Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nó vào rồi

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Trương mù vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều thở mạnh một cái, tính toán một hồi, không ngờ lại quên mất cô gái ấy!

Tôi hỏi:

- Cô ấy có phải thợ nhân không?

Trương mù nói:

- Người bước ra từ nhà họ Trương chúng tôi, ít nhiều đều biết một ít.

Tôi nói:

- Vậy mau gọi điện cho cô ấy, kêu cô ấy đừng đứng dưới ánh nắng mặt trời, mau trốn trong bóng râm dưới gốc cây.

Ánh sáng trong nhà tuy rằng đã tối hơn, nhưng dù sao hiện tại bên ngoài trời vẫn sáng, cho nên vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh trong phòng.

Tôi thấy Trương Mục rút điện thoại ra, sau đó ném cho tôi, nói:

- Cậu gọi điện cho cô ấy.

Tôi lúc đầu còn buồn bực vì sao nhất định phải là tôi gọi điện cho cô ấy, nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, hiện tại trong phòng tổng cộng còn bốn người sống, ngoài tôi, ba người khác đều là cao thủ trong giới thợ môn, lúc mở điện thoại màn hình điện thoại nhất định sáng lên, có áng sáng sẽ có bóng, cho dù chỉ là bóng của cái đầu, đều rất có thể bị tên kia bắt trúng cơ hội, nếu bị thứ kia không chế bất cứ ai trong ba người họ, hậu quả không cần nghĩ cũng biết, cho nên, tôi gọi điện là lựa chọn thích hợp nhất, dù sao trước mắt thì tôi là một con gà bệnh ---- hình như tôi luôn là một con gà bệnh!

Chính vào lúc tôi đang định mở khóa màn hình điện thoại, ông Trương Tiệm lại đột nhiên lên tiếng:

- Bất cứ ai trong phòng này gọi điện cho con bé Trương Ly đều được, ngoài thằng bé đó ra.

Lời nói của ông Trương Tiệm giống như một tia sét giữa trời quang, khiến tôi chấn động tới mức còn có chút hưng phấn, bạn nghĩ xem, tôi vẫn luôn cho rằng mình là một con gà bệnh, đi đến đâu cũng gây thêm phiền toái cho người ta, luôn có cảm giác bản thân chỉ là đồ thừa, nhưng hiện tại đã khác, ông Trương Tiệm vừa nói vậy, đã nâng vị trí của tôi lên cao hơn cả bọn họ --- đến ngay cả ba nhân vật ‘trâu bò’ như bọn họ, đều có thể bất chấp gọi điện kể cả là bị nhập, duy chỉ có tôi là không thể, đây không phải là chứng minh, tôi còn quan trọng hơn cả ba người bọn họ sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Trương mù, đã thiếu chút nữa khiến tôi cầm điện thoại ném anh ta! Anh ta nói:

- Cũng đúng, thằng ngốc này trời sinh chiêu âm, nếu như bị bám lên người, cũng không biết sẽ thu hút bao nhiêu người âm đến đây?

Tôi cầm di động, nhìn trái nhìn phải, không biết nên đưa máy cho ai, trong phòng lại rơi vào im lặng một lúc, Trương Mục bỗng nói:

- Đưa cho tôi, để tôi gọi.

Tôi do dự một lát, chuẩn bị ném điện thoại qua, nhưng đúng lúc này, ngoài nhà đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Trương mù và Trương Mục cảnh giác đứng dậy, một trái một phải đứng hai bên cửa, Trương mù nói ra bên ngoài:

- Rau tôi tự trồng, không phun thuốc sâu, bạn xem đi nha!

Trương mù nói những lời này, tôi nghe mà ngẩn người, có nghĩa là gì chứ?? Tôi coi như cũng đã sống ở Trùng Khánh bốn năm, tiếng Trùng Khánh phần lớn đều có thể nghe hiểu, câu nói này của anh ta nếu là lúc bình thường, tôi có thể nghe hiểu, nhưng vào lúc này, có phải có chút không phù hợp rồi không?

Rất nhanh, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nữ trong trẻo:

- Hoa quả nhà trồng, trồng bằng phân bón, bạn ăn không, ngọt lắm!

Nghe đến đó, tôi mới hiểu, hóa ra đây là tiếng lóng giữa bọn họ, tôi nhớ rõ trước kia từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nói có một đám trộm mộ, khi gặp nhau trong hầm mộ, cũng sẽ nói một vài từ ngữ ‘trong ngành’ để xác định thân phận của đối phương, chẳng lẽ, hai câu nói này chính là tiếng lóng của thợ vàng mã?

Sau đó Trương mù bắt đầu hỏi đông hỏi tây, trên cơ bản đều là những ‘ngôn ngữ trong nghề’ tôi không nghe hiểu.

Một lúc sau, Trương mù mở cửa, ánh sáng từ nhà chính lập tức chiếu vào trong phòng, nhưng vốn dĩ trong nhà chính cũng không có nhiều ánh sáng mặt trời, nhiều nhất cũng chỉ khiến gian phòng sáng hơn một ít, cũng không chiếu ra bóng, nhưng vì ngược sáng, nên tôi nhìn không rõ diện mạo, nhưng nhìn dáng người, có lẽ không thua kém dáng người của Lưu quả phụ, cũng là không thua kém dáng người hiện tại của Lưu Tang Y.

Sau khi bọn họ cho người vào trong, rất nhanh đã đóng cửa lại.

Tôi để tâm ghi nhớ, nghĩ thầm, sau này gặp phải thợ vàng mã, cũng có thể lấy ra để chắp nối quan hệ đúng không? nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được một vấn đề, tôi kéo Trương Mục sang một bên nói:

- Tên kia cũng là thợ vàng mã, hiện giờ Trương mù dùng ngôn ngữ trong ngành nói chuyện với cô gái kia, căn bản không có tác dụng phân rõ thật giả!

