Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy sợ lửa

Phiên bản Dịch · 1771 chữ

Phân tích của Trương mù lại lần nữa phá vỡ suy nghĩ lúc trước của tôi, ban đầu tôi cho rằng là một thợ vàng mã đang ngăn cản chúng tôi về thôn Trương gia, sau đó lúc tôi bị chôn sống, tôi cho rằng người kia rất có thể là ông bác người giấy, tiếp nữa, tôi phát hiện không phải tôi bị chôn sống, mà là Trương mù đã nhờ người thôn Trương gia giúp tôi đuổi cái tên đi theo mình kia đi.

Nếu nói như vậy, thì ngoại trừ giả thiết ông bác người giấy ra, đương nhiên cho rằng là một nhân vật rất lợi hại khác đang ngăn cản chúng tôi, tôi nhớ rõ lúc ấy Trương mù nói là người đi theo tôi kia ----- không đúng, anh ta không nói là người đó, mà chỉ luôn nói bởi vì sau lưng tôi có cái gã kia, nên anh ta mới tìm đến tôi bán vé cho tôi, nhưng anh ta không hề trực tiếp nói là cái gã đi theo sau tôi ngăn cản chúng tôi đến đây.

Chỉ luôn nhấn mạnh, đường hầm quan tài chúng tôi gặp trên đường chính là gã đi theo tôi gây ra, mà người này, thực ra vẫn luôn là Trương Tiệm!

Tôi nhớ lúc ấy ông Trương Tiệm đã nói một câu: ‘trên đường trở về, chẳng lẽ các con chưa lĩnh giáo được bản lĩnh của hắn?’ khi đó tôi còn tưởng lúc tôi đang ngủ Trương mù đã kể chuyện chúng tôi gặp phải trên đường cho ông ấy nghe, nhưng đến bây giờ mới hiểu, không ngờ, Trương mù và Trương Mục đều chưa nói với ông ấy.

Cho nên, ông Trương Tiệm vì sao biết chuyện chúng tôi gặp trên đường? hơn nữa vì sao cứ phải nhấn mạnh đối phương lợi hại cỡ nào? Thậm chí có thể sánh vai cùng với ông nội Lạc Triều Đình của tôi? thực ra mục đích của ông ấy chính là vì muốn xây dựng lên một nhân vật chúng tôi chưa từng gặp, là một kình địch siêu việt, như vậy, có thể giam cầm chúng tôi trong nhà, hơn nữa không cần ông ấy động thủ, cũng chẳng có ai đến trợ giúp chúng tôi.

Quả thật là thủ đoạn cao tay!

Tôi lại nghĩ tới bóng người nhiều hơn mà tôi nhìn thấy, không phải ở bên cạnh Trương Mục, cũng không phải bên cạnh Trương mù hay là Trương Ly, vì sao lại cứ phải là ở bên cạnh Trương Tiệm? Liệu có phải có thể lý giải, cái gọi là thi thai, thực ra chính là ‘đồ vật’ mà Trương Tiệm tạo ra? Mục đích đương nhiên là vì muốn nhốt chúng tôi lại trong này.

Tôi ngồi giữa vòng tròn được ba người bọn họ vây thành, mắt nhìn chằm chằm Trương Tiệm trên ghế, tôi cho rằng, ông ấy rất có thể đột nhiên đứng lên, sau đó hung hăng ra tay đánh tôi, cũng không biết Trương mù và Trương Ly có thể ngăn được không.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của tôi chính là, ông Trương Tiệm không hề tức giận, mà còn vô cùng vui mừng nói:

- Thảo nào trong giới luôn nói, sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ, Phá Lỗ à, chẳng qua là con không được sinh ra vào thời đại đó, bằng không, làm gì có chuyện về Lạc Triều Đình, trong cả giới thợ nhân, nhất định chỉ có thanh danh của Trương mù con.

Tôi đã từng nghe Trần tiên sinh nói, Trương mù là thiên tài hiếm gặp mấy năm gần đây, nhưng lần đầu nghe thấy trong giới thợ nhân còn có câu nói ‘sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ’. không ngờ tiếng tăm của Trương mù lại lừng lẫy như thế, ngày thường thật nhìn không ra.

Nhưng Trương mù cũng không hề thấy vui, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.

Trương Tiệm nói tiếp:

- Trương Mục, đã đến lúc này, con còn không dám xác định chuyện này à?

Trương Mục run rẩy hỏi:

- Cho nên ông nội, đường hầm quan tài là do ông bày ra? Bảy trên tám dưới cũng là ông sắp đặt?

Trương Tiệm nói:

- Là ông, ông không muốn để các con trở về!

Lúc này Trương Ly nói:

- Vì sao vậy? làm gì có ông nội nào không muốn cháu mình về nhà?

Trương Tiệm nói:

- Bởi vì ông là một người chết!

Tôi cảm giác được Trương Mục đã bắt đầu nghẹn ngào, giống hệt Trương Ly ban nãy, không phát ra âm thanh, nhưng Trương mù lại bình tĩnh thần kỳ, giống như anh ta đã sớm đoán ra kết quả này, Trương Ly mất bình tĩnh nhất, cô ấy thét lớn:

- Sao lại có thể như vậy, không thể nào! Ông nội Trương Tiệm vì sao có thể là người chết được cơ chứ? Không phải hiện tại ông đang lành lặn ngồi ở đây nói chuyện với chúng con sao?

