Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp tân lang đại kế

Tiểu thuyết gốc · 6722 chữ

Chiều tối ngày hôm sau thì chúng tôi nghỉ chân tại một huyện lớn phồn hoa gọi là Khúc Châu. Cả ba trọ ở một khách điếm nhỏ nhưng đối diện với hồ Yên Vân, khi ăn cơm nhìn xuống hồ, cảnh sắc thập phần phong lưu. Mặt hồ rộng lớn phủ một tầng sương mỏng, thấp thoáng vài bóng thuyền du hồ, đèn lồng đỏ treo sáng rực trong một đình viện giữa mặt hồ, bên trong văng vẳng tiếng cầm da diết.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ Thiên Vũ đòi thuê thuyền dạo hồ nhưng Vương Hiểu là vua hà tiện nên tôi đành ngậm ngùi trước cảnh đẹp.

Vương Hiểu hình như hiểu được tâm trạng tôi nên đột nhiên trở nên hào phóng, chưa ăn xong cơm đã nói:

"Ăn xong cùng ngồi thuyền du hồ

Tôi suýt nữa đứng bật dậy mà la lên vì vui sướng:

"Huynh nói thật sao?"

Anh ta trừng mắt, nói:

"Nếu không muội sẽ cho rằng ta là kẻ keo kiệt đến nỗi không biết tận hưởng cuộc sống."

Tôi cười ha hả:

"Làm gì có chuyện đó chứ."

Tôi vẫn rất nghi ngờ, Vương Hiểu thật sự không luyện qua thủ pháp nào nhìn thấu tâm tưởng của người khác ư? Dù mới chỉ bên nhau một thời gian ngắn ngủi nhưng hắn dường như nhìn thấu tâm tư của tôi. Điều này khiến tôi rất phiền muộn, sau này nếu muốn trộm đồ của Vương Thiên Hàn tôi có lẽ sẽ phải đối đầu với hắn. Một dược sư tôi còn chưa thể đưa ra đối sách thì nói gì tới chủ nhân?

Nhưng nữ nhân bí ẩn kia đã nói cấm chế bảo vệ Lưu Ân các gì đó tại Cửu Vĩ phủ chỉ có thể mở bằng Huyền Băng Ngọc trâm. Mà cây trâm ấy thật sự chỉ có tôi mới sử dụng được? Mỗi lần ngắm nhìn cây trâm, tôi đều cảm giác có một tầng sương mù bao phủ trong tâm trí, giống như tôi đã vô tình quên đi một điều gì đó quan trọng song tôi không biết phải làm sao để nhớ lại. Có lẽ đó chính là mối liên kết giữa tôi với thế giới này và đó cũng là lời giải cho những rắc rối tôi đang vướng phải. Tự thân tôi phải tự đi tìm lời giải.

Vừa suy nghĩ nhưng tôi vẫn cắm đầu ăn cật lực, chẳng mấy chốc cả bàn thức ăn đã sạch bong. Tôi lau miệng vào tay áo, đứng dậy, hào hứng:

"Đi thôi nào!"

Hồ Yên Vân quả là hồ đẹp hiếm có, vô cùng hữu tình. Mặt hồ trong vắt, hai bên bờ, hàng dương liễu rủ xuống, in bóng xuống mặt hồ. Từ những chiếc thuyền khác thấp thoáng có tiếng ca hát, ngâm thơ, đối ẩm rất mực phong lưu. Nhưng điều thu hút tôi lúc này là tiếng đàn đang phát ra từ mái đình giữa hồ nên thuyền chúng tôi nhanh chóng hướng về đó.

Trong đình khá sáng sủa, trang nhã, thoang thoảng hương quế, xung quanh có rất nhiều thuyền cũng bị thu hút bởi tiếng nhạc mà đến nghe, bên trong chỗ ngồi đã gần như chật cứng. Tôi quay sang hỏi chuyện một người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh:

"Xin hỏi huynh đài tối nay ai hát mà đông người vậy?"

Anh ta quay sang trả lời, mặt toe toét như hoa mười giờ:

"Chắc cô nương lần đầu tới đây?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì cô nương không biết Tú Châu cô nương là phải. Không có lần nào cô ấy hát mà không đông như thế này cả. Tại thành Khúc Châu này cô ấy chính là hoa khôi, là nữ nhân mà mọi đấng mày râu đều ao ước."- người này trả lời mà mặt mày mơ màng, cười ngây ngốc.

Tôi còn bán tín bán nghi cho đến khi cô Tú Châu ấy bước ra, tuy rằng không đẹp như những giai nhân tôi từng gặp nhưng với thường nhân nàng ta quả là mỹ nữ. Tú Châu mặc y phục màu hồng phấn, sau khi cúi chào thì bắt đầu kéo hồ cầm, bên cạnh còn một ông lão thổi sáo, tiếng nhạc rất có hồn, như vẽ ra viễn cảnh trước mắt người nghe, thấm vào từng tế bào trong cơ thể, khiến tôi rùng mình nổi da gà vì sự sống động của nó.  

Thoắt một cái Tú Châu đã hát xong năm khúc nhạc, tôi say sưa đến nỗi quên cả thời gian, giọng hát của nàng ta rất rất hay, trong veo như bầu trời thủy tinh, những vì tinh tú cũng phải thầm ghen tị, hàng dương liễu đu đưa muốn ghé vào nghe cùng. Những khúc ca của nàng ta đều ca ngợi cảnh sắc của Khúc Châu và vẻ đẹp duyên dáng của hồ Yên Vân, chỉ riêng ca khúc cuối cùng nói về tình yêu nam nữ nhưng lại đặc biệt buồn thương.

