Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Thủy Hoa

Tiểu thuyết gốc · 3499 chữ

Tầm giờ Thân (15h00 đến 17h00), Vĩ Hân rời khỏi nhà, đến y đường cách đó không xa. Đáng lẽ, y đường được xây bên trong hoặc gần cạnh nha môn. Nhưng thuở ấy, triều đại mới đổi, đất nước còn chưa ổn định, quốc khố khan hiếm, nha môn được xây thiếu vài khu vực quan trọng. Sau này, khi trung ương truyền lệnh để xây thêm y đường, đất tốt xung quanh đều đã có chủ, còn lại là những mảnh vườn không hợp phong thủy. Tuần phủ ngày đó đành quyết định xây y đường cách xa nội môn.

Y đường nếu nói theo thuật ngữ hiện đại, thì là một trạm y tế công cộng, khác với các y quán do dân chúng mở cửa. Nó chủ yếu dành cho các quan sai, binh lính của nha môn tỉnh huyện. Tất nhiên, dân chúng cũng có thể đến đấy để chữa bệnh.

Trên Bản đồ, Vĩ Hân có thể thấy một dấu chấm than nằm tại y đường, chứng tỏ nơi đó có nhiệm vụ mà nàng có thể nhận. Chỉ vài phút đi bộ, Vĩ Hân đã đến nơi. Y đường không có ai trong coi, chỉ có một thầy thuốc trẻ. Bên trong chỉ chứa những loại dược thảo bình thường, không có giá trị nên nha môn không điều người sang bảo vệ.

Vĩ Hân gõ cửa. Tiếng bước chân nặng nề bên trong dần to. Cánh cửa mở hé ra, một chàng trai trẻ chừng hai mấy tuổi, tóc ngắn chưa đến tai, lộ mặt.

"Bộ Hà, ngươi đến đây làm gì?" Giọng y khàn khàn.

"Đặng y sĩ, ta đến thăm hỏi. Đồng thời cảm ơn vì đã giúp ta trị thương." Vĩ Hân nói.

"Cảm ơn rồi thì về đi." Thầy thuốc trẻ định đóng cửa thì Vĩ Hân thò một chân vào, chặn lại.

"Ta sẽ không quấy rầy lâu. Tiểu nữ có thể vào uống trà một lát được không?" Vĩ Hân tươi cười nói.

Thầy thuốc thở dài, biết không đuổi được đành mở cửa mời nàng vào. Người này tên là Đặng Võ Chúc, chính là thầy thuốc đã coi bệnh cho Vĩ Hân những ngày vừa qua. Y nhậm chức tại đây không lâu, tính đến nay vẫn chưa quá một năm. Vĩ Hân bước vào, Võ Chúc kéo ghế cho nàng và rót một tách trà.

Y đường chật hẹp, tường gỗ đã có màu xanh rong rêu, ánh sáng le loi buổi chiều tà chỉ khiến nó càng thêm tồi tàn. Hiển nhiên, nơi này không được trông coi kĩ càng. Võ Chúc mặc một bộ Tây phục với chiếc quần dài, ống suông, được may khít với cơ thể, không dư. Trên là chiếc áo sơ mi trắng cùng cái áo nịt cụt tay bên ngoài. Vĩ Hân quan sát y, nàng quá quen thuộc với bộ dáng này. u phục kiếp trước chính là có bộ dáng như thế.

Giữa hai người, một người trang phục hiện đại, một người trang phục cổ đại, trông như một bức tranh biếm hoạ về sự chuyển đổi văn hoá.

"Xin lỗi." Võ Chúc nói.

"Huynh xin lỗi chuyện gì?" Vĩ Hân nói.

"Tôi biết mọi người không thích những thứ này." Võ Chúc chỉ lên bộ trang phục của mình. "Nó khiến tôi giống như người Du Nhiên. Nhưng sau khi du học từ Anh Thần về, tôi đã có thói quen ăn mặc như thế này."

