Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai chuyện mừng

Tiểu thuyết gốc · 3690 chữ

Cầm lấy khúc dược thảo đỏ tươi trong tay, Đặng Võ Chúc nghi ngờ mình đang nằm mơ.

"Cô tìm thấy giống cây này ở đâu?" Võ Chúc nắm lấy bờ vai Vĩ Hân, mặt tiến sát hỏi.

Vĩ Hân cười gượng, đặt tay lên mũi Võ Chúc và đẩy y ra xa. "Nam nữ thọ thọ bất tương thân."

Võ Chúc đỏ mặt, cúi thấp đầu. "Tôi xin lỗi. Vì quá mừng nên không để ý."

"Không sao đâu. Ngọn cỏ này thuộc dòng cây leo, chỉ xuất hiện trên những cành cây cao. Ta may mắn có một cây rớt trúng đầu."

"Rớt trúng đầu? Thì ra là thế. Hàm yết là cây ký sinh. Tôi kiếm nó hoài dưới đất mà không nghĩ đến trên cây." Võ Chúc cầm dược thảo mà cười điên dại. Vĩ Hân có chút lạnh người, lui ra sau. "Thế mà không có cây nào rớt trúng đầu mình! Bộ Hà, cô đợi lát, tôi sẽ lấy tiền công."

Vĩ Hân đưa tay, định lên tiếng nói không cần thì Võ Chúc đã chạy mất. Nàng làm việc này cũng chỉ vì Kinh Nghiệm, không cần thêm thứ gì khác.

Võ Chúc quay lại với một hũ thủy tinh nhỏ, bên trong là dung dịch màu đỏ tươi như máu. Y đặt nó vào lòng bàn tay của Vĩ Hân, cảm kích nói: "Chân thành cảm ơn bộ Hà! Cô đã giúp tôi một chuyện lớn. Nhưng hiện tại tôi không dư dả, chỉ đành cho cô hũ thuốc này. Đây là thuốc cầm máu tôi tự chế, sau này nếu có bị thương thì nhanh chóng uống vào, sẽ giảm đi rất nhiều thiệt hại đến cơ thể."

"Cảm ơn Đặng y sĩ." Vĩ Hân nói.

Tiếng chuông gió leng keng vang lên. "Hoàn thành nhiệm vụ 'Tìm cây hàm yết'. Đạt được phần thưởng là 20 Kinh Nghiệm và nguyên liệu thuốc cầm máu. Cập nhật thông tin của Đặng Võ Chúc trong 'Dân chúng' thành công."

Trong nhà Vĩ Hân, Quyển Yên đột nhiên lên cơn sốt. Cả người nóng rực, trán chảy mồ hôi không ngừng. Biển Linh lo lắng, luôn bên cạnh chăm sóc cho Yên. Linh cũng đã cho Yên uống thuốc, nhưng nhiệt độ cơ thể của tiểu thư không có dấu hiệu nào là giảm bớt.

Vĩ Hân về tới nhà, lập tức cảm thấy có điều không đúng. Bàn ăn chỉ dọn ra được một nửa, Biển Linh và Quyển Yên thì không thấy đâu.

"Linh! Yên! Hai người có trong nhà không?" Vĩ Hân hô to.

Biển Linh đáp lớn từ trong phòng. "Bọn ta ở trong này!"

Vĩ Hân vội vàng đến chỗ của bọn họ. Nàng thấy Quyển Yên nằm trên giường, trông biểu cảm có vẻ đang rất đau đớn. Trên trán có cái khăn ướt đang bốc hơi hùn hụt, khuôn mặt xấu xí thì đỏ lét. Biển Linh bên cạnh với chậu nước, đang không ngừng thay khăn. Hân chạm nhẹ lên mặt Yên nhưng lập tức rụt ray lại, y nóng như một cục than, suýt làm phỏng da nàng.

"Tại sao một người lại có thể nóng như vậy?" Vĩ Hân nói. "Biển Linh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết. Sau khi mặt trời lặn, tiểu thư bỗng lên cơn sốt. Ban đầu, nó không có gì đáng ngại. Nhưng chỉ vài phút trôi qua, cơ thể tiểu thư nóng đến không thể tả." Biển Linh nói, vì lo lắng mà lắp ba lắp bắp.