"Ánh trăng rọi vào nơi thư phòng, soi thấu tâm can ta

Thuở thơ ấu thường lén nghe ai hát qua vách nhà

Nhớ tiếng hồ cầm năm nào dưới minh nguyệt cùng trao lời hẹn ước

Khuôn mặt kiều diễm, suối tóc ngát hương

Nàng ôm hồ cầm, tấu lên bức xuân đồ tuyệt thế

Mười năm đèn sách mong cùng nàng xứng đôi

Phồn hoa như nước chảy, công danh như mây khói 

Thế sự đảo điên, con tạo xoay vần khiến nhân duyên tan vỡ

Nỗi đau không thể giãi bày đành than thở cùng trăng gió

Hỏi vầng trăng sáng khi khuyết lúc tròn

Người trong lòng ta có còn bên dòng Yên Vân tấu khúc ca ly biệt? 

Nàng là người con gái mà ta mãi vấn vương, hoài niệm

Lời thề nguyện đành dang dở theo sự an bài của số phận  

Hẹn kiếp sau cùng nàng đi tiếp..."

Tôi nghe mà lòng nhớ đến chuyện tình đau buồn trong khúc ca của Đường Đường, tâm trạng cũng vì thế mà trùng xuống. Trên đời này có một thứ có thể khiến vạn vật đều vui sướng, nhưng cũng khiến vạn vật héo mòn, đó là tình yêu. Tôi rất sợ bản thân mình một ngày cũng không tránh khỏi điều ấy. Tôi chưa từng trải qua, chưa từng hiểu tình yêu nên trong lòng càng không muốn đối mặt. 

Đến khi ngẩng lên tôi mới phát hiện ra Vương Hiểu đang nhìn mình chằm chằm:

"Đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Tôi chưa kịp trả lời thì ông lão thổi sáo đã cầm một chiếc đĩa đi qua, mọi người hầu như ai cũng đặt tiền vào. Riêng đến khi đi qua chỗ chúng tôi, Vương Hiểu thưởng rất nhiều tiền. Ông ta thoáng ngạc nhiên, hơi cúi đầu rồi lại đi tiếp. Tôi huých tay vào mạn sườn Vương Hiểu:

"Sao tự nhiên huynh phóng tay rộng rãi thế?"

"Hát rất hay, đáng để chi tiền."

Tôi tò mò:

"Huynh thấy hay ở đoạn nào?"

Vương Hiểu ánh mắt xa xăm lạ thường, trầm ngâm đáp:

"Nàng là người con gái mà ta mãi vấn vương, hoài niệm. Lời thề nguyện đành dang dở theo sự an bài của số phận. Hẹn kiếp sau cùng nàng đi tiếp."

Tôi nghiền ngẫm lại ca từ một lượt rồi phản đối:

"Không sai, muội cũng tin rằng mỗi người đều có số phận an bài. Nhưng mọi sự trên đời thiên biến vạn hóa, không có gì là tuyệt đối. Trong cuộc chiến của riêng mình, chỉ cần không ngừng nỗ lực, chắc chắn sẽ thay đổi được."- hiện tại chính tôi cũng đang tranh đấu vì một tia hi vọng ấy.

Ánh mắt Vương Hiểu thoáng biến đổi, lúc sáng lúc tối, giọng nghiêm túc nói:

"Nói rất hay. Nhưng muội còn nhỏ, có nhiều điều muội chưa thể hiểu hết. Trên đời này có những thứ cho dù muội đứng ở nơi cao cao tại thượng đến mấy thì cũng bất khả cưỡng cầu."

Vương Hiểu lúc nào cũng nói tôi còn nhỏ, cách hắn đối xử với tôi cũng như đang chiếu cố một đứa trẻ. Tuổi tác của hắn vốn luôn là vấn đề khiến tôi rất tò mò. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không đồng tình với hắn:

"Hạnh phúc không thuộc về riêng ai nhưng cũng thuộc về tất cả mọi người. Ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì hạnh phúc của bản thân. Có thể vào khoảnh khắc sau cùng ấy ta sẽ nhận ra lý lẽ của huynh là đúng. Nhưng cho đến lúc đó, ta nhất định không đồng tình với huynh."

Vương Hiểu hơi ngẩn ra, trong ánh mắt hắn hàm chứa một sự dịu dàng không nói thành lời.

"Lưu Vân, muội nhất định sẽ hạnh phúc."

"Huynh nói như thể huynh là người mang lại hạnh phúc cho ta không bằng."

Vương Hiểu mỉm cười, tỏ ý từ chối trả lời.

Lần này đến lượt tôi thất thần ngắm nhìn Vương Hiểu. Khóe miệng hắn luôn cong lên một nụ cười ung dung tự tại như đã nắm chắc mọi sự trong lòng bàn tay, đôi mắt sâu thẳm khó đoán như thể đã trải qua bao phen bể dâu. Tôi cảm thấy hắn không chỉ đơn giản là một kẻ chăm sóc dược viên, vốn định lợi dụng Vương Hiểu nhưng giờ lại thấy bản thân mình đang chơi đùa với lửa. Vương Hiểu chưa từng tức giận với tôi, cũng chưa bao giờ đe dọa tôi nhưng vẫn đem lại cho tôi cảm giác e sợ một cách mơ hồ.

