Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả vờ mất trí nhớ.

Tiểu thuyết gốc · 1693 chữ

Trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng, Gia Kỳ xoay nghiêng người, dụi mặt vào tiếc gối êm ái. Đúng rồi, chính là cảm giác mềm mại, thơm tho này, biết ngay chuyện kinh khủng kia chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Cô mỉm cười, bắt đầu thả lòng người ngủ tiếp.

“Không thể tin được. Cô gái này đang hưởng thụ sao?”

Tiếng con trai? Gia Kỳ giật mình bật dậy. Đập vào mắt cô là khung cảnh sang trọng xa lạ. Cái kiểu kiến trúc cổ điển này chắc chắn không phải nhà của cô. “Anh là ai?”

Liên Phàn đưa cho cô một cốc nước ấm bất mãn trả lời. “Tôi mới là người nên hỏi cô câu này đó.”

Gia Kỳ nhớ lại “cơn ác mộng” hôm qua, lập tức lấy lại bình tĩnh nở một nụ cười tươi tắn, bắt lấy bàn tay cậu ta, tỏ ra thân thiết nhất có thể. “Hóa ra anh là người đã đỡ tôi hôm qua, thật cảm ơn anh quá.”

Liên Phàn bất ngờ bị nắm tay, giật mình rụt lại làm văng mấy giọt nước xuống giường. “Khụ... à vậy không phải tôi.”

Cậu ta đánh mắt ra người ngồi sô pha kia, hôm qua người đỡ cô là Hoàng Minh còn Liên Phàn cậu chỉ là người phát hiện.

“ Ai?” Nụ cười trên mặt Gia Kỳ cứng ngắc lại thì thầm hỏi. Trên sô pha có đến hai người đang ngồi, cậu ta chỉ cũng không rõ ràng, , rốt cuộc là nam nhân bên phải hay là bên trái.

“Trái”. Liên Phàn dùng khẩu hình miệng nói cho cô biết. Gia Kỳ đánh mắt ra phía sau của cậu nhìn. Gương mặt lạnh lùng đẹp như tạc, đôi mắt tinh anh sắc bén, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn dễ dàng nhận ra dáng người rất cao to vạm vỡ, sau chưa đầy một phút quan sát, cô đã đưa ra đánh giá tổng thể, người đàn ông đó chính là “rồng trong loài người”.

“A, thật ngại quá, cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này nhất định tôi sẽ cảm ơn anh thật hậu hĩnh.”

Nói đến đây cô lại khựng lại. Không đúng, cô đây là đã chết hay chưa? Cô nhớ là đã bị anh hai của mình đẩy xuống sông rồi mà, làm thế nào cô lại ở cùng đống xác chết đó?

Nghĩ đến đây Gia Kỳ lấp tức cười nịnh nọt. “Tôi thật sự rất muốn đền ơn cho anh, nhưng…”

Anh im lặng chờ cô nói tiếp.

“Nhưng trước hết có thể nói cho tôi biết đây là đâu được không?”

Hoàng Minh quan sát cô một hồi càng làm cô sốt sắng. “Không phải là địa ngục chứ?”

“...”

“Là địa ngục thật sao?” Gia Kỳ gần như sắp khóc.

Sắc mặt Hoàng Minh càng lúc càng khó coi, liếc nhìn cô cảnh cáo, như thể chỉ cần cô nói nữa là sẽ cắt lưỡi cô ra.

Chết tiệt! Gia Kỳ nuốt lại lời chửi thề vào trong bụng. Vừa nói đền ơn anh ta hậu hĩnh chắc cô phải hiện hồn về báo mộng cho cha cô, dặn ông nhớ đốt nhiều tiền vàng.

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Liệt Kiêu hơi mất tự nhiên lên tiếng giải thích. “Cô này, đây là Đông Quốc, là một trong những quốc gia phát triển và tân tiến nhất của hành tinh này. Còn người cứu cô là thái tử Hoàng Minh. Còn cô thì sao?”

Gia Kỳ lại quay về phía Liệt Kiêu, làm thân. “Xin chào, tôi là Gia Kỳ, cho hỏi Đông Quốc nằm ở vị trí nào trên bản đồ thế giới vậy?”. Thực sự thì một thạc sỹ Harvard như cô cũng không biết Đông Quốc là đất nước nào.

Bản đồ thế giới? Liệt Kiêu lấy một tấm bản đồ ra cho cô xem.

“Cô nói vị trí ấy hả? Cô không biết mà cũng có thể đến được đây sao? Từ đây là đường biên giới, cô từ đâu đến vậy?”

Từ đâu? Gia Kỳ lật tấm bản đồ đến mấy lần, đây là bản đồ của thế giới nào vậy, đất nước thân yêu của cô đâu rồi? Đây không phải là trái đất sao?

“Tôi... tôi cũng không biết nữa, chỉ... chỉ nhớ... nhớ tên mà thôi.”

Cô bịa ra một lời nói dối đến cô cũng không tin nổi. Thật không ngờ bản thân đại nạn không chết còn xuyên không đến một hành tinh khác.

“Liên Phàn, cậu đưa cô ta đi khám tổng quát đi. Tạm thời cứ để cô ta ở đây đã.” Hoàng Minh đứng dậy bước ra ngoài.

Ngày thứ ba Gia Kỳ ở lại đây. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ rọi vào cửa sổ trong phòng, cô thích thú chạy xuống khuôn viên phía dưới. “ Oa, đúng là biết hưởng thụ thật!”

