Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến sự khốc liệt, Thiên Cung… thất thủ!

Tiểu thuyết gốc · 2389 chữ

Chiến sự càng lúc càng căng thẳng, phía Tây liên tục báo tin chiến bại, phía Đông lại rục rịch giao tranh trở lại, người của Cung Hoàng vừa rời đi, phía Trần Bình đã báo ngay hai tin thất trận về.

Tu Tiên rất khó, chính vì vậy Thiên Cung luôn ở tình trạng thiếu người nhưng bù lại thì chiến lực mạnh hơn Vạn Ma Cung. Nhưng cõi Ma áp dụng chiến thuật biển người, chiến lực có mạnh hơn thì cũng không ăn thua với tầng tầng lớp lớp quân ma thay nhau ùa lên. Chưa kể đến dân cư cõi Ma liên tục tràn vào cõi Phàm càng lúc càng nhiều làm nhiễu loạn khắp nơi, Thiên Cung có ba đầu sáu tay cũng không sao quản lý nổi. Thiên Cung dù chuẩn bị mấy năm, cùng không bằng Vạn Ma Cung ấp ủ chiến tranh hơn ba thế kỷ…

Một buổi chiều nắng đẹp lung linh ở ải Trấn Ninh, Huyền Khung Ma Đế lần đầu xuất hiện, chỉ với hai chiêu đã đánh sập pháp chú của bọn Nguyễn Hữu, đánh cho Hữu không còn manh giáp, gần mười vạn thiên binh bỏ mạng quá bảy phần. Tên Hữu nếu không được Phù Đổng Thiên Vương xuất hiện cứu kịp lúc, e là cũng bỏ xác ở chiến trường phía Tây. Thiên Vương là võ thần số một cõi Thiên, ở tu vi Thiên Vương đã rất lâu, nhưng thấy sức mạnh của Ma Đế thì cũng phải đổ mồ hôi lạnh, toàn sức rút về.

Hôm sau, trong điện Chiêu Dương, ba vị Thánh Ngự cùng các thần quân cấp cao ở tầng trời mười hai và mười ba đang thương nghị vô cùng căng thẳng. Gia Trì Bảo Hộ tuy là khách nhưng có quân trạng vang dội cũng được tham dự.

Ma La Thiên Quân: “Sau khi Ma Đế xuất hiện, ta cứ nghĩ bọn chúng cần ít nhất năm mười năm để thống nhất các Quỷ tộc, Ma tộc rồi mới tiến công. Nhưng chưa đầy ba năm. BA NĂM!”

Ma La đấm xuống bàn, nổi giận nói:

“Chưa đầy ba năm bọn chúng đã phát triển lực lượng quy mô lớn như thế, ùn ùn kéo đến ải Trấn Tây.”

Phù Đổng Thiên Vương lúc này đang nhắm mắt ra chiều suy tư rất sâu:

“Bọn chúng cùng nhau, vét hết tâm huyết tài vật của cõi Ma mà tấn thăng cho một vị Đế. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã có sự thống nhất và tin tưởng lẫn nhau. Ta đã có nghĩ qua, nhưng thật sự không nghĩ bọn chúng, sau khi tiêu hao vật chất lớn thế lại nhanh như chớp đã phát động chiến tranh.”

“Ma Đế xuất hiện ba năm trước, bọn chúng trái lại im lặng như tờ, bên ngoài yên bình không nói, ngay cả nội bộ cũng sóng yên biển lặng, khó lòng đoán được.”

Âu Cổ Thiên Quân lên tiếng sau khi thu hồi ánh mắt ghét bỏ từ trên người Gia Trì Bảo Hộ về.

Cuộc họp này đã kéo dài gần hai ngày liên tục, ai nấy cũng mỏi mệt cả rồi. Đang lúc tất cả định giải tán thì tiếng chuông tiếng tù và vang lên liên tục. Một tiểu thần quân chạy vào:

“Khởi bẩm Thiên Quân, khắp nơi ở cõi Phàm, quân Ma cứ như từ dưới đất chui lên, ùn ùn kéo thành từng đoàn cả vạn người ở khắp nơi. Đế vương công hầu khắp cõi Phàm liên tục dâng hương khẩn xin Thiên Cung xuất quân tương trợ.”