"Ra là thế." Vĩ Hân nói. Anh Thần, đất nước nằm tận cùng phía Đông Châu Ánh, gồm nhiều đảo lớn nhỏ hợp lại mà thành. Họ là đất nước dẫn đầu đường lối cải cách theo phương hướng của người Tây. "Đặng y sĩ học y thuật từ bên đó sao?"

Võ Chúc gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Vĩ Hân. Y nhìn chằm chằm nàng, nhịp chân liên tục, lòng vội vàng. Vĩ Hân coi như không thấy gì, nhắm mắt uống trà.

Võ Chúc sốt ruột không chịu nổi nữa, đành nói. "Cô đến đây để làm gì? Nếu không có gì quan trọng, mời về cho, tôi đang bận."

"Đặng y sĩ bận chuyện gì trong cái y đường vắng tanh này?" Vĩ Hân mỉm cười.

Võ Chúc cắn chặt răng, không nói tiếng nào. Y chưa nghĩ ra được lý do thích hợp.

"Ta không vòng vo nữa. Nếu Đặng y sĩ có chuyện gì cần giúp, ta sẽ hỗ trợ." Vĩ Hân nói. "Coi như là trả nợ ân tình những ngày vừa qua."

Võ Chúc ngả lưng ra sau, nhăn mày nhìn nàng. Y thật sự là có chuyện khó khăn trong người. Nhưng lại không thể hiểu Vĩ Hân làm sao biết được. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Vị y sĩ quay đầu nhìn về phía sâu trong nhà. Tại đó, một lọ thủy tinh chứa máu thấp thoáng hiện lên dưới ánh đèn.

"Được rồi. Tôi cần cô giúp một chuyện." Võ Chúc nói. "Quanh khu vực chúng ta có một loại dược thảo hiếm gọi là cây hàm yết. Toàn thân nó đều có màu đỏ, lá nổi gân đen. Tôi đang cần loại dược thảo này."

Tiếng chuông gió leng keng. Giọng Ngàn Thu khởi động: "Nhận được nhiệm vụ: Tìm cây hàm yết. Phần thưởng: 20 Kinh Nghiệm."

"Đã rõ." Vĩ Hân nhấp chén trà một hơi, nhanh nhảu đứng lên. "Đã thế thì ta không làm phiền huynh nữa. Ta sẽ mau chóng tìm hàm yết về."

Đặng Võ Chúc nhìn theo hướng nàng rời đi. Y đến Định Tiên là để tìm loại cây này. Gần một năm đã trôi qua, Võ Chúc đều không thấy tăm hơi nó đâu. Bộ Hà không thể nào tìm thấy ngay. Trừ phi nàng ta có một tấm bản đồ dược thảo. Chàng y sĩ trẻ lắc đầu cười, lòng không mong đợi gì từ Vĩ Hân. Y nhẹ nhàng đóng cửa lớn y đường, quay lại với khung cảnh yên tĩnh cô quạnh.

Bên phía Vĩ Hân, nàng bật bảng nhiệm vụ lên mà xem. Ngoài mục tiêu ra thì không có thêm thông tin hữu ích nào khác. Không một manh mối nào về vị trí cây hàm yết, Vĩ Hân rất có thể không hoàn thành được nhiệm vụ. Nhưng mà nàng có chức năng mới hỗ trợ. Theo Bản đồ, quanh Định Tiên có rất nhiều ký hiệu hình lá cây. Nhiều nhất là lá màu xanh, quanh trấn phải có đến mấy nghìn ký hiệu. Tiếp đến là đỏ và lam, có chừng vài trăm cái, không rải rác như lá màu xanh mà tập trung ở những chỗ nhất định. Đặc biệt, có một ký hiệu lá cây màu vàng duy nhất nằm giữa rừng rậm, xung quanh thì không hề có một ký hiệu nào.

"Những ký hiệu lá cây này chắc đều đang đánh dấu vị trí dược thảo." Vĩ Hân lẩm bẩm.

