Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ kiêu ngạo

Tiểu thuyết gốc · 1838 chữ

Gã ta nhìn xung quanh với cặp mắt sắc nhọn, giống như một con sói hoang đang săn lùng một con mồi khó ưa. Lấy từ trong người thanh chủy thủ The Spectre của quân đội ra, gã ta chắc chắn rằng có một con nai gan lớn đang ở trong này.

Gã ta đi từng bước nhẹ nhàng, như của một con động vật họ mèo, không tiếng động, âm thanh nơi cổ họng phát ra như là vang vọng từ bốn phương tám hướng: “Này con nai to xác, mày rất biết trốn đấy. Mày đã gợi lên hứng thú của tao, tao rất muốn gặp mày đấy, mày có thể ra đây hát với tao một bài được không?”

Nói xong, gã ta tự cười lên, tiếng cười của gã ta ghê rợn kinh tủng, nó kêu những tiếng ‘Khặc! Khặc! Khặc!’, như tiếng cười của một tên biến thái đang nghĩ đến việc mổ xẻo miếng thịt trên người con mồi của mình như thế nào, lại như tiếng sắt rỉ sét cào vào khung cửa.

Khi cậu nghe tiếng cười đó, cậu không hiểu sao lại nghĩ đến một tên tội phạm không lộ mặt, mà chỉ có tiếng cười được ghi lại ở trong Quang Não công cộng.

Quang Não là một vật dùng với rất nhiều chức năng. Nó được dùng như thứ để chứng minh thân phận và làm việc với loại tư nhân, dùng như một máy giới thiệu hay giám sát với loại công cộng. Khi giám sát, Quang Não sẽ quay một toàn cảnh kiến mô trong không gian, xuyên qua các cấu trúc của vật thể, và quay cảnh theo một dạng hình cầu 360 độ tất cả các hướng.

Có nghĩa là khi quay sẽ không có một góc chết nào, dù là bên trên hay bên dưới.

Quang Não cũng thường ghi lại và chiếu theo bốn chiều của vật thể, nên khi khuôn mặt người kia không được ghi lại trong hình mà chỉ có tiếng cười thì đã gây cho cư dân mạng một sự hoang mang xôn xao một khoảng thời gian khá dài.

Đó là một tên biến thái thường tra tấn những đứa trẻ rồi giết chết chúng.

Vụ án này cũng từng là một vụ án lớn cách đây khoảng 7, 8 tháng, nhưng nghe nói, tên tội phạm kia đã sợ tội tự sát, lao vào biển lửa.

Có nghĩa là, tên kia đã ‘chết’ mà không một chút chứng cứ nào cho thấy người chết chính là tên kia. Không một chút gì bị bỏ sót lại, không tìm được tro tro cốt, như là bị người ta xóa hết dấu vết, che đậy mọi thứ để thoát tội.

Nói thật, chuyện này cũng có khá nhiều người suy đoán ra được, nhưng chưa ai tìm ra một chút manh mối nào, cũng không chứng minh được tên kia còn sống.

Điệu cười điên của tên này và tên tội phạm kia giống nhau như đúc. Cậu cũng đã nghe điệu cười kia một lần, đầy dã man và biến thái, cậu không thể nào quên được cái thứ âm thanh ám ảnh đó. Không biết có phải là trùng hợp hay không, hay là bởi vì…

“Khặc! Khặc! Khặc! Con chim sẻ nhỏ, ô oa ô oa con chim sẻ nhỏ, trên mái nhà, co ro, co ro, trên mái nhà. Tao bảo không không không, là con dơi già, con dơi già lộn ngược ô oa oa dơi già. Tao bay lên trên vặt cánh nó xuống, cánh nó rất cứng làm tay tao đau. Không không không, nó đang cầu xin, máu chảy xuống, nó đang cầu xin, ô oa ô oa con dơi già cánh cứng. Tao cười ha hả, tay đau tay đau. Con rơi già ô oa ô oa con dơi già, cánh vặt xuống rồi ô oa dơi già,...” Tiếng hát đầy điên cuồng, không chút logic của gã ta bỗng dưng xuất hiện ngay bên cạnh cậu, như đang thì thầm trong tai cậu. Giọng gã ta khàn ách lại, rú lên rù rì giống như ma gọi hồn, làm cậu lạnh từng chân tơ kẽ tóc.

Cậu mở choàng mắt ra, con ngươi co rụt, muốn lấy tay chặn đòn đánh của gã ta, nhưng chỉ tiếc là đầu óc cậu đủ nhanh nhưng thân thể lại không kịp phản ứng.

Khi cậu giơ tay lên một nửa, cú đá của gã ta đã đến trước ngực cậu. Cậu chỉ cảm thấy ngực mình đau sót, như có một quả tạ mấy trăm cân đang nện thẳng xuống vùng ngực yếu ớt. Cả người cậu chếch đi, bị đập dập từ trên nóc nhà xuống dưới sàn.

Cậu khụ ra một búng máu to, lấy tay lau miệng, cậu có thể xác định phần phổi của mình đã bị dập xuống.

Hít một hơi khí lạnh, cậu lấy từ trong ngực ra một viên thuốc. Đây là viên thuốc chỉ trong quân đội mới có, dùng để bảo mạng, trong trường hợp sắp chết thì mới được dùng. Nhưng hiển nhiên, người này rất mạnh, và nếu không cẩn thận, cậu có thể chết ở chỗ này bất cứ lúc nào.

Cậu giương mắt nhìn về phía người đối diện. Gã ta có một đầu tóc đen cắt ngắn, gương mặt cũng được coi là thanh tú. Nhưng tất cả vẻ đẹp của gã ta lại bị áp đảo bởi cái nét tàn nhẫn giữa mày gã ta.

