khó trả hết...": Lý Minh nghe nàng nói không kìm được ánh mắt phức tạp đáp.

Hoa Ý Nguyệt nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, không hiểu sao trái tim rung lên nhói nhói, vô thức vận dụng dị năng, đột nhiên ánh mắt nàng co rút lại, trái tim đập thình thịch loạn nhịp.

" Chính là em..."

Đây chính là tiếng lòng của Lý Minh nàng nghe được.

Chỉ có ba chữ nhưng cũng đủ khiến tâm nàng rối loạn.

Nên nhớ dị năng của nàng không chỉ đọc được suy nghỉ mà còn có thể phân biệt thật giả.

Nàng có thể cảm nhận được hắn không hề nói dối và ngoài hai nữ kia thì chỉ còn nàng nên câu nói đó chắc chắn là nói nàng.

Nhưng khiến nàng khó hiểu là nàng chưa từng gặp hắn trước đây, sao có thể nợ nàng được.

Lý Minh nhìn phản ứng của Hoa Ý Nguyệt liền âm thầm cười.

Đúng là hắn cố ý nghỉ như thế khi phát hiện nàng dùng dị năng lên hắn, mà lý do hắn biết nàng sắp dùng dị năng là mỗi khi nàng dùng, ánh mắt sẻ hơi híp lại.

Suy nghỉ này cũng là thật nên nàng sẻ không thể phân biệt được hắn vô tình hay cố ý nói.

"Hoa tiểu thư cô sao thế...sốt rồi sao...": Thấy nàng đang ngây người, Lý Minh liền nhân cơ hội đưa tay chạm vào trán nàng giả vờ quan tâm nói.

Hoa Ý Nguyệt bị hành động của hắn làm giật mình lui lại, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ lên, trái tim đập càng loạn nhịp.

" không...không sao...": Nàng lắp bắp đáp.

"Nếu đã không sao, vậy chúng tôi xin phép..": Lý Minh thấy ấn tượng đã gieo liền mĩm cười đứng dậy nói.

Sau đó hắn kéo hai nữ Đỗ Nhược Na rời đi, để lại Hoa Ý Nguyệt ngượng ngùng bối rối.

Trong đầu Hoa Ý Nguyệt lúc này đều là câu nói kia của hắn.

Nàng có một cảm giác mảnh liệt người hắn nói chính là nàng.

Trong khi đó, bên một căn phòng khác, Sở Nhan đang bị Hoa Mai tra tấn bằng bài giản phong cách nữ tính.

"Sở tiểu thư, cô có nghe hiểu không vậy, tướng đi kìa..., khuôn mặt không được như thế...cánh tay phải khiép lại...": Hoa Mai vào vai trò cô giáo dạy lể nghi liên tục quát.

"Lão n...tôi đã cố hết sức rồi, sao nữ nhân lại có nhiều thứ cần nữ tính như vậy...híc..": Sở Nhan bị quay như chong chóng đến phát khóc.

"Vậy cô có muốn bị thằng nhóc ấy hôn không?" : Hoa Mai chóng nạng nói.

Nhắc đến Lý Minh, nghỉ đến khuôn mặt đáng ghét của hắn, ý trí của nàng lần nữa vực dậy.

Nàng không muốn bị tên khốn đó hôn, có chết cũng không để hắn đạt được ý đồ.

"Hoa quản gia chúng ta tiếp tục...": Sở Nhan lấy lại ý trí nói.

"Không kịp rồi, đã đến giờ xuất phát...": Hoa Mai lắc đầu nói.

Sở Nhan nghe thì thân thể run lên, hiện tại đang mặc váy và trang điểm xinh đẹp, nghỉ đến ánh mắt người khác nhìn mình nạng lại thấy khó chịu.

"Vậy thì đi thôi...": Sở Nhan hít sâu một hơi cố tỏ ra nữ tính nói.

Hoa Mai khóe miệng giật giật khi nhìn thấy cái vẻ nữ tính của Sở Nhan.

Đi đứng thì có thể miễn cưỡng xem là nữ tính nhưng khuôn mặt thì hùng hổ cứ như đi đánh ghen.

Cái kiểu này có nguy cơ bị Lý Minh hôn là rất cao.

