Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng nói trời không giận

Phiên bản Dịch · 1856 chữ

Nó vào được rồi? nó vào từ khi nào? Lẽ nào là đi cùng Trương Ly vào? Nhưng, lúc trước không phải đã nói Trương Ly không có vấn đề gì rồi sao? nhưng, nếu không phải là theo cô ấy vào, vậy nó không thể vào trong!

Trương mù nói:

- Nó có thể đến bất cứ chỗ nào, có thể ngay từ đầu đã ở trong này rồi, nhưng không có bóng, nó không thể khống chế thân thể, vừa rồi nó bảo cậu đi thắp nến, cũng chính là muốn tạo ra một cái bóng.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi lập tức hiểu ra, Trương Mục mà tôi nhìn thấy lúc trước, không phải là Trương Mục thật, mà là ảo giác của tên kia tạo ra, về phần vì sao lại chọn tôi đi thắp nến, đó là bởi vì tôi không hiểu thợ thuật, nói trắng ra là, tôi dễ lừa nhất!

Tôi hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Cậu qua đây ngồi, cậu ngồi một mình không an toàn.

Tôi ‘ồ’ một tiếng, liền đi sang hướng đối diện, mấy người bọn họ ngồi gần tường dưới cửa sổ, tôi ngồi giữa, bên cạnh là ván cửa đặt thi thể chú Trương.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, tuy rằng đều ở trong cùng một gian phòng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy vài cái bóng người mơ hồ, không phân biệt được ai với ai, chỉ có thể đại khái đoán người nhỏ nhỏ bên trái chính là Trương Ly, bên trái và bên phải cô ấy có lẽ là Trương mù và Trương Mục, sau đó dáng người khá khôi ngô kia có lẽ là ông Trương Tiệm, còn bên cạnh ông Trương Tiệm…

Từ từ, trong phòng tổng cộng có năm người, tôi vẫn còn đứng bên này, vậy người bên cạnh ông Trương Tiệm là ai?

Tôi hét lớn về phía bên kia:

- Có người khác đang ở bên chỗ các anh!

Lời này vừa hô xong, Trương mù đã mở miệng mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, mau chạy qua đây!

Tôi nói:

- Bên chỗ các anh có người khác, chẳng lẽ anh không biết?

Trương mù nói:

- Cậu mở to đôi mắt chó chết của cậu ra nhìn đi, bên này làm gì có người khác?

Tôi dụi dụi mắt nhìn lại, quả nhiên chỉ có bốn bóng người, chẳng lẽ lúc nãy tôi hoa mắt?

Sau khi đi qua, Trương Mục Trương mù Trương Ly lập tức vây tôi vào giữa, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu có biết vừa rồi sau lưng cậu còn có một người khác không?

Tôi vừa nghe đã giật nảy cả mình, nửa ngày sau còn chưa nói được câu gì.

Bạn có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không, trong một gian phòng, đối diện có vài người, bạn cho rằng ở giữa bọn họ có một người âm, lại không hề biết, người âm bạn đang tìm kiếm đang đứng ngay sau lưng bạn, hơn nữa, những người phía đối diện đều nhìn thấy, nhưng không dám nói cho bạn biết, mà bạn lại còn ngu ngốc do dự không biết có nên qua đó hay không.

Bụng tôi lại kêu một tiếng, quả thật là đói chịu không được, tôi thì thầm với Trương mù:

- Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt đến chết trong này?

Trương mù nói:

- Cũng không phải là không có biện pháp, còn phải xem trưởng thôn có phối hợp hay không.

Tôi vội vàng hỏi, biện pháp gì?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu không phát hiện, từ lúc bắt đầu tiến vào trong căn phòng này, có một người quá bất bình thường?

Tôi nói:

- Không phát hiện, người nào bất thường chứ?

Anh ta nói:

- Cậu tự ngẫm lại đi, nếu một người bình thường gặp phải tình huống thế này, có phải sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này không?

Tôi gật đầu, nhưng ý thức được rất có khả năng Trương mù không nhìn thấy, vì thế tôi bổ sung nói một câu:

- Đúng vậy.

Trương mù nói:

- Nhưng, từ lúc bắt đầu vào nhà, có một người vẫn chỉ ngồi một chỗ, không lên tiếng, không nhúc nhích.

Tôi lập tức hiểu, Trương mù đang nói ông Trương Tiệm! chẳng lẽ ông ấy đã bị tên kia bám lên người?

Trương Mục cũng nói:

- Cậu nghi ngờ ông nội?

Trương mù nói:

- Tôi biết không phải ông ấy, tôi cũng không nghi ngờ ông ấy, tôi chỉ cảm thấy kì lạ, vì sao một người bình thường hiếu thắng như vậy, hôm nay lại trở nên im lặng như thế, nhìn qua thật giống như đang chờ chết, cho nên, tôi muốn hỏi Trương trưởng thôn một chút. Ông đang chuẩn bị thà để cho cả thôn Trương gia đều chết hết, cũng không chịu nói chuyện lúc trước ra đúng không?

Tôi không ngờ Trương mù lại có thể nói những lời đoạn tuyệt như vậy, nhưng vừa nghĩ đến Trương mù vốn là người nói năng không suy nghĩ hậu quả, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng, ‘chuyện lúc trước’ mà Trương mù nói, rốt cuộc là gì?

Không biết có phải lời nói của Trương mù có tác dụng hay không, tôi thấy ông Trương Tiệm thở dài một tiếng, sau đó nói:

- Các con biết thôn Trương gia chúng ta vì sao mấy chục năm nay đều không có người âm không?

