Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (12)

1380 chữ

Lục Bạch nằm ở trên giường, bốn phía dần dần trở nên an tĩnh. Khi ngủ mà không có người tiến vào tùy ý quấy rầy hắn, đối với Lục Bạch mà nói, thật sự là quá hiếm hoi. Ai cũng không biết, ở thế giới của Lục Bạch, hắn từng có tám năm liền ngay cả khi ngủ cũng không thể ngủ theo tư thế mà chính mình hay nằm. Bởi vì hắn cần phải bảo đảm rằng từ đầu tới đuôi, chính mình đều giống như đúc bạch nguyệt quang trong lòng những người đó.

Cơn buồn ngủ đánh úp lại, Lục Bạch dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này Lục Bạch ngủ cũng không tốt, luôn có giấc mộng quấy rầy hắn. Khi hắn từ trong mơ tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Nhưng nhìn thời gian trên di động, vừa mới 7 giờ.

Lục Bạch cũng không ngủ nữa, hắn ngồi dậy, sau khi rửa mặt, mang theo đồ ăn sáng mới mua rồi đến phòng vẽ tranh.

Chiều nay hắn có tiết học chuyên ngành, không thể ngồi cả ngày ở phòng vẽ tranh. Mà khoảng cách đến thời hạn cuối cùng để báo danh học viện thi đấu cũng sắp tới rồi. Hai tác phẩm của hắn còn chưa có vẽ xong, Lục Bạch cần phải nhanh chóng hoàn thành để kịp thời hạn nộp.

Hôm nay Lục Bạch đến sớm, phòng vẽ tranh không có một ai. Ngày hôm qua, Hạ Cẩm Thiên không biết là đã vẽ xong rồi, hay là ngượng ngùng, cả buổi sáng đều chưa thấy tới.

Mãi cho đến khi Lục Bạch đi ăn cơm trưa, Hạ Cẩm Thiên mới đến, hai người mặt đối mặt đứng ở cửa. Hạ Cẩm Thiên hình như muốn nói gì đó, nhưng không lập tức mở miệng.

Lục Bạch thấy thế, hơi đẩy tay hắn sang một bên, ngữ khí nhẹ nhàng nói:

- Nhường đường một chút, buổi chiều ta còn có tiết học.

- Ta làm phiền ngươi vài phút, có chuyện muốn nhờ ngươi.

Hạ Cẩm Thiên theo quán tính nhường đường sang bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

- Chuyện gì?

- Là như thế này, những thứ ngươi nói ngày hôm qua, ta trở về thử lại nhưng vẫn vẽ không được.

Khoảng cách giữa hai người quá thân cận, Hạ Cẩm Thiên rõ ràng ngửi được mùi thuốc màu của tranh sơn dầu trên người Lục Bạch, theo bản năng lui về sau một bước.

Lục Bạch chú ý tới động tác nhỏ của hắn, lại cố tình tiến lên phía trước nửa bước, như muốn thăm dò lại như muốn thân mật.

- Không hiểu chỗ nào?

Lần này Hạ Cẩm Thiên không có tiếp tục lui:

- Ta đã đi thư viện mượn sách liên quan đến kỹ xảo hội họa, nhưng vẫn là vẽ không được.

Lục Bạch cười:

- Bởi vì ngươi mượn sai rồi. Không phải quyển này.

Nói xong, Lục Bạch thuận tay lấy từ trong túi ra giấy ghi chú, viết tên sách rồi đặt trong tay Hạ Cẩm Thiên.

- Quyển sách mà ngươi mượn kia là học kỳ hai của năm ba mới học tới, hiện tại xem sẽ có chút khó khăn.

Nói xong, Lục Bạch cố ý trêu chọc hắn:

- Học đệ năm nhất khoa nghệ thuật sao? Chương trình học hiện tại đã khó như vậy sao?

Hạ Cẩm Thiên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Bạch:

- Gặp nhau coi như là có duyên phận. Về sau ngươi có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi ta. Ta ngồi ở bên kia. Ngươi có thể đem những gì không hiểu liền viết trên giấy, buổi chiều ta đi học về sẽ dạy cho ngươi.

Nói xong, Lục Bạch nhìn thời gian rồi đi trước, một câu ‘ta là năm ba khoa quản lý’, Hạ Cẩm Thiên cũng chưa kịp nói ra.

Lục Bạch dường như rất bận, ngẫu nhiên gặp được hai lần, Hạ Cẩm Thiên thấy hắn đi lại vô cùng vội vàng.

