Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2228 chữ

Chương 103

Ở trong phòng, thằng nhóc xé quần áo của mẹ Vưu Tư Kỳ, nhưng không hề làm gì bà cả. Chỉ bảo rằng bà kêu lớn tiếng lên một chút, đánh lừa bọn chúng. Mẹ của Vưu Tư Kỳ rất cảm động, thế nhưng bọn chúng còn yêu cầu quá đáng hơn, đó là bắt nó giết người, nếu không sẽ giết mẹ của hắn, cùng Vưu Tư Kỳ đang trốn ở đằng kia. Mẹ của Vưu Tư Kỳ muốn cô bé sống, cầu xin nó giết mình, đó là lần đầu tiên thằng nhóc đó giết người. Nó bị ám ảnh trong một thời gian dài. Lúc thằng bé dùng súng bắn chết bà ta, bị Vưu Tư Kỳ nhìn thấy. Thằng nhóc không rõ một cô bé nhìn thấy cảnh đó thì sẽ có cảm giác, nhưng kể từ ngày hôm đó nó đã biết, nó nợ cô bé kia một mạng.

Bọn khủng bố đó không hề giữ lời, bọn chúng giết mẹ của thằng bé. Thằng bé muốn đi ám sát tên thủ lĩnh, tình cờ nghe được đoạn hội thoại giữa bọn chúng nhắc tới cái tên An Tiêu Tùng, nhà họ An, nghe qua thì có vẻ chính là ông chủ của bọn họ. Nó thầm ghi nhớ cái tên này. Nó ám sát bất thành, bị bọn chúng bắn cho một phát, sau đó ném xuống sông. Thằng nhóc may mắn không chết, trôi dạt vào một ngôi làng. Bị đám buôn người để mắt tới, bắt đi bán vào trại nô lệ ở một vùng quê xa xôi.

Ở nơi này thằng bé đã gặp một cô bé xinh đẹp, khi đó cô bé mới mười tuổi, giống như một đóa hoa mai rực rỡ, giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo Trần Dục Sâm. Bọn họ gọi cô bé là tiểu thư của trại nô lệ, nơi mà thằng bé ấy sống không bằng chết. Vết thương trên người nó, cũ chồng lên mới, cả người không khi nào không có vết thương. Làm nhiều hơn cả trâu, nhưng ngủ còn ít hơn cả chó. Thằng bé cũng từng chạy chốn mấy lần, nhưng thiếu niên mới mười lăm tuổi sao có thể là đối thủ của bọn vệ sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt, kết quả lần nào cũng bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Trại buôn bán nô lệ này bề ngoài chính là một trang trại chăn nuôi bình thường, do một kẻ họ An lập nên. Sau đó thằng bé còn biết cô bé kia vẫn luôn sống ở đây với gia đình từ lúc còn nhỏ, tình cờ gặp được thằng nhóc đó, tình yêu lặng lẽ nảy mầm, nhưng thằng bé vẫn lạnh lùng, chán ghét cô bé đáng yêu kia. Đặc biệt khi biết cô là tiểu thư của nơi này. Nó lại càng hận nhà họ An và cô bé kia hơn.

Nhưng thằng bé biết nó nhất định phải rời khỏi nơi này, mà người duy nhất có thể giúp nó chính là cô bé mặt búng ra sữa kia. Dần dần, nó học được cách lợi dụng cô bé, khi đó cô bé còn rất ngây thơ, đương nhiên sẽ bị nó lừa. Thật ra thằng bé không biết, trong ba năm nó ở lại đây, nó thật sự đã thích một cô bé kém mình năm tuổi. Chỉ là sự thù hận đã che mờ tình yêu của nó. Thằng bé lợi dụng cô bé kia, khiến trang trại bị cháy, nó chạy thoát khỏi đó. Thế nhưng cô bé kia lại không may mắn như vậy, cô nhóc bị cây xà nhà rơi vào đầu gây chấn thương, đôi mắt cũng bị khói hun tới mức hỏng nặng. Khi chuyển vào tới viện đã trong tình trạng nguy kịch. Có lẽ cô bé đã chết trong trận hỏa hoạn đó rồi.

Còn thằng nhóc kia đã trở về nhà họ Hoắc, từng bước leo lên vị trí gia chủ. Thế lực đã được phân chia rõ ràng, nhà họ Hoắc chiếm phần hơn, tiếp đó là nhà họ Vưu, cuối cùng là nhà họ Vương. Thành phố dần dần đi vào quỹ đạo. Câu chuyện năm đó gần như bị lãng quên…”

“Em đoán không sai, thằng bé đó chính là tôi.” Trần Dục Sâm cười nhạt một tiếng, vết thương lòng bị hắn dấu kín nay lại được lôi ra chọc cho vài nhát, chi là Trần Dục Sâm đã quen với đau đớn, cho nên không còn cảm nhận được nỗi đau đó nữa rồi.