Hoa Mai thở dài một hơi đi theo ra ngoài, thôi thì chuyện này không phải chuyện của nàng, quan tâm nhiều làm gì.

Tại đại sảnh, một tấm thảm đỏ được trải giữa đại sảnh, từ chân cầu thang ra đến tận cửa chiếc xe limousine bên ngoài.

Mấy chục vệ sĩ mặc vét đen có cấp độ từ 20-30 xếp thành hai hàng hai bên nghiêm trang đứng, khí thế cực kỳ bức người.

Giống như là đang đón tiếp nhân vật quan trọng nào đó.

Đám khách bị dạc qua hai bên, không ngừng bàn tán về sự kiện này.

"không biết ai lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến cả hội tình báo phải dùng lể trang trọng nhất để tiếp đón?" : một trung niên tò mò nói.

"theo tôi biết là đứa tiễn vị khách đó chứ không phải tiếp đón, nhìn bên kia đi, đó là đội Chiến Cơ đấy, bọn họ chính là đội hộ tống vị kia...": một người thông tin nhanh nhạy bên cạnh nói.

"Cái gì?...là đội Chiến Cơ hùng mạnh của Hoa, gia tộc hàng đầu thế giới?" : Trung niên nghe liền giật mình kinh hô.

"Đúng vậy, có thể để một đội trong Chiến Cơ hộ tống, thân phận người này không phải chúng ta có thể tưởng tượng...": người kia đáp.

Ngoài khách đến mua thông tin còn có tai mắt của không ít thế lực bản địa và bên ngoài, tất nhiên trong đó có Phùng gia.

Nhìn khung cảnh xung quanh , 9 người trong đội Chiến Cơ âm thầm khó chịu.

Tên kia mắc bệnh thích nổi tiếng hay sao mà điều động khoa trương như vậy.

"tới rồi..."

Đột nhiên lúc này một người kinh hô, toàn trường liền nhìn theo, nhất thời toàn trường đang ồn ào lặng ngắt như tơ.

Chỉ thấy từ trên cầu thang đi xuống một bóng hình thước tha yểu điệu.

Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, một mái tóc màu đen dài như thác đổ, óng mượt lắp lánh.

Hai mắt như tinh tú sáng chói trong bầu trời đêm, hành mi cong như đãi ngân hà, cái mũi nhỏ xinh cùng đôi môi đỏ ửng như lửa mê người.

Thân hình như được tạo tác, ngực to tròn vễnh cao, eo thon như cành liễu, đôi chân dài trắng ngần không tỳ vết, phối với bộ váy liền áo ngang đầu gối màu vàng khiến khí chất nàng vừa mị hoặc vừa thanh thuần có thể hút hồn bất kỳ nam nhân nào.

"Đây...đây thật sự là đội trưởng của chúng ta sao?" : trung niên hai mắt mê mẫn vô thức thốt.

Đúng vậy người đang từ trên lầu đi xuống chính là Sở Nhan sau khi được Hoa Mai chăm chuốc trang điểm.

Không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân trong đội Chiến Cơ, em gái của đệ nhất mỹ nhân trong hội tình báo lúc trước.

Hiện tại vẻ đẹp của nàng không kém hai nữ Đỗ Nhược Na, quả nhiên người đẹp vì mekup mà.

Cũng giống như thành viên của đội chiến cơ, tất cả nam nhân trong đại sảnh đều dùng ánh mắt mê luyến nhìn Sơ Nhan.

Mà lúc này chính chủ thì khó chịu đến mức sắp bạo tẩu.

Nàng vận dụng dị năng di chuyển cực nhanh đến bên cạnh đám đội viên của mình dùng ánh mắt sát khí nhìn cả đám.

Đám nam nhân trong đại sảnh cảm nhận sát khí khủng khiếp liền sợ hãi cuối đầu không dám nhìn nữa.

"ha ha..mới nữ tính chưa được bao lâu đã biến lại nguyên hình rồi sao..." : Đột nhiên lúc này một giọng cười và nói của thanh niên vang lên.

Toàn trường chưa kịp ngẩn đầu lên thì một luồng sát khí khủng khiếp hơn của Sở Nhan gấp mấy lần ập xuống khiến toàn trường sợ hãi run rẩy, người yếu vía thì ngất luôn.