Nhưng sao tôi lại cảm thấy nụ cười và ánh mắt này vô cùng thân thuộc. Cảm giác thân thuộc này không phải bởi tôi và hắn đã cùng đồng hành một thời gian mà là cảm giác giống như được trùng phùng với cố nhân. Tôi đang nghĩ điều điên rồ gì thế này?

Mải suy nghĩ nên khi bước lên cái kè nhỏ để vào bờ tôi vô tình trượt chân, mất đà ngã ngửa về phía sau. Còn đang sợ hãi thì một bàn tay đã siết chặt lấy eo, vụt một cái đã kéo tôi lên rồi xoay một vòng, đặt tôi an toàn đứng trên mặt đất.

Tôi nín thở, hai mắt trợn tròn nhìn gương mặt đang ở quá gần của Vương Hiểu. Tôi vốn không phải người quá nhút nhát khi tiếp xúc với nam nhân nhưng không hiểu sao khi đối diện với Vương Hiểu trái tim tôi đập mạnh liên hồi. Dù diện mạo tầm thường đến nỗi không thể tầm thường hơn nhưng mỗi lần anh ta chớp mắt, mỗi lần khóe môi khẽ cong lên đều như tỏa ra mị lực kinh hồn khiến tôi dù muốn thoát khỏi nhưng vẫn bị hút lấy. Nếu không phải lúc này có Ninh Quân lên tiếng thì tôi cũng không biết xử lý tình cảnh này thế nào:

“Tỷ không sao chứ?"

Vương Hiểu buông tôi ra, cười ẩn ý. Tôi nhìn Ninh Quân, bần thần lắc đầu. 

Về đến nhà trọ, cả người tôi vốn đã rất mệt mỏi nên leo ngay lên giường nhưng nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là gương mặt Vương Hiểu lại hiện lên báo hại sáng hôm sau ngủ dậy hai mắt tôi thâm quầng, toàn thân mệt mỏi.  

Chúng tôi rời khỏi huyện Khúc Châu rồi đi dọc theo dòng chảy của sông Tịnh Thủy, đi đến gần trưa thì tôi cảm thấy bứt dứt đến độ không thể chịu đựng thêm nữa bèn nói thẳng với Vương Hiểu:

"Huynh và Ninh Quân đứng lại đây đợi ta một lát được không? Ta có chuyện cần giải quyết gấp

Vương Hiểu nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì vậy? Nếu không đi nhanh e rằng tối nay lại phải ngủ ngoài trời đấy."

Giờ phút này thì tôi làm gì còn tâm trạng mà quan tâm đến chuyện khác nữa chứ:

"Ta thật sự gấp lắm rồi."

"Vậy nói thử xem ta có thể làm giúp muội."

"Trời ạ, tôi mót quá, muốn đi gửi tình yêu vào đất, huynh có muốn đi cùng không?"

Tôi la lên quay lưng chạy vụt đi, chỉ nghe tiếng Vương Hiểu cười phá lên rất sảng khoái, nói với theo:

"Cứ từ từ thong thả."

Bờ sông này cây cối đúng là rất um tùm nhưng tôi vẫn cẩn thận tìm một chỗ thật xa giải quyết, vừa lầm bầm mấy câu mắng tên Vương Hiểu khốn kiếp, hắn rõ ràng đã biết còn cố trêu chọc bắt tôi phải nói thẳng ra.

Khi đã giải quyết triệt để nỗi sầu thiên cổ, tôi thở phào một hơi, đúng là nhẹ nhõm cả người. Vừa đứng dậy chỉnh trang lại y phục, định quay trở lại nơi hai người kia đang đợi thì đột nhiên tôi thấy ở đằng xa một bóng trắng đang tiến về phía dòng nước.

Bây giờ đang vào khoảng tháng chín, là mùa nước lên, hơn nữa sông Tịnh Thủy dòng chảy rất xiết, nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi. Tôi vội chạy lại, phát hiện ra đó là một cô nương, cô ta ngày càng tiến ra xa, chẳng mấy chốc nước đã ngập quá eo. Tôi hét lớn:

"Này, cô đang làm gì vậy? Mau quay lại đi, nguy hiểm lắm."

Cô ta làm như không nghe thấy những lời tôi nói, vẫn tiếp tục tiến bước. Trời đất ơi, không lẽ cô ta định tử tự?

Tôi hoảng quá, vội lội xuống theo cô ta, miệng vẫn không ngừng la lớn:

"Mau quay lại! Có gì từ từ nói, đừng làm liều! Này! Này... y... y...!"

Tôi gọi lạc cả giọng mà cô ta vẫn không thèm nhìn tôi đến một cái. Do sức nước quá mạnh cùng với sức nặng của y phục bị ướt khiến tôi mất sức kinh khủng, phải khó khăn lắm tôi mới bắt kịp được cô gái kia, tôi túm lấy vai cô ta lôi lại. Bạn có đoán nổi cô ta là ai không?

Người con gái đó là Tú Châu cô nương!

Tóc tai và y phục của Tú Châu ướt sũng, dính sát vào cơ thể vô cùng tàn tạ, nét mặt bi thương tái nhợt hơn cả bộ y phục trắng cô ta đang mặc. Tú Châu vùng ra khỏi bàn tay của tôi rồi thả mình rơi vào dòng Tịnh Thủy.