Điều đặc biệt là gã ta có một đôi mắt kép - con mắt chỉ có loài côn trùng mới có. Khi nhìn vào đôi mắt này, cậu đã biết kẻ này là Trùng tộc.

Trong vũ trụ, nếu như Địa Cầu có con người là sinh vật được tiến hóa và làm chủ thể, có tư duy logic, có tính xã hội. Như vậy, trên Hoang Tinh cằn cỗi, Trùng Tộc chính là sinh vật thống trị. Vốn là tộc loài hiếu chiến bậc nhất vũ trụ, Trùng Tộc khi trong cuộc chiến Ngôi Sao Xanh đã gần như toàn diệt quân đội Liên Minh.

Sau đó, Tổng Nguyên Soái Liên Minh - Arthur Williams đã bầy kế sách cho ba ba chui vào rọ làm Trùng Tộc bị thương nặng, và cho đến bây giờ vẫn phải thủ vững mẫu tinh, rất ít khi bước đi ra ngoài.

Nhưng rất ít khi ra ngoài chứ không phải không có. Bây giờ, Liên Minh đã bắt đầu bình thường hóa quan hệ với những hành tinh từng là kẻ thù, trên Địa Cầu tuy còn hạn chế Trùng Tộc, nhưng thật ra cũng không phải là hiếm.

Nhưng với một kẻ mạnh như vậy ở trên Địa Cầu, hơn nữa còn đi với bọn kẻ điên này, thì dù như thế nào đi nữa thì cũng phải suy nghĩ sâu xa.

Gã ta ngẩng mặt lên, đôi mắt kép như một ống kính vạn hoa phản chiếu vô số hình ảnh của cậu, như thể cậu đi đến chỗ nào thì cũng chẳng thể trốn thoát được cặp mắt đó.

Gã ta nâng tay lên, miệng nhếch lên một độ cong dữ tợn, cơ thể gã ta đang dần dần mờ nhạt.

Cậu mở to con mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.

Không! Không phải nhạt dần! Người gã ta đang biến thành khí trắng!

Những màn khí mông lung mờ ảo, không tiếng động lan tỏa trong không gian, che lấp mắt cậu. Cậu đoán, Duy Năng của gã ta rất có thể là Khí Hóa, nhưng Tâm Linh của gã ta có vẻ rất tàn bạo, cậu nghĩ rằng năng lực của gã ta chắc cũng không chỉ có mỗi Khí Hóa như thế này.

Cậu lấy thanh chủy thủ Push Dagger trong ngực ra, hai ngón tay kẹp chặt, áp chuôi chủy thủ vào phần thịt tay, nhân lúc gã ta còn chưa Khí Hóa hết, cậu đạp một chân và bắn nhanh về phía gã ta.

Gã ta thấy cậu đến đây, miệng nhếch lên cười lạnh, đôi mắt khinh thường cầm The Spectre thái xuống giống như là đang thái thịt.

Mặt cậu không chút biểu tình, dùng sức xoay người, làm đổi chiều quán tính, tạo ra một lực rất mạnh từ chân trái, hòng đá lên đầu gã ta.

Nhưng gã ta thật đúng là một tay lão luyện. Nhìn thấy cậu thay đổi chiều quán tính, gã ta uốn tay lên, dùng lực ly tâm từ khuỷu tay, cầm ngược con The Spectre thọc lên phía trên.

Cậu thấy thế, con mắt hơi đổi, rồi sau đó lấy cổ chân chuyển móc vào cái cổ của gã ta, định lấy cổ gã ta như cái tâm của trục tròn, để cậu thuận thế chuyển người ra đằng sau.

Nhưng cậu quên một điều là, Duy Năng của gã ta khi Cụ Hiện ra lại là thể khí, thế nên khi cậu chạm được vào cổ gã ta, thì đó cũng là lúc chân cậu đá vào trong màn khí. Cổ gã ta đã hoàn toàn Khí Hóa, không có một chút thật thể.

Bây giờ nhìn cơ thể gã ta có chút kỳ dị, giống như con Yêu Quái Rokurokubi trong truyền thuyết của bang Nhật. Nhưng cậu không quan tâm đến điều đó, mà tập trung cao độ, cả người cậu dùng sức xoay lại, muốn tránh thoát con chủy thủ đang đánh tới.

Người cậu xoay trên không trung, rõ ràng đã lệch khỏi pha nhưng chủy thủ vẫn để lại một vết thương trên bắp chân cậu. Cậu chống tay lên sàn, cả người xoay ngược khoảng ba vòng để tan quán tính rồi lộn người lên, đứng như bình thường.

Cậu đã thăm dò rõ ràng. Người này là một kẻ kiêu ngạo, gã ta để cho cậu thời gian đến chiến đấu với gã ta, như một con hung thú đang đùa bỡn con mồi của mình để giết thời gian. Gã ta, chưa từng nghiêm túc!

Cậu hơi chùng người xuống, trong đầu tính toán biện pháp ứng đối, tay lại không nhịn được giật giật, như muốn lấy thứ gì ra.

Trong chiến đấu, một trong những thời gian mà một con người dễ mất đi tính cảnh giác nhất chính là khi mới vừa bắt đầu trận đấu, quan sát nhược điểm của đối thủ và lấy tâm thái thử nhau để đánh với đối thủ.

Trong lần tấn công vừa rồi, cậu đã không thể thành công hạ gục tên kia với một cú đá. Thế nên sau đó, cậu định làm chậm tiết tấu lại để giữ sức, vì gã ta đã hoàn toàn đề cao cảnh giác. Và cậu chắc chắn gã ta sẽ thuận theo cậu, vì gã ta chính là một kẻ kiêu ngạo, còn cậu chỉ là một món đồ chơi giết thời gian mà thôi...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.