Tô Y Tình ở bên cạnh vẫn nhắm mắt, nhưng cô lại đột nhiên mở miệng: “Vậy anh… Có từng thích cô bé đó không?”

“Khi đó mới mười lăm tuổi, nói thế nào được là thích, hay là không thích. Chỉ là tôi vẫn cảm thấy có lỗi với cô bé ấy, chỉ tiếc cô bé ấy đã chết rồi…”

Cuộc đời này của hắn chỉ nợ duy nhất hai người phụ nữ, một là cô bé tên An Chi kia, hai chính là Vưu Tư Kỳ.

“Nếu… Tôi nói là nếu như cô bé ấy vẫn còn sống, thì anh định làm gì?”

“Sao có thể chứ.” Trần Dục Sâm khẽ cười: “Năm đó chính mắt tôi nhìn thấy cây xà ngang của trang trại rơi lên người cô bé đó, cô bé đó biến mất trong biển lửa, sao có thể còn sống chứ.”

Tô Y Tình lại rất cố chấp: “Nếu như vẫn còn sống thì sao? Nếu như thật sự còn sống thì sao?”

Nhưng Trần Dục Sâm lại cho rằng cô đang ghen, hắn siết chặt eo cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Vậy thì sẽ chăm sóc con bé cả đời.”

Ý của hắn là sẽ nuôi cô bé, cho cô bé một điều kiện sống tốt nhất, sẽ không bỏ mặc cô bé, nhưng nghe vào tai cô lại có nghĩa là Trần Dục Sâm chỉ cảm thấy áy náy, ân hận vì đã lợi dụng cô bé, chứ không hề yêu thích cô bé.

Tô Y Tình im lặng hồi nhau, đột nhiên mở miệng nói: “Có lẽ anh nói đúng, lửa cháy lớn như vậy… Sao có thể còn sống cơ chứ?”

“Hả?” Trần Dục Sâm nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của cô, hắn ngồi nhổm dậy: “Ý em là gì?”

“Ngủ đi.” Tô Y Tình xoay người, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Khoảnh khắc cô nghiêng người, ở một góc khuất Trần Dục Sâm không nhìn thấy, một giọt nước từ nơi khóe mắt cô khẽ chảy xuống.

Theo lời kể của Trần Dục Sâm, từng mảng kí ức bị ẩn dấu nơi sâu nhất mà ngay cả cô cũng không thể tìm thấy dần dần hiện ra rõ ràng trước mặt cô.

Hóa ra, bọn họ đã quen biết từ rất lâu rồi. Hóa ra, cô cũng đã từng thích hắn như thế. Hóa ra từ khi đó cô đã ngu ngốc mà thích hắn như vậy.

Tô Y Tình mơ mơ màng màng, cô dường như còn cảm nhận được từng cơ gió của buổi chiều thu lành lạnh khẽ lướt qua da thịt, trong ánh nắng dịu dàng, có một cô bé đi ngược chiều gió, dần dần tiến về phía cô…

“Đám nô lệ vừa mới được đưa tới chiều nay đâu rồi?” Trong căn nhà cấp bốn đơn sơ vang lên một giọng nói trầm khàn.

“Vâng, đã được đưa tới khu A rồi ạ, anh có kiểm tra không để em bảo đám đàn em chuẩn bị?”

“Không cần, mọi chuyện cứ sắp xếp như cũ đi. Y Tình!” Người đàn ông đang nói kia bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép chặt, giống như có thể xuyên qua cánh cửa đó nhìn thấy người phía ngoài.

Cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, một bàn chân nho nhỏ thò vào, tiếp đó là một thân hình nhỏ nhắn len vào trong phòng, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ đó là thứ gì thì đã thấy nó lao về phía kẻ được gọi là ông chủ kia.

Ai nấy đều hốt hoảng, chỉ là ông chủ đó lại không hề lo sợ, thậm chí còn dang tay ra ôm thứ đó vào trong lòng. Tới lúc này mọi người trong phòng mới nhìn rõ, đó chẳng phải là tiểu yêu quái- Tô Y Tình, con gái của ông chủ hay sao?

Hồi nhỏ Y Tình rất nghịch ngợm, cho nên mọi người thường hay gọi đùa cô là tiểu yêu quái. Nhìn thấy người tới là cô, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

“Y Tình, ta dặn con thế nào, không được nghe lén người khác nói chuyện.”

Người đàn ông vỗ nhẹ vào mông của Y Tình, nghiêm mặt nói, nhưng giọng nói thì lại chẳng khác gì dỗ dành, tràn ngập cưng chiều.