Vĩ Hân bao Quyển Yên lại bằng một cái chăn rồi nâng cả người nàng ta lên vai. Biển Linh trố mắt ngạc nhiên trước sức khoẻ của Hân. Nhìn dáng người thì nhỏ mà sức như trâu.

"Theo ta đến phòng tắm!" Vĩ Hân nói.

Cả hai đến nơi thì lột quần áo của Quyển Yên ra, quẳng y vào bồn nước. Biện pháp này dường như không có hiệu quả nào cả. Nước trong bồn bốc hơi và rụt cạn nhanh đến mức mắt thường có thể thấy. Hân cùng Linh thay nhau đổ nước vào. Màu đỏ trên cơ thể Yên không giảm bớt mà đậm dần, những đốm mụn cóc to tướng đều vỡ ra, máu tươi loang lổ khắp người. Quyển Yên nhắm tịt mắt, tâm trí còn tỉnh nhưng đã hơi mô hồ, nàng bặm môi cố gắng chịu đựng. Cả cơ thể có cảm giác như đang bị nướng chín, đau đớn không thể tả. Đặc biệt, nàng có cảm giác như những con giun đang chạy khắp người.

Vĩ Hân đang gắng sức tạt nước bỗng ngừng lại. Trên da Quyển Yên có những đường chỉ đỏ trông như gân lồi lên, chúng đậm hơn màu đỏ trên da. Ban đầu, Hân không để ý đến chúng nhưng nếu để ý kĩ, có thể thấy những sợi chỉ chạy dưới da như những con giun. Không khác gì chân khí bạo loạn lúc Vĩ Hân hấp thu đoá hoa trong suốt. Nàng lập tức hiểu ra.

"Biển Linh, mau đi lấy Dịch Cân Kinh qua đây!" Vĩ Hân nói.

"Hả? Tại sao bây giờ…"

"Mau đi!"

Biển Linh không hiểu ý định của Vĩ Hân nhưng nàng vẫn làm theo. Vĩ Hân dùng tay không kéo Quyển Yên ra khỏi bồn, hai tay bị luộc sống. Nàng vỗ má Quyển Yên và hô to: "Ngươi nghe ta nói gì không? Lát nữa Biển Linh mang Dịch Cân Kinh qua, ngươi hãy luyện nó. Dù có khó chịu thế nào cũng cắn răng mà luyện!"

Quyển Yên mở mắt, run rẩy gật đầu. Biển Linh quay lại với quyển sách trong tay. Vĩ Hân lập tức giật lấy nó và ngâm vào nước. Sau đó, nàng lật ra trang đầu tiên đặt nó trước Quyển Yên.

Hân kéo Linh lùi ra xa.

"Hà Vân?! Chuyện này?" Biển Linh lo lắng nói.

"Tin tưởng ta."

Hai người đứng ở một bên, sốt ruột quan sát Quyển Yên. Vị tuổi thư xấu số kia gồng gánh tâm thần chỉ bằng ý chí, cố gắng quên đi sự khó chịu, bắt đầu luyện Dịch Cân Kinh.

"Giữ cho tâm thần thoải mái. Hãy nghĩ đến những chuyện khiến ngươi vui và hạnh phúc." Vĩ Hân nói. "Điều khiển những con giun trong cơ thể đi theo những đường đỏ trong bức vẽ. Chúng là chân khí, đường vẽ là kinh mạch. Tưởng tượng chúng như một bộ phận cơ thể mà thao túng."

Liệu Mai Quyển Yên, một người khốn khổ, có được những ký ức vui vẻ nào để giữ nàng bình tĩnh. Sự nhàn nhã của phú quý trong mười tám năm đầu đời hay tình yêu nồng cháy của chàng nghèo lãng mạn. Cái đầu không làm nàng hạnh phúc, cái sau thì làm nàng thương tiếc. Nhưng có một ký ức khiến nàng bình tâm. Những buổi chiều ngồi trong cái đình sau nhà, bầu trời âm u, gió lạnh khẽ quát, con sông Lam thì ào ạt, tà áo nhẹ bay khi nàng nâng cốc uống trà. Sống trên đời thật là một lời nguyền. Bao nhiêu đau khổ tồn tại, người người giãy giụa sinh tồn, những xiềng xích vô hình khoá chân chúng ta, ngăn ta bay nhảy. Ai cũng có nhà tù của riêng mình. Chỉ vào những giây phút ngắn ngủi đó mà Quyển Yên mới có thể tạm thời quên đi tất cả, đạt được sự tự do tâm hồn.