Điên rồ! Cô ta đúng là điên thật rồi! Tôi cố nhoài mình, túm lấy tay Tú Châu. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì cát dưới chân tôi đột nhiên sụt xuống khiến tôi mất thăng bằng, ngã chúi theo Tú Châu. Không ngờ rằng nước lại sâu đến thế, chân tôi ra sức đạp vẫn không thấy đáy. Tôi cố dùng sức, đẩy cơ thể lên khỏi mặt nước, hô hoán:

"Cứu tôi với! Cứu..."

Dòng nước lại tiếp tục kéo tôi xuống như một bàn tay lạnh ngắt túm chặt lấy cổ chân tôi không cho ngoi lên. Tôi thầm chửi rủa bản thân thật ngu ngốc vì luôn cho rằng việc học bơi là không quan trọng. Tôi vùng vẫy hai tay loạn cào cào theo bản năng, được một hồi thì cảm giác như ai đó giữ chặt tay tôi lại, tôi sợ hãi, mở choàng hai mắt.

Thấy tôi tỉnh lại, Vương Hiểu liền buông hai tay tôi ra, tôi lập tức bật dậy, nhìn ngó xung quanh. Hình như nơi này là khách điếm mà chúng tôi trọ ngày hôm qua. Tôi vỗ ngực an tâm, vậy là tôi còn sống. Nhưng còn một người nữa đâu?

"Còn Tú Châu cô nương, huynh có cứu nàng ta không?"

Vương Hiểu mặt nặng chẳng nói chẳng rằng ngồi im như kho tượng khiến tôi hơi chột dạ nhưng vẫn gắng gượng cứu vớt không khí.

"Huynh sao vậy? Khó tiêu hả? Có phải trong lúc ta ngủ huynh với Ninh Quân lén ăn vụng gì đúng khô..."

Vương Hiểu trừng mắt khiến tôi im bặt, giọng anh ta hằm hằm sát khí:

"Muội vẫn còn tâm trạng để bỡn cợt ư?"

Tôi nuốt khan, cố cười cười:

"Cứu người như cứu hỏa, lúc đó gấp quá ta quên béng mất mình không biết bơi. Nhưng hiện giờ vẫn rất tốt mà. Ha ha..."

Hình như nụ cười của tôi càng đổ thêm dầu vào lửa, Vương Hiểu hừ một tiếng, bình bình thản thản mà buông từng tiếng:

"Muội cho rằng chuyện tính mạng có thể mang ra đùa được sao?"

Rầm!

Chiếc bàn mà Vương Hiểu đang đặt tay lên đột nhiên nát vụn, ấm chén trên bàn rơi xuống vỡ loảng xoảng.

Tôi giật bắn người, mặt mày tái mét không chút huyết sắc, không gian rơi vào im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng sụt sùi của tôi, tôi đã cố nhịn để không gây ra tiếng động nhưng vẫn không kìm được mà nấc lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vương Hiểu thị uy nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng lại đáng sợ đến vậy. Thứ sát khí ẩn hiển giữa hai hàng lông mày của Vương Hiểu khiến tôi không tài nào thở nổi.

Tôi càng đưa tay quệt nước mắt lại càng chảy ra mỗi lúc một nhiều. Không gian lúc này cứ như được bơm thêm mấy tấn chì, vô cùng nặng nề. 

Được một hồi thì sắc mặt Vương Hiểu dịu đi, anh ta tiến lại ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay định giúp tôi lau nước mắt, theo phản xạ tôi lập tức né tránh, thái độ đề phòng. Anh ta khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Ta làm muội sợ?"

Tôi thật thà gật đầu. 

"Ai bảo muội quá thích lo chuyện bao đồng mà quên cả an nguy của bản thân. Có phải sở trường của muội là khiến những người bên cạnh mình lo lắng phải không?"

Vừa nói Vương Hiểu vừa lau nước mắt cho tôi, tôi tiện tay túm lấy tay áo anh ta lau mũi, Vương Hiểu khẽ nhăn mặt nhưng cuối cùng vẫn không rút tay lại. Tôi bỗng thấy buồn cười, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác khó hiểu, Vương Hiểu và tôi quen nhau chưa lâu cớ sao anh ta lại quan tâm tôi như vậy?

"Cười ngốc gì vậy? Lần sau dù xảy ra chuyện gì cũng phải gọi ta biết không?"

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng gật đầu lia lịa mới đề phòng hỏi:

"Vậy... Tú Châu cô nương đâu?"

"Cô ta ở phòng bên cạnh."

Tôi chưa kịp đặt câu hỏi tiếp theo thì Vương Hiểu đã trả lời:

"Đừng lo, cô ta không sao, còn tỉnh lại trước muội."

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, không sao thì tốt. Tôi vốn muốn sang thăm hỏi Tú Châu cô nương một chút nhưng lại sợ hãi không dám động thủ trên đầu thái tuế nên chỉ dám ngước mắt dò hỏi ý tứ của Vương Hiểu.

Vương Hiểu bỗng vươn tay đến xoa đầu tôi, khẽ than thở:

"Ta vốn đâu muốn dọa muội sợ. Lá gan của muội thực nhỏ quá."

Tôi ngoan ngoãn hưởng thụ cái xoa đầu kia, bàn tay của Vương Hiểu rất rộng nên cảm giác cũng rất dễ chịu. Lưu Vân tôi vốn là cô nhi, nói ra có lẽ hơi ngốc nghếch nhưng chưa từng có ai xoa đầu tôi trân trọng đến vậy. Trái tim của tôi cũng bắt đầu có triệu chứng không còn muốn nằm yên trong lồng ngực.