“BÁO!! Trần Bình tướng quân báo tin thất trận, hai mươi vạn quân ma đánh thủng phòng tuyến Nam Bàn hôm qua, hiện đang ráo riết kéo thẳng đến Thiên Cung rất nhanh. Tướng Quân cũng sắp về tới để chuẩn bị phòng thủ Thiên Cung!”

Một thiên binh chiến giáp tả tơi, máu me bê bết xông vào điện Chiêu Dương, vừa nói xong cũng gục ngất xĩu.

Nguy to, hai mươi vạn quân kéo đến đây, nếu tên Bình có bảo toàn toàn quân trở về, thì cộng với chưa tới hai vạn quân còn ở Thiên Cung thì tổng quân số chưa tới mười tám vạn. Nhưng với tình hình này, Bình giữ được nửa quân trở về đã là may mắn!

Đúng lúc này, Mạc Cung Hoàng cũng vừa trở về, liền xông vào điện quỳ xuống:

“Bẩm Thiên Quân, thầy ta dùng thần thức đoán trước được Huyền Khung Ma Đế đang dẫn đại quân tiến về Thiên Cung, tốc độ rất nhanh, khuyên thần lập tức rút mười lăm vạn quân trở về bảo hộ Thiên Cung, mua ít thời gian để các thần quân không có khả năng chiến đấu đi di tản.”

Như nắng hạn gặp mưa rào, Ma La vui mừng khi thấy có một đại tướng dẫn quân về đây. Bây giờ điều quan trọng là bảo hộ Thiên Cung!

“Mấy mươi vạn quân ma tiến đến đây, lại thêm một tên Ma Đế, Cao Thượng Thiên đại sư tầm nhìn cao xa, gọi ngươi về đây để bảo hộ Thiên Cung. Chủ ý di tản cũng không tệ! An Lạc tiên quân, mời ngài mau dẫn những tiên quân trẻ tuổi không có khả năng chiến đấu chia thành tốp nhỏ tản mác đến các động phủ bí mật. Long Tường con ta cũng đang bị thương nặng, phiền tiên quân chiếu cố cho. Nếu Thiên Cung thật sự không giữ được, thì tương lai cõi Thiên đành nhờ hết vào các vị vậy.”

Ma La Thiên Quân khuôn mặt nghiêm trọng mà ban lệnh. An Lạc lập tức thi hành, phân phối các tầng trời phía dưới làm ngày.

Phù Đổng Thiên Vương lên tiếng:

“Các võ thần, binh sĩ lập tức đi xuống từng tầng một, gia cố pháp chú, cho dù không bảo vệ được Thiên Cung thì cũng phải đánh cho bọn chúng tiêu hao cùng cực, không còn sức truy quét những người tị nạn của cõi Thiên, truy quét tương lai của cõi Thiên.”

Giọng nói oang oang hùng dũng. Nói rồi Phù Đổng quay qua:

“Âu Cổ Thiên Quân, phía Trần Bình tướng quân đang bị một tên Ma Quân truy đuổi, phiền ngài lập tức tới đó trợ giúp một phen, tránh tạo thêm tổn thất không cần thiết.”

Mọi người nhận lệnh liền lập tức thi hành. Các tầng trời phút chốc xáo động, từng tốp tiên quân rời khỏi Thiên Cung bay đi khắp nơi, binh sĩ cùng nhau gia cố trận pháp lại không tiếc pháp khí pháp bảo mà ra sức củng cố. Thiên Cung bỗng chốc trở thành tường sắt thành đồng giữa không trung, khí thế hừng hực chuẩn bị đón địch.

