Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đính hôn

Phiên bản Dịch · 1749 chữ

Rất nhanh, phủ Tư lệnh đã phái người tới cầu hôn. Một loạt các nghi lễ rườm rà đều là dựa theo các quy tắc của một cuộc hôn nhân cũ, đều được tiến hành đâu vào đấy.

Kiều Thanh Sơn chỉ có một đứa con gái bảo bối, đương nhiên không chấp nhận bị người ta bạc đãi, cho nên đã mời chuyên gia đến hướng dẫn những lễ tiết này, làm cho cả Kiều gia và đám huynh đệ trong bang phái đều gà bay chó sủa một phen.

“Lão gia, Đại tiểu thư cuối cùng cũng gả được ra ngoài, ngài cũng sẽ không phát sầu cả ngày như thế nữa a!” Đám huynh đệ đã quen gọi ông là lão gia, cũng quen trêu đùa ông như vậy.

“Ngươi im miệng, nói cứ như con gái bảo bối của ta không gả đi được vậy.” Kiều Thanh Sơn cũng cười sang sảng.

“Chúng tôi nào dám có ý đó a!” Một người khác nói tiếp, “Cái này nếu để cho tiểu thư biết, còn không vác đao đi đuổi đánh chúng ta mới lạ a!”

“Nói tôi cái gì đó?” An Ninh bất chợt chạy ra từ sân sau.

“Lão Tam nói cô không gả đi được!” Lão Nhị nhìn thấy An Ninh, liền lập tức làm giặc bán nước.

“Phải không?” An Ninh liếc mắt nhìn lão Tam.

“Không, không,… đương nhiên là không phải!” Lão Tam cười lấy lòng, còn không quên nhân cơ hội liếc mắt nhìn lão Nhị một cái.

“Đúng rồi An Ninh, về sau còn muốn đi theo các huynh đệ đến Lục Cung không a?” Lão Tứ không biết từ đâu chui ra, trong tay còn đang cầm một chữ “Hỉ” đỏ thẫm.

“Đi a, tại sao lại không đi?” An Ninh cũng tùy tiện cười, “Đừng quên người tình của tôi còn ở đó đấy!” An Ninh mỗi lần đến Lục Cung đều trộm đi tìm Thanh Thiển, cho nên sau này mới bị bọn họ chê cười, nói Thanh Thiển là người tình của cô, cô cũng vui vẻ mà chấp nhận.

“Aida, cái này gọi là có niềm vui mới còn không quên tình yêu cũ a!” Lão Nhị chen vào một câu.

“Nếu nói vậy thì Đại tiểu thư nhà chúng ta thật có mị lực a, nam nữ đều ăn!” Lão Tam không biết sống chết lại bồi ra thêm một câu.

An Ninh trợn mắt, “Ngươi mẹ nó mới nam nữ đều ăn!”

“Được rồi được rồi!” Kiều Thanh Sơn đi ra hòa giải, chỉ vào bọn họ nói, “Mấy thằng nhóc các ngươi, về sau không được nói An Ninh chúng ta như vậy nữa.”

“Nếu lão gia đã lên tiếng, chúng ta còn có thể nói gì nữa.” Lão Nhị cười trộm, sau đó quay sang nói với các huynh đệ phía sau, “Các huynh đệ, chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa, sớm tiễn An Ninh đi, cũng để cho lão gia bớt hao tâm hơn a!” Nói xong lập tức mang lại một trận cười vang.

Ngay cả Kiều Thanh Sơn cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Nghi lễ áp dụng cho đính hôn chính là kiểu lễ tiết và tập tục của Trung Quốc, tuy không làm lớn lên, thế nhưng cũng gây ra chấn động không nhỏ ở Toại Định.

Hôn lễ được định vào nửa năm sau.

Dù sao hai nhà đều là những gia đình khá truyền thống, lại là nhân vật nổi tiếng ở Toại Định này, Bạch phu nhân lại mới mất không lâu, cho nên hôn lễ này cũng không thể nóng vội được.

Đính hôn truyền thống được xưng “Văn Định”, ngày xưa còn được xưng là “Nạp Cát” hoặc “Nạp Chủy”. Tuy rằng không rườm rà như kết hôn, nhưng ở những gia đình truyền thồng vẫn vô cùng coi trọng nghi lễ này.

Đầu tiên phải có “Cống Lễ Quan”, chuyên môn phụ trách công việc tặng lễ, Cống Lễ Quan phải cấu thành số chẵn, vả lại xe phải là sáu chiếc hoặc mười hai chiếc, còn có sính kim phải là số chẵn và phải dùng giấy đỏ đóng gói thích hợp, sau đó chính là sáu kiện lễ.

Tiếp đến chính là cúng tổ tiên. Nhà trai phải thực hiện nghi thức tế tổ tại nhà trước rồi mới xuất phát đến nhà gái đưa lễ. Khi xuất phát, Cống Lễ Quan sẽ đem tất cả sính lễ lên xe, chú rễ và bà mối đi tới nhà gái trước.

Cuối cùng chính là tiền lì xì. Cống Lễ Quan trước khi xuất phát ngoại trừ việc để ý đến nhân số, số xe, sính lễ, cũng phải nhắc nhở chú rễ chuẩn bị tiền lì xì. Tiến đến mở cửa xe của chú rễ, “Áp trác”, sáu người thân chuẩn bị đi đến gặp mặt cô dâu, người thân của nhà gái đang bưng nước rửa mặt, chờ bà mối.

Trừ bỏ những thứ này, phía sau còn có một loạt các nghi lễ rườm rà khác, khiến cho An Ninh có chút đáp ứng không xuể. Kỳ thật cô rất hiểu cho tâm lý không muốn mình chịu ủy khuất của cha, nhưng cô cảm thấy, một cái hôn lễ căn bản không thể đại diện được cái gì.