Không biết bao lâu trôi qua, Quyển Yên nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên sàn nhà tắm. Làn da nàng đã trở về bình thường, một màu trắng muốt và mất đi những đốm mụn cóc to tướng, để lại những vết sẹo mờ trên da. Hiện tại, nàng trông đã đỡ kinh khủng hơn rất nhiều so với ban nãy. Đáng chú ý hơn, sống lưng Yên thẳng tắp, không còn cong vòng dị hợm. Vĩ Hân đã tự trải nghiệm qua điều tương tự nên không có biểu hiện gì to tát. Mặt khác, Biển Linh chứng kiến hết tất cả, thì không thể nào tin vào mắt mình. Y đổ gục xuống sàn, chậm rãi lết tới chỗ Quyển Yên đang ngồi và chạm lên những vết sẹo do mụn cóc để lại. Linh sờ lên tấm lưng trần của tiểu thư, không kìm được lệ rơi.

Quyển Yên mở mắt, tròng mắt từ màu nâu chuyển sang hồng đào dễ thương, xinh xắn và trong sáng, có thể chém gục trái tim của bất kì chàng trai nào. Những sợi chỉ đỏ trên da hầu như đã biến mất, chỉ còn một số màu hồng nhạt kéo dài từ vai rồi tập trung lại vào giữa ngực. Những sợi chỉ này không có hình thù uốn lượn và mềm mại như của Vĩ Hân, thay vào đó chúng lại có cái chất dữ dằn với các đường nét mạnh mẽ, tựa như một ngọn lửa. Hình xăm mạnh bạo xuất hiện trên người Quyển Yên vậy mà lại không hề khiến nàng có khí chất hung hăng, thay vào đó, nàng lại có một nét quyến rũ kì lạ, nóng bỏng và gợi tình.

"Cập nhật thông tin của Mai Quyển Yên trong 'Dân chúng' thành công." Ngàn Thu bỗng lên tiếng.

"Tiểu thư…" Biển Linh nức nở. "Lưng của người khỏi rồi. Còn những nốt mụn xấu xí kia cũng biến mất. Ta vui lắm!"

Quyển Yên cười nhẹ, lấy tay dịu dàng lau đi nước mắt của Biển Linh. Vĩ Hân vòng tay đứng nhìn, thở hắt ra một cái. "Hai chuyện mừng."

Bỗng nhiên, bụng của Hân và Yên đồng thanh réo lên. Biển Linh bật cười. "Chúng ta nên đi ăn cơm. Trễ quá rồi."

Cả ba lặng lẽ động đũa trong bàn ăn. Không ai nói một tiếng. Bọn họ chỉ là cười rất tươi. Biển Linh gắp rất nhiều đồ ăn cho Yên và Hân, khiến các nàng có hơi xấu hổ. Bụng thì rất là đói, ăn nhiều thì sợ mập. Rốt cuộc, thú tính chiến thắng. Thức ăn tan biến sạch sẽ.

Sau bữa ăn, cả ba ra sân uống trà, hóng làn gió đêm và ngắm bầu trời đầy sao.

"Bộ Hà." Biển Linh lúng túng. Nàng không biết nên mở lời như thế nào. "Quyển Dịch Cân Kinh đó…"

Quyển Yên nắm lấy tay của Linh và lắc đầu, ý bảo không nên hỏi thì hơn. Vĩ Hân thì không lên tiếng, nàng chưa nghĩ ra được lý do nào hay để giải thích. Nói sự thật ra thì quá phức tạp và phiền phức, bọn họ còn có thể không tin. Yên lặng vẫn tốt hơn.

"Vậy còn tình trạng của tiểu thư? Bộ Hà có biết vì sao người lại đột nhiên trở nên như thế?" Biển Linh nói.

"Ta chỉ biết hiện tượng vừa rồi là do chân khí chạy loạn. Còn vì sao thì không rõ. Quyển Yên, ngươi có ăn hay chạm vào thứ gì kỳ lạ không?" Vĩ Hân nói. Nàng rất chắc chắn Quyển Yên không hề có chân khí. Y cũng giống như nàng, bị một vật gì đó như đoá hoa pha lê ảnh hưởng.