"Được rồi, cùng sang thăm người muội vừa liều mạng cứu về nào."

                            * * *

Vừa mở cửa Ninh Quân đã kéo ngay tôi ra một góc, thì thầm:

"Tỷ không sao chứ? Vừa rồi nghe tiếng đổ vỡ muội sợ hết hồn nhưng không dám sang đó..."- nói đến đây thì mặt Ninh Quân xanh mét như đít nhái:- "Muội có thể cùng sống cùng chết với tỷ nhưng phải hứng cơn giận của Vương Hiểu thì..."

Tôi thở hắt ra một hơi, kể lại sự việc cho Ninh Quân, ai oán kết luận một câu:

"Sau này chúng ta nên cẩn thận một chút, tỷ không muốn chọc phải tổ ong này chút nào. À, sao hai người lại phát hiện ra mà tới cứu tỷ thế?"

Ninh Quân vẻ có lỗi nói:

"Đúng ra lúc đó muội nên đi cùng tỷ mới phải. Thật sự là muội chẳng phát hiện ra điều gì, tỷ vừa đi một lúc thì đột nhiên Vương Hiểu bay vụt đi, muội phải vất vả lắm mới đuổi kịp, vừa đến nơi đã thấy tỷ và Tú Châu ướt sũng bất tỉnh nằm trên mặt đất còn Vương Hiểu đang kiểm tra cho tỷ."- vẻ mặt hoảng hồn, Ninh Quân nói tiếp:

"Sau khi trở lại đây muội vốn muốn ở lại cạnh tỷ nhưng Vương Hiểu lúc đó nhìn vô cùng đáng sợ nói muội hãy trông nom Tú Châu cô nương, muội có ăn gan hổ cũng chẳng dám trái lời."

Sự đáng sợ ấy tôi cũng đã kinh qua nên không còn gì để nói. Nhưng giờ tôi còn đang mải quan tâm đến chuyện khác:

"Tú Châu cô nương đó thế nào?"

Ninh Quân thở dài thườn thượt nói:

"Tại bờ sông muội có nhặt được một chiếc túi gấm, sau khi Tú Châu tỉnh lại muội có hỏi xem có phải của cô ta không, ai ngờ cô ta cầm chiếc túi rồi ngồi thất thần từ đó đến giờ một lời cũng không nói."

Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng tôi đưa ra kết luận:

"Vậy rất có thể chiếc túi ấy là một trong những nguyên nhân khiến Tú Châu muốn tự tử."

Đúng lúc này một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi quay lại đã thấy Vương Hiểu đứng sau lưng mỉm cười nói:

"Muốn biết thực hư thế nào hỏi cô ta sẽ rõ."

Dứt lời Vương Hiểu mở cửa rồi nghiêng mình để tôi bước vào.

Tình cảnh của Tú Châu đằng sau cánh của còn tồi tệ hơn so với những gì tôi tưởng. Nàng ta ngồi bên cửa sổ, hai tay nắm chặt túi gấm, đôi mắt vô hồn trống rỗng như một pho tượng. Sự hiện diện của chúng tôi với nàng ta có lẽ chẳng khác gì không khí. Tôi buông một tiếng thở dài, xem ra người mà tôi cứu về ngoài việc có hơi thở thì chẳng khác một xác chết là bao.

Những người có ý định tự tử thường do cảm xúc tiêu cực chi phối quá mạnh đến mức họ bị khủng hoảng tinh thần, mất hết lý trí. Những bế tắc và tuyệt vọng làm cho họ luẩn quẩn trong nỗi đau của riêng mình. Cho nên, nếu tự tử không thành, vấn đề của họ vẫn chưa được giải quyết, họ sẽ lên kế hoạch cho lần tự tử kế tiếp. Vì vậy, khi phát hiện và cứu sống một người tự tử, không có nghĩa người đó đã thoát chết. Phải nói một cách chân thành cho họ hiểu rằng, họ không cô đơn. Lắng nghe họ và khuyến khích họ nói ra, trút bỏ những nỗi đau, sự giận dữ. Phải điềm tĩnh, chấp thuận những lời họ nói mà không phán xét, không tranh luận đúng sai về những gì họ đang nói, tạo niềm tin, hy vọng cho họ để họ nhận ra rằng căng thẳng, trầm cảm chỉ là tạm thời, xung quanh họ còn nhiều sự giúp đỡ, còn nhiều người thân, nhiều việc quan trọng với họ, và cuộc sống của họ rất có ý nghĩa.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi tắt mode "Cẩm nang cuộc sống", kéo ghế lại ngồi đối diện với Tú Châu.

Sau một hồi thấy Tú Châu đến mắt cũng chẳng buồn liếc tôi đành lên tiếng:

"Tôi vì cứu cô mà tính mạng thiếu chút nữa đã không giữ được vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không nhận được sao?"

Cuối cùng Tú Châu cũng có phản ứng, nàng ta quay người lại nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tái nhợt mím chặt như đang phải chịu đựng nỗi đau vô cùng lớn, nước mắt lặng lẽ rơi tí tách từng giọt xuống chiếc túi gấm đang cầm chặt trong tay. 