Nghe ông Trương Tiệm nói vậy, tôi liền hiểu, ông ấy sắp sửa kể chuyện lúc trước rồi, tôi ngồi giữa ba người, tập trung tinh thần, chuẩn bị nghe Trương lão gia kể chuyện.

Ông Trương Tiệm nói:

- Trương Mục, con có biết con thua kém Phá Lỗ ở chỗ nào không? con nghe lời hơn nó, tính tình của con trầm tĩnh hơn nó, đây vốn là chuyện tốt, nhưng đối với thợ nhân chúng ta mà nói, vào lúc gặp phải những chuyện khác nhau, không biết thay đổi nguyên tắc của mình để ứng đối, thì không phải là chuyện tốt, ông hỏi con, nếu con ở trong đường hầm quan tài, con có nghĩ ra biện pháp để ra ngoài không?

Trương Mục nói:

- Con không nhìn được ra đó là đường hầm quan tài, cho nên, không ra được.

Trương Tiệm nói:

- Nếu ông hỏi Phá Lỗ, cho dù nó không ra được, nó nhất định sẽ nói, phải thử mới biết, ông hỏi con câu này, thật ra là muốn nói, rõ ràng con đã phát hiện ra chân tướng chuyện đó từ mấy năm trước, nhưng vì sao không dám xác định?

Bởi vì ba người bọn họ đưa lưng về phía tôi, vây tôi vào giữa, tôi và Trương Mục vừa hay đưa lưng lại với nhau, lúc ông Trương Tiệm nói những lời này, tôi rõ ràng cảm giác được cả cơ thể Trương Mục run rẩy kịch liệt, nhưng, anh ta vẫn đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

Trương Tiệm tiếp tục nói:

- Cho nên năm đó Phá Lỗ bỏ nhà đi, về sau còn tự mình bỏ học, ông đều chưa từng trách nó, bởi ông biết, nó oán giận ông.

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, quả thật như là rơi vào trong sương mù, vì thế tôi không nhịn được ngắt lời hỏi một câu:

- Trương lão gia, chân tướng chuyện năm đó, rốt cuộc là gì?

Không khí lại lắng đọng xuống, thật lâu sau, ông Trương Tiệm mới nói;

- Năm đó đều là tôi sai, vì một chút tư lợi cá nhân, mà làm loạn quy tắc trong giới.

Tôi chờ một hồi, phát hiện ông Trương Tiệm lại không nói nữa, thế là tôi hỏi Trương mù:

- Trong giới các anh còn có quy tắc gì?

Trương mù tức giận nói:

- Quy tắc cái tông môn nhà nó! Đều là một đám người không biết thay đổi, bày ra trò quy tắc chó má này nọ, ví dụ như không thể để người ngoài giới biết thủ pháp thợ thuật, con mẹ nó đây chính là ‘bế quan tỏa quốc’ năm đó! hừ, cứ như thế này, thì những gì tổ tiên truyền lại sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay lũ khốn thiển cận!

Trương Tiệm nói:

- Phá Lỗ, ông biết con không nhìn được lề lối quy tắc trong giới, nhưng có một chuyện ông biết con vẫn luôn đồng tình, trần về trần, thổ về thổ, thiên đạo luân hoàn, âm dương đều có đường, dương biến âm, âm hoàn dương, thế gian vạn vật, đừng nói trời không giận! ba người các con đều là thợ nhân, ý nghĩa của câu vè này, hẳn là đều hiểu.

Tôi khẽ hỏi Trương mù:

- Nghĩa là gì?

Trương mù nói:

- Ý là người chết không thể sống lại, mặc kệ có dùng thủ đoạn gì, cũng không thể!

Tôi nghe thấy tiếng nói run rẩy của Trương Mục cất lên, hỏi:

- Ông nội, chẳng lẽ ông đã làm sai quy tắc?

Tôi thấy bóng người của Trương Tiệm ngồi trên ghế khẽ gật đầu:

- Trương Mục, con rõ ràng đã xác định rồi, vì sao còn không chịu tin? Con rốt cuộc còn hoài nghi chuyện gì?

Trương Muc nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Không phải từ lúc chúng con còn nhỏ ông đã dạy, nhất định không làm được chuyện như thế, vì sao hiện tại ông có thể nói ông từng làm qua, hơn nữa còn thành công?

Trương Tiệm thở dài một tiếng nói:

- Ông không hy vọng các con đi vào vết xe đổ của mình năm xưa, vì sao cả nửa cuộc đời của ông đều trông chừng trong thôn không ra ngoài, lẽ nào nhiều năm như vậy rồi, con vẫn chưa phát hiện nguyên nhân trong này sao? em trai Phá Lỗ của con phát hiện rồi, cho nên ba năm trước nó mới bỏ nhà đi không về, nói thật, ông thật sự không hy vọng các con trở về.

Trương mù đột nhiên cắt ngang lời Trương Tiệm:

- Chờ một lát, Trương Mục, anh đã nói với ông ấy chuyện chúng ta gặp phải đường hầm quan tài trên đường về nhà chưa?

Trương Mục nói:

- Từ hôm qua tới giờ bận bịu tối mắt, làm gì có thời gian nói chuyện này?

Trương mù nói:

- Tôi càng không nói với ông ấy, thằng ngốc này thì ngủ như chết từ tối qua đến giờ, cũng không thể nói, vậy thì, làm sao ông ấy biết được chúng ta gặp chuyện đường hầm quan tài trên đường?

Trương mù vừa nói xong, đại não tôi lập tức nổ tung, chẳng lẽ, đường hầm không ra ngoài được mà chúng tôi gặp phải trên đường, là thủ đoạn của Trương Tiệm? ! là ông ấy, vẫn một mực ngăn cản chúng tôi quay về thôn Trương gia!?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.