Biển Linh hết hồn trước lời Hân vừa nói. Người luyện ra chân khí phải rất có năng khiếu luyện võ, lại còn cần phát triển từ nhỏ. Nàng chắc chắn tiểu thư không hề như thế, y chỉ mới bắt đầu luyện từ lúc đến nhà bộ Hà. Chẳng lẽ Quyển Yên lại là một kỳ tài ngàn năm hiếm gặp?

Đáp lại câu hỏi của Hân, Quyển Yên lắc đầu. Nàng không hề hiểu vì sao bản thân lại trở nên như vậy. Cảm giác giống như chân khí tự sinh ra trong người nàng.

"Thế thì thật kỳ lạ." Vĩ Hân trầm tư.

Đêm ấy, Biển Linh chui vào giường ngủ cùng với Quyển Yên. Ngày trước vì sợ lây bệnh về da, Yên không cho Linh ngủ chung. Bây giờ chúng mất rồi, nàng cũng không còn lý do từ chối. Bọn họ lại chia sẻ một chiếc giường như khi nhỏ, như là hai chị em. Vĩ Hân thì một mình một phòng, tiếp tục mò mẫm hệ thống Ngàn Thu.

Sau vụ án Quyển Lâm, hai chức năng mới được mở. Một là Bản đồ, hai là Dân chúng. Dân chúng, theo một cách đơn giản, thì chính là thông tin của người khác mà Vĩ Hân có thể xem. Nàng không thể xem thông tin người lạ, cũng như không thể xem hết thông tin người quen. Dường như có một vài điều kiện nào đó để mở khoá thêm thông tin. Như Mai Quyển Yên và Cung Biển Linh thì hầu hết thông tin đều xuất hiện.

Mai Quyển Yên

Tuổi: 28

Nghề nghiệp: Giúp việc

Tài năng: Đánh đàn (S), ca hát (S), pha trà (A)

Năng lượng: Tâm Hoả Chân Khí (110/110)

Tư chất: C

Sức Mạnh(E); Khéo Léo (B);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (A);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (F);

Khí Chất (B); Sắc Đẹp (E);

Đề Kháng (E); Sức Bền (E)

Cuộc đời:

Sinh ra trong một gia đình giàu có.

Từng yêu một chàng trai nghèo nhưng gia đình cấm cản.

Bị mẹ ruột hại thân tàn ma dại.

Người thân gia đình mất hết.

Có liên kết đặc biết với Cung Biển Linh.

Cung Biển Linh

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Nô tì

Tài năng: Nấu cơm (A), quét dọn (A)

Tư chất: A

Sức Mạnh(F); Khéo Léo (D);

Trí Tuệ (E); Thông Tuệ (C);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (D);

Khí Chất (D); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (E); Sức Bền (D)

Cuộc đời:

Một cô nhi lớn lên tròn trại trẻ mồ côi.

Được nhà họ Mai nhận về làm nô tì.

Có mối liên kết đặc biệt với Mai Quyển Yên.

Khác với Bảng Người dùng của Vĩ Hân, trong Dân chúng còn có thêm phần Cuộc đời, chứa thông tin về quá khứ và các mối quan hệ. Vĩ Hân không hiểu vì sao chỉ có Biển Linh và Quyển Yên hiện rõ như vậy. Hầu hết những người khác đều là dấu chấm hỏi. Như chàng thầy thuốc trẻ tại Y Đường.

Đặng Võ Chúc

Tuổi: ?

Nghề nghiệp: Y sĩ

Tài năng: Y dược (?)

Tư chất: ?

Sức Mạnh(?); Khéo Léo (?);

Trí Tuệ (?); Thông Tuệ (?);

Linh Cảm (?); Thức Cảm (?);

Khí Chất (?); Sắc Đẹp (?);

Đề Kháng (?); Sức Bền (?)

Cuộc đời:

Đặng Võ Chúc đang thí nghiệm chế biến dược phẩm nào đó.