Tôi bỗng cảm thấy rất thương tâm, trong đầu liền thận trọng sắp xếp những lời định nói mới dám cất lời:

"Tự sát là giết người, là hành động tìm lối thoát một cách cực đoan và ích kỷ. Sinh mạng của cô không chỉ thuộc về cô mà còn thuộc về cha mẹ, thuộc về những người yêu thương cô. Vậy nên trước khi tìm đến cái chết cô hãy hỏi họ xem họ có đồng ý không? Tú Châu cô nương, tôi dù không quen biết cô, mới chỉ một lần được nghe giọng hát của cô nhưng đã không đành lòng nhìn thấy cô mất mạng huống hồ là những người yêu thương cô. Cô nói xem nếu như hôm nay chúng tôi thật sự không cứu được cô thì những người ấy sẽ chấp nhận sự thật này thế nào? Nếu có chuyện gì xin hãy nói ra, chúng tôi nhất định sẽ hết sức mình giúp đỡ cô. Chỉ mong cô hãy biết quý trọng mạng sống của mình."

Tú Châu mắt đẫm lệ, lắc đầu nhìn tôi mà than rằng:

"Tất cả đã chẳng thể cứu vãn nữa rồi!"

Tôi biết nàng ta sắp đem những lời chôn giấu tận đáy lòng nói ra nên im lặng chờ đợi. Quả nhiên nàng ta đưa chiếc túi gấm đang cầm trên tay cho tôi.

Tôi mở túi ra, bên trong chẳng có gì ngoài một tờ giấy chi chít chữ là chữ. Tôi lập tức quay lại nhìn Ninh Quân. Muội ấy hiểu ý tôi ngay, lại gần nhìn tờ giấy một lượt rồi thì thầm:

"Là lời khúc hát cuối cùng Tú Châu từng hát tại hồ Yên Vân."

Dù không biết đọc nhưng tôi cảm thấy chữ viết rất thẳng hàng, rất đẹp tuy một số chỗ nhòe nhoẹt có lẽ là do nước mắt. Tôi phần nào cũng hiểu được câu chuyện của Tú Châu, không đợi tôi thắc mắc, nàng ta đã lên tiếng nhưng dường như lời nói xa xôi không phải nói với tôi mà là đang lạc trong những miền hồi ức của chính mình:

"Tôi và Tô Thần vốn là thanh mai trúc mã, đến khi lớn lên chúng tôi đã cùng trao lời ước hẹn. Nam nhi trí tại bốn phương, Tô Thần vì hoài bão công danh mà ngày đêm miệt mài đèn sách. Sáu tháng trước chàng đi lên Kinh Châu ứng thí, trời chẳng phụ người có lòng, chàng đỗ trạng nguyên, vinh danh bảng vàng. Vốn tưởng rằng chúng tôi đã đến ngày được sánh duyên nào ngờ..."- giọng Tú Châu lạc đi trong nước mắt:- "Nào ngờ nàng Tịnh Trân là con gái tướng quân vì ái mộ tài năng Tô Thần đã xin Hoàng thượng ban hôn. Thánh chỉ đã giáng, kẻ nào dám kháng cả nhà sẽ phải chịu tội chết. Tôi và Tô Thần không thể vì tình riêng mà làm liên lụy đến cha mẹ. Tô Thần hiểu được điều ấy nên đã gửi tôi lá thư này thay cho lời... thay cho lời..."

Tú Châu không thốt lên lời, gục mặt xuống bàn mà khóc nức nở, chẳng còn để ý đến hình tượng nữa.

Tôi vuốt ve những nét chữ trên lá thư, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ngày đã về chiều, làn gió mát rượi qua khung cửa ùa vào phòng. Trên nền trời xanh nhạt, những cánh chim theo nhau bay về tổ, bên dưới con phố, ai cũng vội vàng bước đi. Có lẽ họ đang trên đường trở về nhà. "Nhà" - chỉ một từ ngắn ngủi nhưng nghe thật ấm lòng. Đó có thể là nơi để ta nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt nhọc, đó cũng có thể là gia đình, là những người ta yêu thương đang đợi ta bên chầu cơm ấm nóng. Đó là điều tôi luôn khao khát từ khi có được nhận thức. Đáng tiếc, tôi là một đứa trẻ quá tầm thường, chẳng có ai muốn nhận nuôi tôi cả. Những đứa trẻ có gia đình luôn khiến tôi rất hâm mộ.

Nếu Tú Châu cô nương chết, sẽ có một gia đình ly tan. Tôi không thể để điều ấy xảy ra! Những bậc cha mẹ đã không vứt bỏ con cái của họ, tôi không muốn họ phải đau khổ.

Bởi trong lòng đã hạ quyết tâm, tôi vực Tú Châu dậy, trầm giọng hỏi:

"Cô cho rằng chết có thể giải quyết được vấn đề sao?"

"Thời gian với tôi hiện giờ trôi qua dài đằng đẵng, trái tim mỗi ngày đều như bị tra tấn mà héo mòn. Nỗi đau không ngừng giày vò tâm trí, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho tôi khỏi những đau đớn ấy. Chết rồi có thể đợi kiếp sau được gặp lại Tô Thần."

Cái sự yếu nhược của Tú Châu đã thành công khiến tôi phát cáu. Tôi đập mạnh bàn, đứng dậy nói:

"Trong tình yêu điều mà tôi ghét nhất chính là nghe theo sự an bài của số phận. Tại sao lại phải đợi kiếp sau cơ chứ, đời người ngắn ngủi, hạnh phúc nếu không nắm bắt sẽ dễ dàng vụt mất, thay vì an phận hãy chiến đấu vì hạnh phúc bản thân. Chết thì có gì đáng sợ nếu như được chết bên những người mình yêu thương."