Để xác nhận phỏng đoán, nàng chạy ra ngoài trấn và tiến vào khu rừng kế bên. Đúng như nàng suy đoán, ký hiệu lá đều là dược thảo.

"Giải quyết được một bí ẩn trong Bản đồ rồi. Nhưng đây lại không phải là cây hàm yết." Vĩ Hân cầm dược thảo trong tay mình mà nói. Cây này chỉ là một dược thảo màu xanh bình thường, không có màu đỏ hay gân đen. Ném nó đi, nàng đi tới những dược thảo được đánh dấu khác kiểm tra.

Nửa canh giờ trôi qua, mặt trời càng ngày càng thấp nhưng Vĩ Hân vẫn không tìm thấy loại cây đó. Thế là nàng đổi lối suy nghĩ, ký hiệu màu xanh đều là dược thảo màu xanh đa chủng loại. Hàm yết màu đỏ, rất có thể nó là ký hiệu lá cây đỏ. Xung quanh Định Tiên chỉ có hai nơi có lá cây đỏ mọc, một là nằm trên núi, hai là gần bờ sông Lam. Trời sắp tối, leo núi khó về nên Vĩ Hân đến nhánh sông Lam tìm kiếm. Khác với cách nàng nghĩ, màu sắc của ký hiệu không hề liên quan gì đến màu sắc của dược thảo. Những lá cây đỏ trên Bản đồ, ngoài đời đều có màu xanh tươi tốt.

"Chẳng lẽ lá cây màu vàng?" Vĩ Hân nghĩ.

Nàng muốn đi xem ngọn dược thảo có ký hiệu vàng nhưng theo Bản đồ, nó nằm tận trong hang. Vào đó giờ này thật sự không phải là một điều khôn ngoan, nàng cũng không chuẩn bị đuốc.

Một chú tiều phu bỗng đi ngang, trên hông dắt lủng lẳng hai, ba cây đuốc đã nhuốm dầu.

"Vị huynh đài này, xin dừng bước!" Vĩ Hân la lớn, đuổi theo tiều phu.

Tiều phu thấy Vĩ Hân xinh đẹp, bèn ba chân bốn cẳng chạy mất. Hai người họ đuổi nhau gần nửa khu rừng thì Vĩ Hân mới bắt kịp. Tiều phu kia bị dồn vào góc, hai chân run lẩy bẩy, tay thì che lấy háng.

"Đừng hiếp ta! Ta xin ngươi! Nhà ta còn mẹ già, vợ bầu, con nhỏ!" Tên tiều phu khua môi múa mép, nói không vấp một chữ. Trán thì chảy mồ hôi ròng ròng. "Tướng ta còm nhom. Cậu nhỏ bé tí. Chắc chắn không thể thoả mãn ngươi."

Nghe gã nói, Vĩ Hân suýt ngất tại chỗ. Nàng giải thích chậm rãi: "Huynh đài đừng chọc ghẹo ta. Ta chỉ là muốn mua một cây đuốc của ngươi. Nào có ý nghĩ xấu gì."

"Thật sao?"

"Thật mà."

"Ngươi không phải hồ ly tinh?" Tiều phu nheo mắt, đa nghi nói.

"Huynh đài, có yêu quái nào ra đường vào ban ngày không?"

"Ngươi nói cũng phải." Tiều phu lấy lại bình tĩnh và điệu bộ nghiêm túc. Y gãi đầu ngượng ngùng. "Xin lỗi vì đã hiểu lầm cô nương. Gần đây trong rừng Định Tiên có hồ yêu thích cám dỗ đàn ông. Sau khi bị nó dụ ăn ngủ thì sẽ bị hút hết sức sống mà chết. Ta không phòng không được."

"Ta hiểu." Vĩ Hân gật đầu. Ngươi có bị ngu không hả?! "Huynh đài có đồng ý bán một cây đuốc cho ta không?"

