Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thấy người gặp nạn

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Tần Kha nhìn thoáng qua bàn bên cạnh rồi tiếp tục trò chuyện với Vương Chí Kiệt.

“A Kiệt, một tháng sau là thi tốt nghiệp trung học rồi, bây giờ trong thân thể ngươi còn chưa có linh nguyên, ngươi không sốt ruột sao?”

Vương Chí Kiệt khẽ lắc đầu, tỏ thái độ hoàng thượng còn chưa vội mà thái giám đã vội.

“Gấp cái gì, thiên tài như ta đi tới đâu cũng vẫn là thiên tài.”

Tần Kha đen mặt.

Vương Chí Kiệt lại nói tiếp: “Hơn nữa không phải còn có ngươi đồng hành cùng ta sao?”

Tần Kha nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy nếu như ta có thể thi đậu đại học linh giả thì sao?”

“Phụt!”

Vương Chí Kiệt nhịn không được cười phọt thành tiếng. Cảm thấy mình phản ứng rõ ràng quá, hắn bèn hắng giọng nói với vẻ nghiêm túc:

“Ừ, ta tin ngươi!”

“Đừng có nghi ngờ ta, nói thật cho ngươi biết, ta đã có linh nguyên rồi.”

Vương Chí Kiệt vẫn trưng ra gương mặt không tin tưởng.

“Thôi đi, nếu ngươi có linh nguyên thì ta hẳn phải có từ lâu lắm rồi ấy.”

Trong đầu Tần Kha có mười vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua.

Tiểu tử này sao lại không tin ta? Trong mắt hắn ta kém cỏi như vậy?

Hừ, nếu không phải do bản thân chưa có dị năng, nơi này cũng không có máy móc có thể kiểm tra ra linh nguyên thì hắn đã cho tiểu tử này biết đôi bên chênh lệch như thế nào!

Hai người chờ thêm vài phút.

“Chủ quán, có cơm chiên chưa?”

Có lẽ vì ban chiều ăn ít quá nên bây giờ Tần Kha đói bụng gần chết.

Sau khi mang mấy xâu lòng nướng cho bàn bên cạnh, chủ quán lại cầm hai xâu lòng nướng tới đưa cho hai người.

“Chờ thêm xíu nha, ta đang bận làm lòng nướng, cơm chiên thì đợi em ta trở về mới làm được.”

“Hắn đi đâu rồi?”

“Hắn bị tiêu chảy từ sáng tới giờ.” Chủ quán cười hì hì, vẻ mặt áy náy.

Tần Kha nhìn xâu lòng nướng trong tay, mịa nó, đột nhiên cảm thấy không còn thơm nữa.

“Chủ quán, chúng ta tới là để ăn cơm…”

Chủ quán chân thành nói: “Ta biết mà.”

“Được rồi…”

Lại chờ thêm vài phút, rốt cuộc cơm chiên cũng được bưng lên.

Vương Chí Kiệt ăn nốt xâu lòng nướng trên tay rồi bắt đầu tiêu diệt dĩa cơm chiên như hổ đói.

Tần Kha nhìn sang: “Ừm, A Kiệt…”

“Chờ chút, đợi ta ăn xong rồi hãy nói chuyện.”

Vương Chí Kiệt càn quét hết dĩa cơm chiên xong mới ngẩng đầu lên.

“Vừa rồi ngươi định nói cái gì?”

Tần Kha thản nhiên phất tay: “Vừa nãy trong dĩa của ngươi có con ruồi, nhưng giờ thì không sao nữa, ngươi ăn mất nó rồi.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]

“Moá! Sao ngươi không nói sớm! Oẹ!”

“Ngươi bảo ta chờ ngươi ăn xong hãy nói mà.”

“Oẹ! Loại chuyện này ngươi phải nói ngay để ngăn ta ăn nó vào bụng chứ!”

“Tại ta thấy ngươi ăn ngon lành quá, sợ làm ảnh hưởng đến tâm tình ngươi…”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]

Sắc mặt Vương Chí Kiệt lúc trắng lúc xanh, hắn nôn oẹ hơn nửa ngày cũng không nhả ra được cái gì.

“Chủ quán! Chủ quán!”

Nghe tiếng kêu, chủ quán vội vã đi tới: “Tính tiền hả?”

Vương Chí Kiệt chỉ tay vào dĩa cơm: “Trong cơm chiên có con ruồi!”

Chủ quán kiên định lắc đầu: “Không thể nào. Quán của ta rất vệ sinh an toàn thực phẩm, sao mà có ruồi được!”

“Ta nói thật mà, có con ruồi trong cơm!”

Chủ quán cúi đầu nhìn dĩa cơm trống không: “Thế con ruồi đâu?”

“Ta ăn mất rồi.”

Ánh mắt chủ quán dần trở nên phức tạp, thầm nghĩ thằng nhóc này hẳn là bị thiểu năng trí tuệ nha!

Chủ quán chậm rãi quay đầu nhìn sang Tần Kha: “Hắn là bạn của ngươi?”

Tần Kha đỏ mặt nói: “Ta không quen hắn.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 666!]

“Mẹ nó! Ngươi bị mù hả?!”

Tiếng gầm đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí náo nhiệt vui vẻ trên con đường.

Mọi người quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Hán tử đầu trọc ban nãy uống một hơi ba chai bia đang tóm lấy một ông lão nhặt ve chai.

Tần Kha không hiểu ra sao, vừa rồi xảy ra chuyện gì thì hắn không rõ nên không thể đưa ra bình luận, chỉ có thể im lặng quan sát hóng chuyện.

Ông lão nhặt ve chai liên tục nói xin lỗi nhưng hán tử đầu trọc lại không hề có ý muốn bỏ qua.

Từ cuộc đối thoại giữa hai người, Tần Kha đã đoán được chuyện xảy ra.

Khi ông lão nhặt ve chai đi ngang qua bàn của hán tử đã bất cẩn làm đổ một chai bia trên bàn khiến bia đổ vào giày của hán tử đầu trọc.

“Ta đền tiền cho ngươi, bao nhiêu tiền ta cũng đền.”

Ông lão khom người xin lỗi, trong mắt tràn đầy áy náy.

Có lẽ vì đã uống say nên hán tử đầu trọc trở nên hung hăng hơn hẳn: “Đền? Ngươi đền nổi sao? Lão già chết tiệt này, liếm sạch giày cho lão tử đi!”

Ông lão run rẩy lấy ra một túi ni lông, trong đó có một xấp tiền lẻ: “Ta đền mà, ta sẽ đền cho ngươi!”

Hán tử đầu trọc không thèm nhìn tới xấp tiền, gạt phắt tay ông lão ra: “Mẹ nó ngươi bị điếc à? Lão già chết tiệt này, lão tử bảo ngươi liếm sạch giày cho ta!”

Bạn đang đọc Người Tốt Như Ta, Các Ngươi Lại Gọi Là Tai Hoạ (Dịch) của Hỉ Hoan Cật Quất Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.