Nếu nói đến sự khác nhau giữa tôi và Tú Châu thì đó là tôi là cô gái đến từ thế kỷ XXI, trong tôi đã thấm nhuần tư tưởng yêu đương tự do, tình yêu có thể không phải điều lớn lao nhất trên thế gian nhưng nếu không có tình yêu con người khác gì sỏi đá? Một khi đã yêu tôi sẽ bất chấp tất cả mà yêu bằng tất cả sinh lực của bản thân. Nếu như Tú Châu chết, ai biết được nàng ta có trở thành một yêu linh hay không? Kết cục của Đường Đường tôi làm sao có thể quên được? Tôi không thể điều ấy lại xảy ra với Tú châu. Tôi nắm chặt lấy vai Tú Châu, nhìn thẳng vào mắt nàng ta mà nói thật rõ ràng:

"Thay vì tự sát một cách hèn mọn chi bằng chết sao cho thật cao ngạo. Hãy đến và nói cho Tô Thần biết rằng cô yêu anh ta thế nào, rằng cô không cam tâm phải cùng anh ta chia lìa, dưới đất nguyện làm cây liền cành, trên trời nguyện làm chim liền cánh. Đến lúc đó dù cho có phải chết cũng không còn gì phải hối hận."

Tú Châu nghe những lời tôi nói thì sắc mặt biến chuyển đến mấy lần, hết ửng hồng rồi lại tái nhợt, nàng ta đứng bật dậy định đi nhưng rồi lại ngồi thụp xuống, bật khóc:

"Một điều đơn giản đến thế nhưng tôi lại chưa từng nghĩ đến. Giá như tôi được gặp muội sớm hơn... giờ này còn có thể cứu vãn được gì nữa? Không thể thay đổi được gì nữa rồi..."- càng về sau giọng Tú Châu càng nhỏ như để nói với chính mình. 

"Không bao giờ là muộn cả, bất cứ chuyện gì cũng có thể cứu vãn, chỉ cần cô mạnh dạn bày tỏ lòng mình với Tô Thần."

Tú Châu lắc đầu than:

"Vô ích thôi... ngày mai chính là ngày thành thân của chàng."

Tôi đi đến bên bàn trà đúng lúc Vương Hiểu vừa rót ra chén, tôi không khách khí bưng lên một hơi uống cạn. Hùng hồn tuyên bố:

"Vậy thì cướp tân lang trước rồi bày tỏ sau."

Cả Ninh Quân và Tú Châu đều trợn tròn mắt nhìn tôi như thể tôi là một vật thể lạ mới từ trên trời rơi xuống, cùng lúc đó Vương Hiểu lên tiếng:

"Muội đã có kế hoạch gì chưa? Muội cũng biết đó là phủ tướng quân, ba cô nương các muội thì liệu làm được gì?"     

Sở dĩ một kẻ như tôi không còn tham sống sợ chết là bởi ngay lúc này đây, tính mạng của tôi vốn đã đặt trên bàn cân. Nếu như chỉ còn lại chưa tới một năm thời hạn thì tôi muốn hết mình với những tháng ngày còn lại.

Những điều cùng tranh luận với Vương Hiểu trên hồ Yên Vân tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Đã quyết định sẽ giúp Tú Châu thì cũng đồng nghĩa với việc đây đã trở thành cuộc chiến của cả tôi nữa. Tôi đương nhiên là sẽ không chùn bước:

"Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối còn hơn le lói suốt trăm năm". Kế hoạch của ta chỉ có hai chữ - "Liều mạng!"- nghĩ thêm một giây, tôi nói thêm:- "Cùng lắm là chết."

Vương Hiểu nghe vậy thì ngửa cổ lên mà cười một tràng dài vô cùng thống khoái, cười như thể chưa bao giờ nghe chuyện gì vui đến vậy. Tôi thẹn quá hóa giận, quát:

"Huynh cười cái gì? Huynh cảm thấy đáng cười lắm sao?"

Nghe tôi nói vậy thì Vương Hiểu cố dừng cười, chỉnh trang lại vẻ mặt thật tử tế rồi nghiêm túc nói:

"Ta cười là bởi rất thích khí khái của muội. Lưu Vân, ta đã tâm phục khẩu phục. Lần này ta cùng muội chống lại sự an bài của số phận."

Tôi vẫn cho rằng nụ cười đó có chút giễu cợt mình nhưng vì Vương Hiểu đã đề nghị giúp đỡ nên tôi sẽ rộng lượng cho qua. Có Vương Hiểu, đại sự tất thành. Đây cũng là cơ hội tốt để xem sức mạnh của anh ta rốt cuộc đến đâu. Dù là kẻ ngốc cũng sẽ không từ chối cơ hội này. 

"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Lập tức khởi hành..."

"Khoan đã.”- tôi còn chưa nói hết câu Tú Châu đã ngắt lời, mặt mày nhăn nhó giống như sắp òa lên khóc, run rẩy nói:- “Vân muội, thành thật cảm ơn muội, nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn, tỷ nhất định... nhất định sẽ liều chết theo muội. Nhưng Kinh Châu cách đây bảy ngày bảy đêm cưỡi ngựa, dù chúng ta có xuất phát ngay bây giờ cũng không kịp đến đó."

"Phiền Tú Châu cô nương cho tại hạ xem bản đồ đường đi đến Kinh Châu. Tại hạ có thể đưa mọi người tới đó trong vòng một canh giờ."

Tú Châu thất kinh:

"Lời ngài vừa nói..."

