Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý nữ, Lạc

Phiên bản Dịch · 1711 chữ

"Mẹ ơi, đây là gà mái đẻ trứng đó!"

Phong Thanh An vừa vào viện thì thấy trên tay mẹ Ân thị đang cầm một con gà mái mập kêu cục tác cục tác. Cậu trợn mắt hét lên.

Điệu bộ của Ân thị vô cùng rõ ràng, phải hiểu rằng cho dù hôm đó quan phủ phái người tới báo hỷ, mọi người ở mười phương tám hướng tới, nhà họ đã giết phần lớn gia cầm trong chuồng. Mà chỉ để lại một con thì cũng chỉ có một con thôi, cũng xem như là gà mái có thể đẻ trứng.

"Gà mẹ đẻ trứng mới bổ mà, thằng Heo, con đi ngồi nghỉ một lát trước đi. Để mẹ đi nấu canh gà cho con!"

Ân thị nắm trong tay con gà mái bình thường chăm sóc tỉ mỉ vô cùng, giơ tay chém xuống không hề nương tay chút nào. Sau khi lấy máu thì dùng nước sôi nhổ lông, dọn dẹp nội tạng. Sau khi được băm gọn gàng sạch sẽ thì bỏ vào trong nồi.

Ngay cả mùi tanh đang bay thoang thoảng trong không khí cũng không ảnh hưởng tới nước miếng đang chảy điên cuồng trong miệng Phong Thanh An. Vì cậu có thể đoán được bữa tối hôm nay chắc chắc là rất phong phú.

"Đại ca về là tốt rồi, lại được ăn thịt rồi!"

Phong Thanh An cảm thán khó mà kiềm chế được.

Trong thời đại phong kiến, lực lượng sản xuất thấp. Những tháng ngày có thể ăn được thịt chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bình thường ăn cơm mà trong chén có mấy giọt mỡ cũng xem như là sang rồi.

Trong nhà vì đại ca cậu phát đạt, nhưng cũng đừng nghĩ nhiều. Trong trí nhớ của cậu, từ sáng đến tối bữa nào có thịt, ngày nào cũng ăn được thịt đều có hơi xa xỉ.

Dưới tình huống này, Phong Thanh An sao không thèm ăn cho được?

"Con đó, cái thằng ham ăn này. Bình thường có bỏ đói con đâu?"

Ân thị đi ra khỏi nhà bếp, đúng lúc nghe được lời cảm thán của Phong Thanh An, lại mắng ngay.

"Ngày bình thường có thấy mẹ giết con gà nào cho con đâu!"

Phong Thanh An lầm bầm.

"Nếu con có thể giống như anh của con, thi đậu thành một Trạng nguyên cho mẹ thì ngày nào mẹ cũng nấu canh gà cho con!"

"..."

Hơn nửa câu không hài lòng, lúc này Phong Thanh An im miệng. Kêu cậu đi thi Trạng nguyên à, nói giỡn kiểu gì thế. Mình có mấy cân mấy lạng thì bản thân mình biết, có thể thi đậu Cử nhân cũng cảm ơn trời đất rồi.

Trước khi hệ thống mở, mục tiêu của Phong Thanh An chính là Cử nhân, thi đậu Cử nhân, vậy thì đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất để làm quan rồi.

Nếu là có quan hệ có bối cảnh, thậm chí có thể sắp xếp làm một Huyện lệnh ở huyện nhỏ xa xôi. Không có gì cả cũng không sao, có công danh cử nhân trên người, cứ leo vào Nha môn làm một quan nhỏ có cấp bậc cũng không có vấn đề gì.

Đây chính là mục tiêu trước kia Phong Thanh An theo đuổi, lấy được công danh, làm quan chức, tiểu phú tiểu quý, bình an cả đời.

Nhưng mà hôm nay, Phong Thanh An cũng không biết tại sao bản thân lại xác định mục tiêu. Bởi vì cậu cũng không biết cái hệ thống Ngự Thú Sư này rốt cuộc có thể giúp cậu được bao nhiêu, lần này cậu có thể đi được bao xa.

Có điều cho dù suy xét tới hệ thống, cậu vẫn lấy mục tiêu là Cử nhân giống như lúc trước vậy. Chỉ mưu cầu làm một quan huyện nhỏ, dường như hơi thấp. Dù sao đợi cậu thi đậu Cử nhân, vậy cũng không được xem là không có quan hệ, không có bối cảnh.

Đương nhiên, bây giờ Phong Thanh An có khát vọng tu hành xa hơn, lớn hơn khoa cử khảo quan. Nếu là có thể bay lên trời chui xuống đất thật, vậy thì còn ai thích đi làm quan cơ chứ? Sớm chơi Thương Hải tối Thương Ngô, đây há chẳng ung dung tự tại sao?

"Đại ca!"

Một chén canh gà mái mùi thơm nồng bay khắp nơi cản Phong Thanh An muốn thương lượng chuyện nuôi chó với đại ca cậu, hơn nữa trên bàn không chỉ có cháo gà. Ngày con trai trưởng trở về Ân thị hận không thể bưng hết những thứ tốt trong nhà lên bàn ăn, nhưng lại để cho Phong Thanh An có lộc ăn.

"Con ăn chậm chút đi, đây là để cho đại ca con ăn mà. Đại ca con ở bên ngoài lâu như thế chắc là đói bụng lắm đấy!"