" kẻ nào ngẩn đầu lên...GIẾT...": vẫn là giọng nói của thanh niên đó nhưng lần này là mang vô tận sát khí khiến toàn trường sợ hãi run cầm cập cùng với câu nói rợn người.

Thánh niên này chính là Lý Minh đang từ cầu thang đi xuống, hai tay ôm eo hai vị tuyệt sắc mỹ nhân.

Sơ Nhan nhìn cái cảnh cay mắt kia thì nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại nàng đã hối hận vì nhảy ra Khiếu chiến hắn, từ giọng nói của hắn có thể nhìn ra tên này sẻ chọc ngoáy nàng suốt chặn đường rồi.

Ba người Lý Minh đi đến bên cạnh đội Chiến Cơ, ánh mắt nhìn sang Sơ Nhan cố tỏ ra thục nữ thì không nhịn được cười.

"Ha ha...đi thôi...hahaha...": Lý Minh vừa lên tiếng vừa cười khiến Sơ Nhan tức muốn xịt khói nhưng vẫn phải nhịn xuống cố tỏ ra thục nữ đi theo.

Nàng sẻ không để hắn có cơ hội bắt bẻ chọc ngoáy nàng.

Cả đoàn người đi trên thảm đỏ ra ngoài, bên ngoài cũng tụ tập đông người vây xem.

Thấy đoàn người Lý Minh đi ra thì lần nữa đám nam nhân mê mẫn trước dung nhan của tam nữ.

Lý Minh không cho chúng nhìn lâu liền kéo hai nữ Đỗ Nhược Na cùng Nhược Vân vào xe, không quên quay đầu lại chọc ngoáy Sở Nhan một câu.

"Sở tiểu thư có muốn ngồi chung xe với tôi không..."

"Hừ...không cần...": Sơ Nhan hừ một tiếng ngạo kiều nói.

Đây cũng là một tính cách của nữ nhân nên không tính là Phạm luật, đây là chiêu Hoa Mai dạy nàng để đối phó.

Thấy nàng như vậy, Lý Minh không tiếp tục trêu nàng nữa liền đóng cửa lại.

Đội Chiến Cơ cũng tiến vào hai chiếc xe thiết giáp hộ tống xe của Lý Minh ở giữa.

Chiếc đi đầu dành 5 tên nam nhân, đi sau thì toàn nữ nhân.

Sơ Nhan vừa vào xe liền biến thành bộ dạng như trước trừng mắt mấy nữ hội viên đang cười trộm.

"Cười cái gì...thấy lão nương bị ức hiếp các cô vui lắm sao?" : Sơ Nhan tức giận nói.

Mấy nữ thấy vậy liền ngậm miệng nhưng khuôn mặt đỏ lên vì nhìn cười và bờ vai run lên đã bán đứng các nàng.

"Chị Nhan đừng tức giận, bọn em sẻ trả thù cho chị...": một thiếu nữ không sợ lên tiếng.

"Trả cái rắm..., mấy cô đừng nghỉ nói vậy sẻ tránh được hình phạt...": Sở Nhan hừ thô tục nói.

Hiện tại tướng ngồi của nàng cực kỳ mê người theo nghĩa đen.

Hai chân xếp bằng khoanh lại, một tay chống đùi, một tay chỉ mấy nữ kia mắng, tướng chị đại giang hồ thứ thiệc.

Nhưng nếu có nam nhân ở đây nhất định sẻ xịt máu mũi vì kích thích.

Tướng ngồi của nàng vô tình lộ ra cái quần lót màu vàng giữa hai chân, loán thoáng có thể nhìn thấy cái khe ở giữa.

"Xuất phát thôi...": Mắng xong Sơ Nhận lấy bộ đàm thông báo.

Cả đoàn xe lăn bánh đi xa.

Sự kiện ở hội tình báo rất nhanh được lan ra như bảo tố.

Nhất thời cả thành chấn động rung chuyển...

Bạn đang đọc Mạt Thế : Điên Cuồng Cướp Đoạt. sáng tác bởi yy15016086
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15016086
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.