Trương Mục nhìn tôi nói:

- Ai nói với cậu hiện tại bọn họ đang dùng ngôn ngữ trong nghề thợ vàng mã? Bọn họ đang chơi đối chữ, mấy thứ này chỉ có bọn họ hiểu, ngay cả tôi cũng không hiểu, cho nên không giả mạo được.

Nghe nói như thế, tôi lập tức xấu hổ .

Người tới là con gái của chú Trương, Trương Ly, sau khi cô ấy vào trong, đã quỳ xuống trước thi thể chú Trương, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó không nói gì, chỉ quỳ gối ở nơi đó, tôi thấy, vai của cô ấy khẽ run lên, nhưng lại không phát ra tiếng khóc, tôi nghĩ, đây là cô ấy đang cố gắng kiềm nén, không cho tiếng khóc của mình thành tiếng.

Từ chuyện này, ấn tượng đầu tiên của tôi về Trương Ly, chính là kiên cường.

Chúng tôi đều không đi quấy rầy cô ấy, cũng không ai nói chuyện với ai, chỉ để cô ấy yên lặng quỳ gối trước thi thể của chú Trương, không tiếng động, cũng chẳng tiếng khóc.

Một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, Trương Ly mới đứng dậy, đi tới trước mặt ông Trương Tiệm, chào một tiếng, sau đó hỏi:

- Vì sao không lo liệu tang sự?

Trương Tiệm chỉ trả lời hai chữ đơn giản:

- Thi thai.

Tôi thấy Trương Ly gật đầu, sau đó hỏi Trương mù:

- Anh có biện pháp không?

Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mặt Trương Ly, nói thật, cũng được coi là một mỹ nữ, nhưng so sánh với Lăng Giáng, vẫn có chênh lệch nhất định, chủ yếu là trên người cô ấy không có luồng khí chất giống Lăng Giáng, về phần khí chất trên người Lăng Giáng là gì, tôi nghĩ nửa ngày, cảm thấy có thể dùng một chữ để hình dung: lạnh lùng! Còn ấn tượng của Trương Ly lại là một cô gái nông thôn nghèo đã sớm phải ra ngoài bươn trải.

Trương mù nói:

- Nó trốn không ra ngoài, không có cách gì cả.

Trương Ly nói:

- Một thi thai thì có gì đáng sợ?

Trương mù đáp:

- Thành hình rồi.

Tôi thấy thân người Trương Ly rõ ràng run lên một chút, cô ấy nghi hoặc hỏi:

- Ba người đều ở đây, còn có thể để cho nó thành hình?

Trương mù nói:

- Chắc nó cũng là thợ vàng mã.

Sau đó Trương mù nói lại phân tích lúc trước cho Trương Ly nghe, Trương Ly nghe xong ngồi bệt xuống đất, miệng thì thào độc thoại:

- Vậy phải làm sao đây, phải làm sao đây….

Trong phòng lại rơi vào im lặng, tôi bởi vì cả ngày chưa ăn gì, đã sớm đói cồn cào ruột gan, nhưng vào lúc này lại đề cập đến cái bụng đói của tôi thì không thích hợp, vì thế tôi chỉ đành chịu đựng, nhưng chịu đựng mãi chịu đựng mãi, lại ngủ gật mất lúc nào không hay.

Tôi không biết tôi đã ngủ bao lâu, chỉ biết là Trương Mục gọi tôi dậy, lúc này ánh sáng trong phòng thật sự rất mỏng manh, đã sắp tới mức giơ năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy, anh ta nói với tôi:

- Cậu đi sang bên kia thắp ngọn nến này lên.

Tôi nói:

- Không phải không thể có bóng sao?

Trương Mục nói:

- Trương mù nghĩ ra biện pháp rồi, cậu đi thắp nến là được rồi.

Tôi nhận lấy cây nến và diêm trong tay Trương Mục, đi sang hướng anh ta chỉ, đây là góc tây bắc, theo lý mà nói, nến không phải nên thắp ở góc đông nam sao? có điều mặc kệ đi, nếu đã là Trương mù phân phó, nhất định là có lý của anh ta.

Tôi đi đến một góc, đặt nến xuống đất, lấy diêm ra, ‘xoẹt---‘ một tiếng quẹt diêm, trong phòng lập tức sáng lên.

Bộp! một tiếng, đầu tôi bị cái gì đó đập trúng, diêm tắt, trong phòng lại lần nữa tối om, tôi nghe thấy Trương mù chửi ầm lên:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu thắp sáng làm cái gì?

Tôi thuận tay sờ soạng dưới đất, quả nhiên, vừa rồi là Trương mù rút giày đáp tôi, tôi ném ngược giày về hướng vừa truyền đến tiếng nói của anh ta, nói:

- Ông nội nhà anh nữa, là Trương Mục bảo tôi qua đây thắp nến, tôi thắp rồi, anh lại dùng giày ném tôi, con mẹ nó anh chơi tôi à?

Trương Mục tiếp lời:

- Tôi bảo cậu đi thắp nến lúc nào? Tôi vẫn luôn ngồi yên ở bên này chưa từng nhúc nhích!

Tôi nói:

- Rõ ràng là anh nói, bằng không ngọn nến vào hộp diêm trong tay tôi ở đâu ra? Nếu không phải là anh, chẳng lẽ là tôi gặp ma?

Gặp ma?!

Lời này vừa dứt, tôi gần như nghe thấy những người trong phòng đến hít sâu một hơi, Trương mù nói:

- Mọi người cẩn thận, tên kia đến rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.