Qua hai nén nhang sau thì quân Trần Bình về tới, Âu Cổ Thiên Quân quả nhiên không hổ danh là Thiên Quân, từng sống sót qua Đại Chiến Thiên Ma một ngàn năm trước, đối đầu với một Ma Quân hạ kỳ và hai Ma Công thượng kỳ mà vẫn thắng, có điều thương tích không nhẹ.

Bọn Trần Bình vừa về đã khẩn trương xông vào gia cố pháp trận, chỉ cần pháp trận có thể trụ thêm nửa chén trà, bọn họ từ phía trong có thể giết thêm mấy trăm tên quân ma tướng quỷ.

Chưa tới nửa ngày sau, quân ma đã ồ ạt tiến đến từ hai phía Nam và Tây, Ma Đế xuất liền mấy chiêu, pháp chú vững chãi được gia cố bởi tu vi mấy vạn tướng sỹ, thần quân của tầng một Thiên Cung rung lên bần bật rồi ầm ầm vỡ tan.

Quân ma tràn lên như sóng thần, quét qua liền một lúc tới tầng trời thứ ba trong chưa đầy nửa nén nhang, tốc độ thực sự quá khủng khiếp! Thì ra đây chính là sức mạnh của một vị Đế! Quả là không thể dùng ngôn từ bình thường mà hình dung ra được.

Lại quay đến tầng tám, Gia Trì cùng Bảo Hộ lúc này đang cứu chữa mấy trăm binh sĩ bị thương mà Mạc Cung Hoàng cùng Trần Bình mang về, Hồ An cũng bị thương, được quấn băng sơ sài.

Cố nhân gặp nhau có chút xúc động, Bảo Hộ ra sức chữa cho Hồ An, thấy hắn vừa khá lên liền đi qua người khác, chốc sau quay đầu liền không thấy tên An đâu nữa, liền la lên. Gia Trì cũng sinh nghi, lúc này thấy phía cửa sau đại điện có bóng người, liền khoác áo Ẩn Vân lên bám theo. Đi được một lúc, Gia Trì phát hiện ra đấy chính là Âu Cổ.

Thấy Âu Cổ thậm thụt, Gia Trì bám theo hắn về điện Phục Ma, mọi thiên binh đều đã được điều lên mặt trận ở cõi Phàm hoặc đi gia cố pháp chú nên Gia Trì dễ dàng lẻn theo Âu Cổ vào sâu chánh điện. Chỉ bước qua có một cái rẽ, tên Thiên Quân này đã không còn thấy dấu vết, cứ như chui xuống đất vậy.

Gia Trì đứng giữa đại điện bằng ngọc lam cao rộng khí thế, khắp nơi trạm trổ hình chim bói cá mà tìm kiếm một phen. Y đang lọ mọ rờ tìm lung tung thì vô tình đụng phải đầu con bói cá ở lưng ghế bên trái chiếc ghế chủ kê giữa điện, ngay lập tức, bức tường đằng sau xuất hiện một kết giới không gian, Gia Trì bước vào đã cảm thấy không khí nặng nề sự chết chóc, lạnh lẽo và tràn đầy sự đau khổ.

Bên trong kết giới có thể nghe thấy mấy tiếng người rên rỉ, y liền nấp sau một cái cột mà nhìn. Vài người, không, là vài vị thần quân thân vẫn mang chiến bào đang bị treo lơ lửng trên không. Cơ thể bọn họ xám xịt, teo tóp như xác ướp khô, cứ như đã bị hút hết sinh cơ vậy.

Âu Cổ đang đứng ở giữa hầm ngầm này, dưới chân có một pháp trận màu đỏ phát sáng lập lòe. Gia Trì còn nhìn thấy những thần quân, bao gồm cả Hồ An, trông có vẻ bình thường đang bị trói bởi dây trói thần nằm vật dưới đất, ánh mắt mở to, sự sợ hãi như tràn ra khỏi khóe mắt.