Cô không kìm được phải thốt lên, một người sống ở tầng lớp thượng lưu như cô cũng chưa từng nhìn thấy nơi nào đẹp như thế. Đất trải rộng dài bao la, hoa trái được chăm sóc tỉa tót đẹp đẽ, sắc màu hoa lá hài hòa, hương thơm hoa quả ngào ngạt, gió đưa nhẹ nhàng...

“ Thiên đường, đây chắc chắn là thiên đường, aaaaaa....”

Gia Kỳ vui sướng hét to, chạy nhảy mỗi nơi xem xét một tí. Tiếc quá, nếu như có chiếc máy ảnh ở đây cô nhất định sẽ chụp lại để làm kỷ niệm.

Tiếng hét của cô thu hút ánh mắt của những người làm vuờn. Mọi người đều nhìn cô cười vui vẻ, biệt phủ này, trước giờ chưa từng có tiếng cười nào tự nhiên vô tư như thế. Trùng hợp là tiếng hét của cô cũng thu hút cả ánh mắt lạnh lùng của vị thái tử đang ngồi bàn công chuyện trên lầu hai.

“ Dựa vào đâu cô ta lại là “ngôi sao may mắn” chứ?” Liệt Kiêu nhăn mặt nhìn đống hoa lá cái trên đầu của Gia Kỳ, ở đất nước này, chỉ có những người thần kinh không bình thường mới làm như thế.

“Ui trời, các cậu nhìn đi, hãy nhìn quả ớt màu tím trên đầu cô ta kìa!”

Liệt Kiêu không ngừng kêu than, nhăn nhó. Liên Phàn cũng nhìn xuống tập hồ sơ bệnh án của Gia Kỳ kiểm tra lại một lượt, chắc chắn bác sĩ không chẩn đoán cô bị thần kinh mới yên tâm.

Hoàng Minh bước xuống vườn hoa nơi cô đang ngồi, những người làm vườn ở đấy thấy anh đến đều cung kính rồi lui xuống, không gian rộng lớn phút chốc chỉ còn lại hai người.

“Là anh đấy à? Này, tặng anh đó.”

Đang cơn vui, cô như quên mất thân phận của mình, chìa bó hoa hồng pháp trên tay đưa cho anh. Mặt Hoàng Minh phút chốc xây xầm lại, ở đất nước này, tặng hoa là một việc trọng đại, còn được đưa vào văn hóa truyền thống của đất nước và được tổ chức lễ hội riêng, chỉ có đàn ông tặng cho phụ nữ, nó mang ý nghĩa thiêng liêng cho một lời tỏ tình, trước giờ không được phép xuất hiện trường hợp ngoại lệ. Vậy mà người ngoại lệ đầu tiên của đất nước này không ngờ lại rơi vào người anh.

“Người đâu!”

Liên Phàn lập tức như ma xuất hiện phía sau Gia Kỳ. “Thưa ngài.”

“ Lôi cô ta đi khám, uống thuốc xong thì đưa đến diện kiến Quốc Vương đi.”

Nụ cười trên mặt Gia Kỳ cứng ngắc lại. Bó hoa trên tay cô gần như rơi xuống may mà Hoàng Minh đỡ lấy kịp thời, ngay sau đó như nhận ra có gì không đúng, anh liếc mắt ra phía sau, Liệt Kiêu hiểu ý lập tức đón lấy, nét mặt nhăn nhó như dẫm phải phân. Thật xui xẻo, thái tử là ngoại lệ đầu tiên nhận hoa từ con gái, còn cậu là người ngoại lệ thứ hai nhận hoa từ con trai.

Gia Kỳ được đưa đến diện kiến Quốc Vương. Đại điện rộng lớn chỉ có Quốc Vương đang ngồi đợi sẵn hai người họ.

“Xin diện kiến Quốc Vương.”

“Đứng dậy đi.”

Cô ngẩng mặt nhìn xung quanh cố kìm nén lại tiếng hét trong lòng, cung điện ở đây thật sự là quá sa hoa tráng lệ, còn hơn cả trên phim ảnh. Hoàng Minh đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng nhắc nhở, nhìn cô đầy cảnh cáo.

“Cô tên gì? Từ đâu đến?”

Lại là câu hỏi này, đúng là cha con giống nhau, Gia Kỳ mắng thầm, cô quả thật vẫn không thể nghĩ ra phải nói như thế nào về nơi mình sinh sống.

“Thưa ngài, tôi tên là Ninh Gia Kỳ.”

Cô cung kính trả lời, bên trên vẫn im lặng chờ cô nói tiếp.

Gia Kỳ đang cúi đầu thấy Quốc Vương không hỏi nữa bèn lấy làm lạ, lén trợn mắt lên nhìn, không ngờ vừa trọn mắt lên đã thấy Quốc Vương cũng đang nhìn xuống mình liền lập tức cụp mắt xuống.

“Đến từ...từ...từ...”

“ Hửm?”

Chữ từ đã nói đến 3 lần nhưng vẫn không nghĩ ra nên nói ra từ đâu, cô quay sang nhìn Hoàng Minh cầu cứu.

Anh thở dài, quay sang vua cha.

“Thưa cha, cô ta bị mất trí nhớ, ngoài việc mình tên là gì thì không còn nhớ gì hết.”

“Còn có kiểu mất trí nhớ như vậy nữa sao?”

Quốc Vương bất ngờ, lại nhớ đến lời của thần quan, “đại nạn không chết”. Lẽ nào đại nạn không chết lại bị mất trí nhớ?

“Được rồi, cho lui đi, ngày mai con đưa cô ta đi thăm thành phố một chút.”

Hoàng Minh hất hàm ra hiệu cho cô ra ngoài. Đúng là có hời cho cô quá, thái tử như anh vẫn là lần đầu tiên phải làm hướng dẫn viên cho người khác đấy.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.