"Mẹ ơi, mẹ đừng có lo nghĩ bậy bạ nữa. Đường mà đại ca đi thi vậy chắc chắn là không biết đã nếm được bao nhiêu món ngon. Mẹ xem, huynh ấy mập lên kia kìa."

Phong Thanh An há miệng ra, đương nhiên là bàn tay của Ân thị vỗ vào sau ót của cậu. Nhưng chỉ như thế thôi cũng không dừng được việc Phong Thanh An lùa cơm được.

Có điều ăn canh thịt gà mái hầm, Phong Thanh An đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mặt đầy nhiều chuyện dò hỏi:

"Đại ca, huynh là một chàng Trạng nguyên duy nhất đỗ đạt Lục Nguyên, đệ nghe nói sau khi đậu Trạng nguyên phải diễu hành ở Kinh Thành một vòng. Chắc là nhận được không ít túi thơm quý nữ vương hầu vứt xuống nhỉ! Vậy thì thế nào rồi? Có quý nữ nào để đại ca cảm mến không?"

Nghe được lời Phong Thanh An nói, Phong Thủ Lễ biết điều ăn cơm ở bên cạnh cũng không nhịn được vểnh tai lên. Còn Ân thị thì không cần phải nói nữa, giờ phút này đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn con trai trưởng.

Sở dĩ bà nghe theo lời đề nghị của con trai út từ chối hết tất cả các bà mai làm mai là vì mong đợi con trai nhà mình có thể chọn trúng một quý nữ vương hầu. Chuyện này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần con gái của mấy lão địa chủ thân hào kia nữa?

"..."

Bị cả nhà nhìn chăm chú như thế, vẻ mặt của Phong Thanh Bình hơi ngơ, có hơi bất đắc dĩ nhìn Phong Thanh An:

"An đệ!"

"Đại ca, huynh chỉ cần nói có hay không thôi mà? Không cần thiết thì bọn đệ không hỏi. Dù sao bây giờ huynh còn trẻ mà, không vội đâu!"

Phong Thanh An cười nói.

"... Có!"

Phong Thanh Bình đọc sách thánh hiền, đương nhiên khinh thường nói dối lừa người nhà. Sau khi yên lặng một lát thì để lại một câu trả lời làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mừng rỡ và bất ngờ.

"Thằng Heo, con vừa ý thiên kim nhà ai trong Kinh Thành thế?"

Trong lòng Ân thị giống như là bị mèo cào vậy, không nhịn được hỏi.

Tuy con trai trưởng chỉ mới tròn mười bốn tuổi thôi nhưng đã đến tuổi có thể lập gia đình rồi. Cho dù là mẹ, sao mà không quan tâm chuyện như thế này được?

"Mẹ à, mẹ còn chưa từng đi tới Kinh Thành, đại ca chỉ nói với mẹ thôi. Mẹ đừng như bị mù vậy, cái gì cũng không biết hết thế!"

Phong Thanh Bình còn chưa lên tiếng thì Phong Thanh An đã đánh trống lảng ở bên cạnh rồi. Sau đó thì bị Ân thị hung hăng trừng một cái.

"Cha, mẹ, An đệ, con cùng với Lạc... Vị tiểu thư kia, chẳng qua chỉ là tiếp xúc bước đầu thôi. Còn sớm để nói chuyện cưới gả lắm. Nếu có thể thành vợ chồng thật thì con cũng sẽ không giấu giếm cha mẹ."

Lúc nói tới vị quý nữ trong Kinh Thành kia, vẻ mặt của Phong Thanh Bình rất là phức tạp. Thậm chí còn có cả chút do dự.

"Nói cũng phải!"

Nghe được con trai nói như thế, mặc dù trong lòng Ân thị tò mò vô cùng nhưng cũng không có hỏi tiếp nữa.

Hơn nữa tận đáy lòng bà rất trống rỗng, không có có sức chắc chắn gì cả, thậm chí còn có vài phần áy náy.

Bởi vì từ xưa đến nay chỉ xem trọng môn đăng hộ đối. Mà con trai bà xem trọng quý nữ trong Kinh Thành. Nói làm người thì Ân thị cảm thấy con trai của mình thua kém ai. Nhưng mà nói về bối cảnh thì hoàn toàn liên lụy, không hề có ích gì cho vị con trai ưu tú này của mình cả.

"Thằng Heo, con..."

Phong Thủ Lễ ở bên cạnh, giờ phút này cũng muốn nói nhưng lại thôi. Ở trong lòng ông thì có thể lấy được con gái của những địa chủ thân hào ở nông thôn cũng là cầu mà không được rồi, đời người viên mãn.

Nhưng mà ông cũng biết, những người con gái này vốn dĩ chẳng xứng đáng với người con trai trưởng ưu tú này. Nhưng con trai của ông với lên quý nữ vương hầu thì quả thật là làm trong lòng anh nông dân kiếm ăn ở trong đất này chột dạ. Chỉ là suy nghĩ một chút thì cũng có hơi đứng ngồi không yên.

Ông có tài đức gì chứ, nếu có thể kết thành sui gia với những quý nhân ở trong Kinh Thành kia, ông có ý muốn kêu con trai buông tha, chọn con gái của một gia đình giàu có là được rồi. Nhưng ông cũng biết chỉ là ánh mắt nông cạn của một anh nông dân là ông, sao có thể quyết định thay cho người con trai thi đậu Trạng nguyên này được.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.