Sau khi có vẻ đã làm gì đó với đám thây khô, u Cổ cách không nâng bọn thần quân sống lên đưa vào pháp trận rồi niệm chú. Từng hàng máu tươi cùng pháp lực màu vàng túa ra từ mũi miệng những nạn nhân xấu sổ bay lên tụ lại tạo thành một khối chất lỏng hình cầu màu đỏ vàng phát quang rồi lại từ từ hóa thành dòng khí màu xanh lam rót vào miệng Âu Cổ. Thương thế trên người hắn liền lành lại, tu vi còn có vẻ khôi phục rồi tăng lên.

Tuy không am hiểu pháp trận kiểu này nhưng Gia Trì biết chắc chắn tên Âu Cổ này đang hút chân khí người sống để tăng tu vi. Hành vi táng tậng lương tâm này cần phải được vạch trần, phải cứu những thần quân còn sống kia. Gia Trì hít thở nhẹ nhàng ba bốn nhịp để bình ổn cảm xúc rồi âm thầm quay người muốn ra khỏi hầm.

Thế mà lúc y xoay người, chiếc giày chà xát với sàn nhà bằng ngọc bóng lưỡng phát ra tiếng kít kít. Gia Trì liền cắn răng, trong lòng lập tức tràn ngập sự bất an. Y quay đầu lại, quả nhiên đã không còn thấy ai. Liền lúc đó, hắn cảm nhận được có luồng gió ùa tới sau gáy. Còn chưa kịp quay mặt, một bàn tay thô bạo đã ấn đầu y xuống đất, sàn nhà bằng ngọc vỡ tan. Áo Ẩn Vân cũng không làm khó được tu vi Thiên Quân thượng kỳ, Âu Cổ vừa ra đòn đã trúng phóc. Hắn cười lớn:

“Học trò của Cao Thượng Thiên, kẻ nào cũng thích cản mũi ta, hôm nay ta sẽ toại nguyện các ngươi.”

Nói rồi, Âu Cổ liền thi pháp trói Gia Trì lại vất vào trong pháp trận. Máu cùng pháp lực của Gia Trì ào ào tuôn ra từ mũi cùng miệng, cảm giác như sặc nước hòa cùng cảm giác giống hệt như từng bó cơ trên cơ thể bị kéo căng rồi đứt từng sợi một, đau đớn khôn cùng.

Nhưng bất chợt Âu Cổ dừng lại, con ngươi co lại, ánh mắt khuôn miệng đều ẩn chứa ý cười gian xảo ác độc. Hắn phát hiện ra rồi, Cao Thượng Thiên nói chỉ khi nào bị ăn thịt thì bọn người Thiên Cung sẽ mới biết Gia Trì tu quỷ, cứ ngỡ là nói đùa ai dè là nói nghĩa đen. Y bây giờ đích thị là đang bị Âu Cổ ‘nuốt’ sống. Hắn ta cười lớn:

“Tên oắt con nhà ngươi lại tu quỷ đạo, hay lắm, phen này để ta xem tên kiêu ngạo Cao Thượng Thiên sẽ nói gì để biện bạch cho việc bao che một tên quỷ. Không chỉ là quỷ thường, mà còn là Quỷ Công. Ngươi phá bỏ tu vi của mình để tu quỷ đạo, gây dựng lòng tin, thu thập tình báo. Tuy hành động trung dũng đáng khen đấy, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu ta vạch trần chuyện này, đem nó kết nối với việc ma quân dễ dàng xông lên Thiên Cung, gắn cái danh gián điệp cho ngươi. Ngươi xem, thầy của ngươi sẽ ra sao, liệu có phải hắn sẽ thanh bại danh liệt không? Có tỏ ra thanh tao mấy, hắn cũng sẽ không sao phủi sạch vết nhơ này ahahaha!”

Âu Cổ cười độc ác rồi đấm một cú vào cuống họng Gia Trì. Gia Trì cảm thấy họng mình như muốn vỡ tung, đau đớn đến mắt cũng tối sầm, không thể nói được nữa. Âu Cổ còn tàn độc đánh gãy hai chân của Gia Trì rồi cười ha hả vác y đến điện Chiêu Dương.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.