"Vâng, dĩ nhiên. Cô nương không cần trả tiền đâu. Coi như là đền bù việc ta trách nhầm cô nương." Tiều phu đưa một cây đuốc cho Vĩ Hân. Nàng vui vẻ nhận lấy.

"Đã thế thì ta cung kính không bằng tuân mệnh. Ta còn có việc xin đi trước. Huynh đài bảo trọng." Nàng chạy đi. Nãy giờ đuổi theo tiều phu đã phí quá nhiều thời gian.

Tiều phu nhìn theo hướng Vĩ Hân, miệng nhấm nháp nước bọt. Thân hình nàng ta quả thật hiếm thấy, bờ mông căng tròn, săn chắc, tràn đầy hấp dẫn. Mặc dù tiều phu thật sự là rất sợ chết, nhưng ban nãy hắn đã nghĩ, nếu chết vì cái thân hình như thế cũng đáng. Thật là đáng tiếc.

Vĩ Hân vừa chạy đi không xa, bỗng rùng mình, một cỗ cảm giác ớn lạnh khó hiểu xuất hiện. Nàng nhanh chân chạy thật xa. Trời đã sắp tối, không nên lề mề thêm.

Hang động kia không xa trấn Định Tiên, nhưng vì ban nãy chơi rượt bắt, Vĩ Hân chạy xa vị trí ban đầu. Khi trở lại, giờ Thân đã hết, mặt trời đã nằm dưới chân núi.

"Ta phải nhanh chóng, hoàng hôn sắp tới. Tối trời nhiều thú." Vĩ Hân đốt lên cây đuốc, đặt chân vào hang.

Miệng hang giấu giữa một khu cỏ dại mọc rậm và cao đến giữa thân người. Vùng này cách xa dân cư, đường lại khó đi, ẩm ướt và nhiều bùn, cực kỳ ít người qua lại. Nếu không phải có Bản đồ chỉ dẫn, Vĩ Hân nghĩ mình chắc chắn sẽ không phát hiện ra nó. Hang động dẫn sâu xuống dưới, nhìn dấu vết bụi bặm, hẳn là không có thú dữ sinh sống.

Dưới ánh đuốc chập chờn, Vĩ Hân chậm rãi đi sâu vào trong. Cái hang nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người di chuyển. Vách lồi lõm, khô ráo như sa mạc. Mặt đất phun lên từng lớp bụi với mỗi bước đi. Tại nơi bông hoa kỳ lạ tuôn nở, một khe hở trên trần chiếu sáng ánh hoàng hôn màu gạch.

Dược thảo hình lá vàng không phải là hàm yết. Nó là một bông hoa dị thường có bốn cánh, mỗi cánh trong suốt như pha lê, có những giọt nước chạy dài bên trên, tuần hoàn có quy luật. Thân của đoá hoa màu đen, dày và trông như bím tóc của người trinh nữ, nó tạo thành những vòng xoáy đâm sâu xuống đất và toả ra tám hướng.

Vĩ Hân bị vẻ huyền ảo mê hoặc. Nó không phải là vật nàng muốn tìm nhưng nàng lại không cảm thấy quá thất vọng. Nàng vươn đôi tay gầy ra và chạm lên cánh hoa. Những đôi cánh pha lê chĩa mũi nhọn của chúng về phía bàn tay, các dòng nước tuần hoàn chảy hết lên làn da Vĩ Hân. Nàng giật mình lui ra nhưng đã quá trễ. Toàn bộ đoá hoa đã biến mất, chúng hoá thành nước chui hết vào máu thịt.

Vĩ Hân hãi hùng quan sát tay mình. Ban đầu, không có hiện tượng dị thường nào. Bỗng nhiên, từng sợi chỉ màu lam đậm hiện lên trên da. Chúng có màu như biển cả sâu thẳm, nổi lên đầu tiên từ trong lòng bàn tay và lan dần ra toàn thân. Nàng có cảm giác như nhiều con giun đang bò loạn trong mạch máu của bản thân. Chúng khiến cơ bắp nàng co quắp, phổi bị áp lực.