Đối với Võ Chúc, Vĩ Hân cảm thấy y có rất nhiều bí ẩn, từ việc tìm kiếm giống cây lạ lùng đến lọ thuốc cầm máu. Lọ thuốc ấy vừa nhìn vào, trừ cái máu đỏ như máu, thì không có điểm nào khác thường. Nhưng không hiểu vì sao, khi hệ thống thông báo, nó lại thêm hai chữ nguyên liệu đằng trước.

"Hệ thống, lọ thuốc cầm máu mà Võ Chúc đưa ta có gì đặc biệt?" Vĩ Hân nói.

"Hệ thống chưa thể nói rõ đặc tính của vật phẩm vì người dùng vẫn chưa mở khoá chức năng liên quan. Hiện tại, hệ thống khuyên người dùng nên giữ lại vật phẩm, sau này sẽ có hữu dụng."

"Ta cũng nghĩ vậy." Vĩ Hân gật đầu. "Hai quyển sách kia ngươi bán bao nhiêu Kinh Nghiệm?"

"Mỗi quyển 20 Kinh Nghiệm."

"Đắt thật. Ta đau khổ mới kiếm được chừng đó mà chớp mắt là mất. Đành chịu. Ngươi hãy bán cho ta quyển Thiên Long Bát Bộ."

Một quyển sách rớt lên đùi Vĩ Hân. Nàng chưa quen với lối sống ngủ sớm dậy sớm của người xưa, thường ngày đều trăn trở vài tiếng mới ngủ. Hôm nay có Thiên Long Bát Bộ, Vĩ Hân ôm quyển sách đọc tới khuya. Mở đầu cho hành trình trở thành con mọt sách.

Những ngày kế tiếp, dù vết thương đã lành lặn, nhưng để tránh nghi ngờ, đồng thời thừa cơ lười biếng, Vĩ Hân chưa đi làm lại ngay, ở nhà luyện quyển tiểu thuyết. Quyển Yên không để ý đến nàng, còn Biển Linh thì tò mò cực độ. Mỗi ngày Vĩ Hân đều ôm sách mà đọc, khi thì cười tươi vui vẻ, khi buồn bã mắt nước, còn có lúc mang biểu cảm hùng hổ như muốn giết người. Biển Linh nhìn thấy mà cũng phải sợ.

Một hôm, Vĩ Hân vừa mới hoàn thành buổi luyện công ban chiều, nàng vào nhà để cầm quyển sách lên đọc thì thấy Biển Linh sướt mướt, rên la.

"A Châu ơi là A Châu! Ngươi chết thảm quá! Tiêu huynh rồi sẽ sống sao đấy. Đoàn Chính Thuần, ông chết không yên lành!"

Vĩ Hân trợn tròn mắt. Quyển Yên nghe tiếng động, cũng tới xem, thấy Biển Linh quằn quại thì một dấu chấm hỏi to hiện trên mặt.

"Y đọc tiểu thuyết, đau thương quá nên giận dữ." Vĩ Hân che trán, giải thích.

Quyển Yên nghiêng đầu, biểu cảm lạc lõng như đang nói: "Tiểu thuyết? Tiểu thuyết là cái quái gì?"

"Ngươi đến đọc chung với chúng ta là biết. Biển Linh à, Đoàn Chính Thuần không phải là kẻ chủ mưu." Vĩ Hân nói.

"Không phải Đoàn dâm tặc? Vậy thì là ai?"

Vĩ Hân kéo Quyển Yên ngồi xuống bên cạnh, lấy quyển sách từ tay Biển Linh. "Rồi ngươi sẽ biết. Nhưng trước hết, chúng ta hãy đọc lại từ đầu, để tiểu thư ngươi cũng hiểu."

Đêm ấy, ba nữ đọc tiểu thuyết tràn đầy hứng thú, đi theo chuyến hành trình của ba huynh đệ Tiêu Phong, Đoàn Dự và Hư Trúc. Đến cả lúc đi ngủ cũng chui vào chung một phòng để đọc tiếp.

"Ôi! Đoàn lang dễ thương quá đi. Ta muốn làm thê tử của y." Biển Linh nói, mắt hình trái tim, tâm thần không còn tỉnh táo.

Quyển Yên lắc lắc nàng, tát vài phát cho tỉnh nhưng Linh u mê tột độ. Vị tiểu thư nhà họ Mai rất thất vọng với nô tì của mình.