Tôi không muốn kéo dài thời gian, bất đắc dĩ phải PR không công cho Vương Hiểu:

"Tỷ yên tâm, Vương Hiểu là tu chân giả. Hắn bản lĩnh lắm, chỉ cần hắn giúp, chúng ta nhất định sẽ thành công."

"Muội tin tưởng vào bản lĩnh của ta tới vậy sao?"

"Tin chứ, tin chứ, tin hơn cả chính bản thân mình."- tôi theo phản xạ giữ lấy cánh tay đang kẹp qua cổ kéo tôi lại gần của Vương Hiểu, ngước lên đáp lại câu hỏi bất chợt của anh ta. Lưng tôi đang áp chặt vào khuôn ngực Vương Hiểu, tôi hơi căng thẳng, bất giác liếm môi. Khoảng cách này, gần quá rồi...

Vương Hiểu cười cười, cúi xuống thì thầm bên tai tôi:

"Vậy ta phải cố gắng để không làm bức tượng đài trong lòng muội sụp đổ."- hơi thở của hắn khiến tôi nhột, khẽ cựa quậy đầu.

"Tú Châu cô nương, phiền cô phối hợp với tại hạ được chứ?"

Bởi tôi đang bị Vương Hiểu siết chặt nên không thể nhìn được biểu hiện của hắn, chỉ thấy Tú Châu vẻ mặt chấn động, xá mình một cái:

"Tú Châu xin đa tạ ân công đã ra tay tương trợ."

"Vậy chúng ta lập tức lên đường."- tôi tiếp tục phải ngước lên để giao tiếp với Vương Hiểu.

"Không, chúng ta chưa thể đi được."

Tôi bị câu trả lời của người kia làm cho tá hỏa:

"Huynh nói gì vậy, ngày mai Tô Thần phải thành thân rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp mất."

"Hiện giờ ta cần muội và Ninh Quân mua cho ta một vài vị thuốc. Ta cũng còn chuyện cần bàn bạc với Tú Châu cô nương."- vừa nói hắn vừa lộn tay một cái, từ Thông Linh túi lấy ra giấy và bút, đường hoàng ngồi viết.

Tôi đương nhiên là không chịu:

"Huynh rốt cuộc có muốn giúp bọn ta không vậy? Nếu huynh không..."

Vương Hiểu bỗng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng bảo mắt tôi, khẽ mỉm cười. Tôi giật thót tim, lùi lại một bước, vội ngậm miệng lại. Đợi nhận đơn thuốc rồi cùng Ninh Quân biến ngay tức khắc. Vừa rồi ở căn phòng bên cạnh bị Vương Hiểu dọa, ba hồn chín vía của tôi xuất khướu còn chưa kịp trở về, không thể tiếp nhận thêm đòn tra tấn tinh thần nào nữa.

"Vừa rồi Vương Hiểu đã sử dụng mị thuật với Tú Châu."- trên đường đi Ninh Quân chợt nói.

"Muội nói vậy là có ý gì?"- tôi không hiểu lắm.

"Tỷ không cần lo. Vương Hiểu chỉ đơn giản trấn an và thôi miên cô nương ấy thôi."- nói tới đây Ninh Quân phì cười:- "Có người bình thường nào mà tiêu hóa ngay được cái ý tưởng cướp tân lang của tỷ chứ? Hơn nữa tâm thần Tú Châu đang khá hỗn loạn. Vương Hiểu làm vậy cũng vì muốn tốt cho nàng ta mà thôi. Và trên hết là vì muốn hoàn thành kế hoạch của tỷ đó."

"Cho nên ý muội là Vương Hiểu rất quan tâm đến tỷ?"

"Không sai. Hơn nữa không phải do chúng ta đã có thời gian đồng hành cùng nhau. Ngay từ đầu hắn dường như đã có ý định với tỷ. Muội cảm thấy rất kỳ quái."

Lời này của Ninh Quân rất có lý. Đến cả một kẻ thiếu tinh ý như tôi cũng có thể nhờ ngờ nhận ra thái độ của Vương Hiểu với tôi có điểm không hợp lý. Chỉ là tôi không thể tìm thấy câu trả lời từ hắn. Vương Hiểu là một kẻ có tâm cơ, càng ở bên hắn tôi càng không thể nhìn thấu hắn.

"Mị thuật của Vương Hiểu rất cao thâm, chỉ bằng vào ánh mắt đã có thể mê hoặc người khác. Nếu như hắn chỉ là dược sư thì Cửu Vĩ phủ kia còn tàng long ngọa hổ tới mức nào. Lưu Vân, con đường phía trước của tỷ muội ta thật chẳng dễ dàng."

Nhìn thấy sự băn khoăn của Ninh Quân tôi chợt hiểu ra sự vô tâm của bản thân:

"Hôm nay tỷ đã tự quyết định chuyện của Tú Châu cô nương mà không hỏi ý muội. Ninh Quân ơi, xin lỗi muội."

Ninh Quân cười vui vẻ, nói:

"Về điểm này, đó chính là đức tính mà muội yêu thích nhất ở tỷ. Nếu hôm nay tỷ không muốn giúp Tú Châu, trước đây chắc chắn tỷ cũng sẽ không cứu muội khỏi phiên đấu giá kia. Hơn nữa lần này cũng là cơ hội tốt để hiểu rõ hơn về thực lực của Vương Hiểu."

Nói tới đây thì chúng tôi đã về đến khách điếm nhưng Tú Châu không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạn đang đọc Nghịch ý hồi sinh sáng tác bởi LoveFirstday
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveFirstday
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.