Tựa như Ngô gia lúc ấy, ngày Ngô Hàm Tuyết xuất giá cơ hồ là chấn động cả phía Nam, cuối cùng còn không phải cũng bị rơi vào kết cục như vậy sao. Hiện tại mọi người còn không phải “Chỉ thấy người mới cười, không thấy nước mắt người cũ.”

Chẳng qua, cô cũng không muốn làm trái ý cha mình, cô biết trong lòng cha nhất định rất khổ sở.

Mệt nhọc cả ngày, rất nhanh màn đêm đã buông xuống, tiễn hết đám bạn bè rồi An Ninh mới trở về phòng, tắm rửa qua loa một cái liền nằm xuống giường ngủ.

Ngày thứ hai vừa lúc là cuối tuần, An Ninh lười biếng ngủ thẳng một giấc thật dài. Từ sau khi tòa soạn đóng cửa cô vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, hơn nữa hiện tại đã đính hôn, hôm nay báo chí cũng vừa đăng lên, phỏng chừng cũng chẳng có nhà nào dám nhận cô nữa.

Chẳng qua vì muốn vượt qua tính làm biếng của mình, cho nên bình thường cô vẫn luôn đốc thúc bản thân tận lực ít ngủ nướng lại.

Ví như hôm nay, ngủ một giấc cũng có thể ngủ ra chuyện.

An Ninh ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, qua loa rửa mặt xong, duỗi người một cái mới miễn cưỡng đi xuống lầu. Đi được một nửa cầu thang, lại không tự giác nhìn đến phòng khách, vừa nhìn một cái, đã sợ đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên xuống dưới.

Bạch Dập Thần đang nhàn nhã ngồi trên sofa ở phòng khách, vừa uống trà vừa xem báo của hôm nay. Nghe thấy động tĩnh ở lầu trên, rất nhanh liền ngẩng đầu nhìn, An Ninh đang vừa níu lấy tay vịn chậm chạp bước xuống, vừa xoa đầu gối lúc nãy không biết là đập trúng chỗ nào của mình, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Bình thường em ở nhà đều như vậy?” Bạch Dập Thần đánh giá cô, trên người đang mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình y như một cái túi lớn, trên chân mang một đôi guốc gỗ cực không hài hòa.

“Tư, Tư lệnh, ngài làm sao lại ở đây?” An Ninh đối với hắn luôn luôn là khách khí và tôn trọng.

“Tôi không thể tới đây sao?” Bạch Dập Thần hỏi lại. Sau đó lại giải thích, “Mấy ngày nay đúng lúc đang nhàn rỗi, vốn muốn đón em đi tới một nơi, chẳng qua xem ra em không quá thuận tiện a!” Nói xong, hắn lại đánh giá An Ninh thêm vài lần.

An Ninh tự biết thất lễ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Tìm cả gian phòng cũng không thấy cái hang nào, thế nhưng cũng không dám đi tiếp xuống nữa.

Ngơ ngác một lúc lâu, cô mới lúng túng mở miệng: “Phiền Tư lệnh chờ một chút.” Sau đó xoay người chạy nhanh về phòng.

Sau khi đi ra, cô đã là một thân y phục hè trẻ trung, phía trên là một chiếc áo sơ mi cổ rộng bằng ren, phối cùng một chiếc váy ngắn đến đầu gối và một đôi xăng đan cao gót màu trắng nhạt.

Lúc này mặc dù đã gần đến giữa hè, thế nhưng khí hậu ở Toại Định có chút khác biệt, nhiệt độ cao nhất đều tập trung vào những tháng cuối hè, cũng chính là đoạn thời gian vừa vào thu kia. Cho nên hiện tại, cho dù mặc trang phục của mùa xuân cũng không có gì bất ngờ lắm.

Cô tự nhiên đi đến bên cạnh Bạch Dập Thần, dường như cô gái vừa rồi chạy trối chết kia không liên quan gì tới cô cả. Bạch Dập Thần cẩn thẩn đánh giá cô một lượt, “Màu sắc, kiểu dáng của áo và váy đều không quá ăn nhập với nhau, giày có vẻ hơi cao, hơn nữa đây hình như là kiểu dáng của năm trước.” Hắn gặp qua vô số nữa nhân, đã ở cùng đám nữ nhân đó cũng không phải ngày một ngày hai nữa, yêu cầu và mức độ kén chọn đương nhiên là vô cùng cao.

“Ánh mắt của Tư lệnh quả thật là độc đáo, chẳng qua mắt thưởng thức của An Ninh cũng không cao như vậy!” An Ninh không vui nhíu nhíu mày, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng bị người ta ghét bỏ đến như vậy.

Nghe ngữ khí của cô, Bạch Dập Thần mới nhận ra, bản thân vừa mới đụng vào một bông hồng đầy gai. Thế nhưng hắn vẫn cười như trước, “Thế nào, đến bây giờ còn không chịu đổi cách xưng hô?” Kỳ thật hắn đã sớm cảm thấy cách xưng hô này không dễ nghe, thế nhưng vẫn không có lý do danh chính ngôn thuận, nghĩ rằng dù sao đính hôn rồi cô sẽ sửa lại, không nghĩ tới nha đầu này lại không có tính tự giác đến như vậy.

Lời Nhắn Chương 13
Truyện theo bối cảnh dân quốc, nên có rất nhiều chi tiết văn hóa truyền thống của Trung Quốc.
Lần đầu dịch riêng một bộ truyện nên mong mọi người sẽ góp ý cho mình để có thể hoàn thiện hơn nữa nha.
Bạn đang đọc Nếu Có Thể Yêu Anh của Mạc Thượng Hoa Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LưuHoaNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.