"Đoàn Dự tầm thường thôi. Đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ có đại anh hùng như Tiêu Phong chung tình, trung nghĩa. Y mới thật sự là đấng nam nhân!" Vĩ Hân nói.

"Không. Đoàn lang là nhất!"

"Kiều bang chủ là nhất!"

Trên cái giường, Vĩ Hân cùng Biển Linh cầm gối phang nhau tơi bời, ai cũng không chịu nhường ai. Quyển Yên chen ở giữa, đưa tay ngăn cản hai người và đưa ra một tờ giấy do nàng viết.

"Hư Trúc cung chủ là nhất!"

Vĩ Hân cùng Biển Linh ngay lập tức đè Quyển Yên xuống, thay nhau hội đồng.

Quyển Yên yếu ớt giơ lên một tờ giấy. "Khang Mẫn là con tiện nhân!"

"Chửi phải!" Vĩ Hân và Biển Linh đồng thanh, tạm ngưng tấn công Quyển Yên mà chuyển sang nói xấu Khang Mẫn.

Quyển Yên chậm chạp bò ra thành giường và thở dốc. May mà nàng nhanh trí, không thì bị hai bà nội kia hành đến chết. Tiêu Phong là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nhưng gánh nặng trong lòng quá nhiều. Đoàn Dự tiêu du nhưng lại không có trách nhiệm và nhu nhược, đến cùng là yêu ai cũng không rõ. Chỉ có Hư Trúc tốt nhất, nhân hậu, trong sáng. Yên thích nhất là chàng. Phần lớn cũng vì Hư Trúc khiến nàng nhớ đến bản thân. Dù mình muốn an phận thủ thường, nhưng số phận lại sóng to gió lớn.

Một ngày nọ, sau buổi sớm luyện Dịch Cân Kinh, cả ba mệt lã ngồi thưởng trà trong sân. Sau khi có được chân khí, Yên và Hân luyện môn này dễ dàng hơn rất nhiều, có chân khí lưu chuyển và biết cách tịnh thần ổn tâm, luyện công trở nên dễ dàng như chạy bộ. Linh thì không khá hơn, vẫn rất khổ sở. Nàng dù sao cũng chưa bao giờ rèn luyện cơ thể, chưa có chân khí và tâm thần chưa được mài dũa, Vĩ Hân hoàn toàn có thể hiểu được nguyên do.

"Bộ Hà, có một điều ta giữ trong lòng lâu rồi." Biển Linh nói.

"Cứ gọi ta là Hà Vân. Dù sao ta cũng là nhỏ nhất. Ngươi có chuyện gì cứ nói." Vĩ Hân trả lời.

"Môn Dịch Cân Kinh mà chúng ta luyện. Nó trùng tên với quyển nội công thượng thừa trong Thiên Long Bát Bộ. Các mô tả đều giống y hệt. Ngay cả hiện tượng nhúng nước hiện hình. Có lẽ nào…" Biển Linh rụt rè.

Vĩ Hân thừa nhận. "Ngươi đoán không sai. Quyển kinh thư quý giá của Thiếu Lâm Tự chính là đang ở trong tay chúng ta."

Biển Linh hào hứng nói: "Vậy có phải tất cả mọi chuyện trong sách đều là thật? Đoàn Dự, Tiêu Phong, Hư Trúc, ngay cả con điên Khang Mẫn đều có thật?"

Vĩ Hân không biết phải trả lời làm sao. Dịch Cân Kinh là do hệ thống lấy ra, còn nguồn gốc từ đâu thì chính nàng cũng không rõ. Thôi thì để bớt phiền phức: "Đúng là như vậy. Họ sinh sống ở một nơi xa rất xa."

Cặp mắt Biển Linh hoá thành hình trái tim: "Ôi! Ta thật muốn gặp Đoàn lang. Huynh ấy chắc chắn rất đẹp trai."

Quyển Yên ngồi bên thở dài, nàng có cảm giác như một người mẹ, người con gái ngây thơ của mình ngày nào, vậy mà đã đến tuổi lấy chồng.

"Với cái nhan sắc của ngươi, Đoàn Dự còn không thèm nhìn tới. Hắn đã có thần tiên tỷ tỷ trong lòng rồi." Vĩ Hân chọc ghẹo. Biển Linh bĩu môi cho là không đúng. Quyển Yên thì cảm thấy thú vị, mỉm cười.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.