Đương nhiên là một Y Tình đã quen coi trời bằng vung không hề sợ bộ dạng này của cha mình, cô bé chép miệng, lầu bầu: “A Tùng, A Tùng không nhớ Hi Hi à? Hi Hi đã ba ngày chưa được gặp A Tùng rồi, Hi Hi nhớ A Tùng lắm!”

Cô bé thường xuyên gọi cha của mình là A Tùng, có nói thế nào cũng không chịu sửa, cuối cùng An Tiêu Tùng cũng hết cách, đành để mặc cô bé thích gọi gì thì gọi.

“Ai bảo ta không nhớ con? Ta cũng nhớ con chết đi được!” An Tiêu Tùng ôm con gái trên tay, nhéo nhéo mũi của cô bé, cười cười nói.

“Không được véo, không được véo! Mẹ bảo không được véo!”

Cô bé lắc đầu ngầy ngậy, cực kỳ phản đối hành động này của cha mình.

“Mẹ của Hi Hi đâu rồi?” Quả thật đã hơn ba ngày chưa nhìn thấy Yến Tranh, An Tiêu Tùng cũng cảm thấy nhớ.

“Tranh Tranh đi gặp bà ngoại rồi, lại không mang Hi Hi theo, Hi Hi không muốn gặp Tranh Tranh nữa!”

An Tiêu Tùng nghe vậy thì dở khóc dở cười, nhắc tới bà ngoại của Y Tình, đó là một người phụ nữ kỳ lạ. Ít nhất theo An Tiêu Tùng là thế, bà ấy rất ít khi xuất hiện trước mắt người ngoài, cũng rất ít khi gặp cháu của mình, ngay cả người con rể là ông bà cũng chỉ nói được hai câu.

“Anh Tùng, bọn em…” Tên phía dưới đang nói dở, mặc dù cảm thấy không nên cắt ngang tình cảm ngọt ngào của cha con bọn họ lúc này, nhưng đám nô lệ kia thật sự gã không biết nên xử trí thế nào cho phải.

Số lượng nô lệ được đem tới trại lần này hơn hẳn những lần trước, gã không dám tự mình quyết định.

“Nam, chuyện này nói sau, cậu sắp xếp chỗ ở cho đám nô lệ đó trước, lát nữa tôi sẽ qua.”

“Vâng.” Sở Thiệu Nam nhẹ gật đầu, trước khi ra ngoài không nhịn được liếc nhìn ‘cục bông nhỏ’ trong tay An Tiêu Tùng.

Vẻ ngoài của Y Tình hồi nhỏ rất đáng yêu, khiến cho ai nhìn cũng muốn ôm hôn, nhưng tính cách cô nhóc thì lại không hề đáng yêu chút nào, ví dụ như hôm nay, cô bé lại trốn ra ngoài đi chơi.

Chuyện Y Tình trốn ra ngoài đi chơi này không phải là lần đầu tiên, nhưng lại chính là lần đầu tiên cô bé đi lâu tới như vậy.

Tô Y Tình cũng không muốn ở bên ngoài lâu như thế, nhưng cô nhóc khóc không ra nước mắt, bởi vì lúc trở về bị gai đâm vào chân, rất đau, đi không nổi nữa, chỉ đành ngồi tạm bên bờ sông chờ cha của mình cho người tới tìm.

Nhưng chờ từ trưa tới chiều tối vẫn chưa thấy ai tới đón mình, Y Tình nhìn trời càng ngày càng tối, lại nhìn xung quanh hiu quạnh không một bóng người, vừa sợ vừa cảm thấy tủi thân, thế là òa lên khóc.

Nhưng khóc mãi cũng chẳng thấy ai tới dỗ, cô bé đành đưa tay lau nước mắt trên mặt. Nhịn đau đứng dậy trở về.

Càng đi bước nào gai lại đâm vào sâu hơn bước ấy, mới đi được mười bước gai đã ghim sâu vào lòng bàn chân Y Tình, đúng lúc Y Tình tuyệt vọng thì lại nhìn thấy một bóng người đang tiến lại.

Vốn cô bé còn tưởng cha của mình tới đón, vội vàng chạy ù về phía đó, cũng không thèm quan tâm là ai đã lao vào lòng người đó. Có lẽ người kia cũng không thể ngờ được có một thứ lao về phía mình, cho nên mất đà, cả người lảo đảo. Kết quả không cần nói cũng biết, cả hai ngả lăn quay trên mặt đất.

Y Tình ngã cũng chẳng đau lắm, bởi vì có người phía dưới làm đệm thịt cho cô bé. Tay chân cô bé vẫn quắp chặt thấy cả người nọ. Cuối cùng người nọ cũng không nhịn nổi, mở miệng khó chịu: “Ôm đủ chưa hả!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.