Vì cái gì mà một sinh viên năm hai lại bận rộn như vậy? Hạ Cẩm Thiên đứng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là viết một tờ giấy đặt ở trên giá vẽ mà Lục Bạch thường dùng.

- Xin hỏi làm thế nào để bắt chước phong cách của tác phẩm《 office building 》.

Viết xong, Hạ Cẩm Thiên lại bồi thêm một câu ở phía sau:

- Ta tên là Hạ Cẩm Thiên, năm ba khoa quản lý. Là học trưởng của ngươi.

Mà lúc này, Lục Bạch đang ở phòng học. Hắn tới khá trễ, chỉ còn lại có chỗ ngồi ở bàn đầu tiên. Vốn dĩ Lục Bạch cũng thích nghe giảng bài, tùy tiện tìm một chỗ liền ngồi xuống.

Phòng học đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh khi Lục Bạch đi vào, hắn có thể cảm giác được có không ít ánh mắt nhìn về phía mình.

Lục Bạch ở khoa quản lý không tính là nổi danh. Thậm chí ở ký túc xá cũng không có mấy người đã gặp Lục Bạch, đừng nói là những người khác. Nhưng hiện tại, đuổi theo học trưởng thiên tài Lục Can nửa năm, còn có ai chưa nghe qua đại danh của hắn đâu.

- Trời ạ! Lục Bạch vậy mà còn mặt mũi đi học, nghe nói hắn bị Lục gia đuổi đi rồi.

- Đúng vậy, đều đã trở thành trò hề, còn có thể không biết xấu hổ như vậy, thật là làm mất mặt khoa quản lý.

Hết lần này tới lần khác, đối với những lời trào phúng như vậy, Lục Bạch chọn cách lờ đi. Chuyên tâm đọc sách, tập trung vào chương trình học kế tiếp.

Mà rất nhanh, những thanh âm đó cũng biến mất, giáo sư đi vào lớp, thông báo một việc quan trọng

- Còn có hai tuần nữa là đến bài thi giữa kỳ. Lần thi này phi thường quan trọng, sẽ liên quan đến thành tích cuối kỳ, vì vậy mọi người cần phải cố gắng.

Giáo sư nói nghiêm túc, bọn sinh viên phía dưới cũng tập trung lắng nghe.

Bát quái cũng không quan trọng bằng kỳ thi. Một chút sự chú ý cuối cùng ở trên người Lục Bạch cũng đã biến mất.

Chuông tan học vang lên, Lục Bạch còn chưa sửa sang lại sách vở xong, bởi vậy cũng không sốt ruột rời đi. Mà ở phía sau, đám nam sinh trong lớp đang tụ lại với nhau, muốn cùng nhau chơi bóng.

Có người đề nghị: "Nếu không gọi thêm Lục Bạch đi!"

Nhưng là thực nhanh đã bị phản bác: "Gọi hắn làm gì? Còn chưa đủ mất mặt à!"

Phản bác kịch liệt chính là mấy cái bạn cùng phòng với Lục Bạch. Từ khai giảng bọn họ đã nhìn Lục Bạch không thuận mắt. Lúc sau Lục Bạch cũng không mấy hòa hợp, theo Lục Can dọn đến khu ký túc xá có phòng đơn, bọn họ còn bị nghi ngờ một thời gian là có phải đã lén lút khi dễ Lục Bạch hay không. Mãi đến khi Lục Bạch ở chỗ Lục Can sống cũng không tốt, bọn họ mới nhân cơ hội làm sáng tỏ rằng chính mình không có khi dễ Lục Bạch.

Loại người tiểu nhân như vậy, bọn họ khinh thường tiếp xúc.

Vì thế, một đám người liền rời đi. Giống như là cố ý vứt bỏ Lục Bạch, nhưng bọn họ mới đi tới cửa, liền kinh ngạc.

Hạ Cẩm Thiên thế nhưng đang đứng ngoài cửa, thoạt nhìn như là đã đợi rất lâu.

Chính xác mà nói, Hạ Cẩm Thiên đợi gần một tiết học. Sau khi viết tờ giấy đó, hắn cảm thấy làm như vậy là không đủ tôn trọng. Có rất nhiều người từng cầm tay dạy hắn vẽ tranh, nhưng duy nhất Lục Bạch làm hắn cảm giác được khả năng vẽ tranh của mình sẽ được tăng lên.

Vì thế cuối cùng Hạ Cẩm Thiên vẫn quyết định tới cửa lớp của Lục Bạch để chờ hắn, hơn nữa muốn trịnh trọng đi thỉnh giáo hắn.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.