Từng giây trôi qua, Hân càng ngày càng hô hấp khó khăn, cả người chỉ gắng gượng bò đi được vài trượng. Nàng không kêu cứu vì nàng thừa biết, không có ai xung quanh để mà giúp nàng.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến Dịch Cân Kinh. Trong quyển sách kì lạ ấy, ngoài những tư thế kỳ quái, chúng còn có những đường đỏ chạy khắp trên cơ thể được vẽ. Vĩ Hân không biết chúng là gì, nhưng nàng có nhớ được vài điều từ kiếp trước. Chân khí ở thế giới này là thật, thế giới cũ là giả. Tại đây, người luyện võ vận chuyển khí trong kinh mạch đến các chi, bộ phận cơ thể để gia cố hoặc tăng cường. Đó là cách dùng duy nhất. Nhưng trong kiếp trước, chân khí còn có nhiều cách dùng khác, một trong số đó là để luyện công. Vĩ Hân là một con mù kiếm hiệp. Nàng ít khi để ý đến các tác phẩm văn học hay chuyện kể giả tưởng, nhưng ít nhất nàng biết được điều này.

Lúc bấy giờ, khi còn trẻ, Hân từng gặp qua một chàng trai. Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường. Cậu ta là một người biểu diễn đường phố. Thường hay xuất hiện trên những con phố đi bộ sầm uất. Sở trường của y là đâm giáo vào cổ họng. Mặc dù bộ phận đó là một trong những yếu điểm của con người, người này lại có thể dùng nội công chống đỡ, không để lại vết thương nào. Vĩ Hân biết được cách luyện công vận khí cũng là từ y.

Cố gắng nhớ lại những lời bạn cũ đã nói, đồng thời mường tượng lại những hình vẽ trong Dịch Cân Kinh, Vĩ Hân chậm chạp gồng mình và tạo những tư thế kỳ quái, cố gắng điều khiển cơ bắp sao cho những con giun dưới da đi theo bản đồ vận chuyển. Mới đầu, chúng không hề nghe theo lời nàng, dù có cố gắng cách mấy. Làm sao một con người có thể điều tiết những bộ phận vô hình. Da thịt nàng đau đớn như bị dao mổ ra.

Bỗng nhiên cảnh tượng đau khổ cùa Quyển Yên và Biển Linh hiện lên trong đầu, Vĩ Hân nhớ lại mà bật cười. Sự đau đớn trong cơ thể và sự tinh nghịch của những con giun lập tức giảm nhẹ.

Khoan đã… Một sáng kiến hình thành trong óc của trinh nữ bốn mươi tuổi. Nàng cố gắng giữ cho tâm trí thoải mái, hơi thở hít sâu và đều. Việc luyện công dần dần trở nên dễ dàng, nàng cũng không cần căng cứng cơ bắp để điều khiển những con giun. Chỉ cần nàng nghĩ, chúng sẽ đi theo ý muốn, không khác gì với việc điều khiển một cánh tay hay ánh mắt.

Giờ Dậu đi qua được một nửa, ánh mặt trời khuất bóng. Vĩ Hân hô hấp đều đặn, ngồi xếp bằng trong hang. Những sợi chỉ lam đậm trên toàn thân đã biến mất, chỉ còn duy nhất mu tay phải, bàn tay đã chạm cánh hoa, là còn những sợi chỉ lam nhạt hiện lên như gân. Chúng đi theo cấu trúc của bàn tay, hợp lại tại giữa lòng, trông không hề đáng sợ mà cá tính như một hình xăm trừu tượng.

Tiếng chuông gió kêu leng keng. "Người dùng luyện thành Nguyên Thủy Chân Khí, học được nội công Phật gia Dịch Cân Kinh. Cập nhật 'Thông tin Người dùng' thành công. Mở khoá miễn phí chức năng 'Kỹ năng'."

Hai cửa sổ giao diện lạc hậu hiện lên, Vĩ Hân chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt nàng từ nâu chuyển thành xanh sâu thẳm, nhìn vào như muốn hút hồn người khác.

Thông tin Người dùng

Người dùng: Hà Vĩ Hân

Thân phận: Hà Vân

Tuổi: 18 (40)

Nghề nghiệp: Tuần bộ

Tài năng: Suy luận (S), Bắn cung (B), Võ thuật Tổng quát (B)

Năng lượng: Nguyên Thủy Chân Khí (150/150)

Tư chất: C

Sức Mạnh(C); Khéo Léo (B);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (C);

Linh Cảm (C); Thức Cảm (D);

Khí Chất (B); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (C); Sức Bền (B)

Ngàn Thu lạnh lẽo nói: "Sức Mạnh, Khéo Léo, Khí Chất, Đề Kháng, Sức Bền tăng một cấp."

Bảng Kỹ năng có nhiều trang khác nhau. Nhưng hầu hết đều là trống không, chỉ có trang nội công là có nội dung.

Bảng Kỹ năng

Nội công

Dịch Cân Kinh

Tiến độ: 32% (1050/3200 Kinh Nghiệm)

Tác dụng: Tăng cường các trị số Sức Mạnh, Khéo Léo, Đề Kháng, Sức Bền lên một cấp với mỗi 30% tiến độ. Tăng cường số lượng chân khí lên một trăm mỗi 30%. Nếu đạt 100%, các chỉ số bị ảnh hưởng nếu nhỏ hơn B đều trở thành B, chân khí tăng gấp đôi, tư chất tăng một cấp.

Vĩ Hân đọc những thông tin trước mặt mà hít sâu. Nàng có phần hiểu phần không, nhưng biết rõ bản thân đang trở nên rất mạnh mẽ, quyển sách Dịch Cân Kinh kia thì lại càng thần kỳ.

"Phải mua hai quyển truyện Thiên Long Bát Bộ và Tiếu Ngạo Giang Hồ. Như thế ta mới hiểu rõ thêm về chúng được." Vĩ Hân lẩm bẩm. "Ta nên nhanh chóng về thôi. Quyển Yên và Biển Linh sẽ lo lắng."

Nàng đứng dậy, cả cơ thể nhẹ bẫng hơn hẳn, có cảm giác như trọng lực giảm bớt.

"Cái quái…" Vĩ Hân thử nhảy một cái, thân hình nàng phóng lên cao, đụng tới trần hang cao vài trượng mà không hề khó khăn gì. "Do giá trị Khéo Léo tăng thêm sao? Thật là thần kỳ."

Vĩ Hân vội vàng ra khỏi hang, nàng dùng tay không đấm lên một thân cây to. Nắm đấm chỉ hơi tê một chút nhưng vỏ ngoài cứng cáp của cây đều rơi rụng hết.

"Ta mạnh thật!" Vĩ Hân cười lớn. Mặc dù không thể một quyền đấm nát cây to nhưng như hiện tại là quá khủng bố so với người tầm thường. Hãy tưởng tượng nếu ngày đó nàng có sức mạnh và độ nhạy hiện tại, chắc chắn Hân sẽ không bị Quyển Lâm hành lên hành xuống.

"Khoang đã! Vết thương?!" Vĩ Hân sờ ngực của mình, ngoài hai tạo vật mềm mại ra thì không có cảm giác gì cả. "Ta không còn cảm thấy đau nữa! Hệ thống nói không sai, Dịch Cân Kinh quả thật hiệu nghiệm!"

Trong giây phút vui mừng, nàng chuyển từ tay sang chân, xoay một vòng đá lên thân cây vừa nãy, một hành động bộc phát biểu lộ niềm sung sướng. Một nhánh cây leo vì chấn động, không còn bám được trên cành cây cao nữa mà rớt xuống. Nó rơi ngay đầu nàng rồi xuống đất. Nhánh cây này có màu đỏ, gân lá thì đen như nhung.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.