Ông Trương Tiệm nở một nụ cười nói:

- Con bé ngốc Trương Ly, ông đã chết từ hơn năm mươi năm trước rồi, hiện tại con chỉ đang nhìn thấy một người giấy mà thôi!

Trương Ly nói:

- Không thể nào, lúc con còn nhỏ ông còn bế con, con nhớ lúc ấy con còn véo má ông, ông là người thật, ông không phải người giấy!

Lúc này, Trương mù nói:

- Thanh miệt mềm dai, bẻ thế nào cũng không đứt, thích hợp để làm da người nhất, Trương Ly, lúc nhỏ học phân biệt tre, có lẽ em đã học qua câu này, em thử đi sờ tay phải của anh Trương Mục đi, là anh làm, xúc cảm có khác nhau không?

- Ha ha ha!

Ông Trương Tiệm bật cười ha hả, nói:

- Cuộc đời Trương Tiệm này sống cũng không uổng phí, nếu Lạc Triều Đình nhìn thấy tôi có đứa cháu có tiền đồ thế này, các người nói xem, ông ta có tức đến mức sống lại không?

Vốn dĩ tôi cảm thấy lời này của ông Trương Tiệm không có gì sai, nhưng khi lọt vào tai lại cảm thấy không vui lắm --- ý của ông là, tôi chỉ là hàng loại hai, không đáng bỏ vào mắt, còn làm mất mặt ông nội tôi?

Trương Tiệm cười một lúc xong, lại hỏi Trương mù:

- Con phát hiện ông là người giấy từ bao giờ? Theo lý mà nói, ông nuôi con từ bé, hẳn là không nhìn được ra mới đúng.

Trương mù vô cùng bình tĩnh nói:

- Nghi ngờ từ năm năm trước, bốn năm trước chứng thực, ba năm trước xác định.

Nghe Trương mù nói những lời này, giống như không có chút tình cảm gì, tiếng nói lọt vào trong tai tôi, tôi cảm thấy đây sắp không còn là Trương mù tôi từng quen biết nữa, trong ấn tượng của tôi, Trương mù không phải là người khống chế được cảm xúc, có cái gì cũng để lộ ra ngoài mặt, lúc tức giận sẽ không ngừng chửi, tông môn nhà nó. Nhưng Trương mù của hiện tại, quá khác thường, khác thường đến mức tôi có chút không quen.

Và hơi sợ hãi!

Trương Tiệm lại hỏi:

- Sao con phát hiện? ông đã cho rằng mình ngụy trang rất khá rồi, đến ngay cả người âm sợ nước điểm này ông cũng chú ý qua, cho nên ông còn từng xuống nước trước mặt mọi người.

Trương mù không do dự nói:

- Lửa.

Tôi thấy thân mình ông Trương Tiệm rõ ràng hơi khựng lại, sau đó tự vỗ trán mình nói:

- Ông sơ ý rồi, chỉ chú ý điểm người âm sợ nước, lại quên mất người giấy sợ lửa.

Trương mù nói:

- Lúc bình thường ông đã rất chú ý rồi, nhưng chuyện người giấy sợ lửa, trong lúc vô tình ông sẽ biểu hiện ra ngoài.

Tôi nghe được ra, giọng nói của Trương mù càng nói càng lạnh, tôi sắp không nghe thấy cảm xúc trong tiếng nói của anh ta rồi, tôi rất lo lắng Trương mù trong trạng thái này, sau đó tôi chõ miệng nói:

- Trương mù, có phải anh nghĩ nhiều rồi không, cho dù ông nội Trương chỉ là người giấy không phải người sống, vậy cũng không có gì không ổn, ông ấy cũng không làm chuyện không có tình người, anh đừng như vậy.

Trương mù rống lên một tiếng:

- Tông môn nhà cậu, cậu hiểu cái rắm, nếu không phải tôi phát hiện ra một chuyện khác, thì tôi cũng không thèm quan tâm chuyện này!

Anh ta mắng tôi!

Có thể mắng chửi người, đã nói lên còn có tình cảm, đây là một dấu hiệu tốt! vì thế tôi lại hỏi:

- Vẫn còn chuyện gì? anh có thể nói hết trong một lần được không?

Trương mù nói:

- Cậu bảo ông ấy nói, miệng tôi không rảnh rỗi.

Tôi chỉ đành hỏi ông Trương Tiệm:

- Ông nội Trương, rốt cuộc là chuyện gì thế ạ?

Trương Tiệm nói:

- Cháu bé, cháu còn nhớ tôi từng nói với cháu, tôi đã làm loạn quy tắc trong giới thợ nhân không?

Tôi nói:

- Cháu nhớ, lẽ nào không phải là do ông sau khi chết, còn bám lên người giấy, không đi luân hồi, cho nên làm loạn quy tắc sao?

Ông Trương Tiệm lắc đầu:

- Nếu đơn giản như vậy, hiện tại cũng không có chuyện thi thai.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Thi thai không phải là do ông tạo ra?

Tôi thấy ông Trương Tiệm lắc đầu, nhưng lúc sau lại gật đầu:

- Không phải tôi tạo ra, nhưng cũng có thể coi như là tôi gây ra, chuyện này, còn phải nói tới bố của Trương Mục và Trương Phá Lỗ --- Trương Mục, con là con cả trong nhà, chuyện này lẽ nào vẫn phải để một người đã chết như ông nói sao?

Tôi hỏi Trương Mục:

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải anh cũng biết từ sớm rồi không?

Tôi thấy Trương Mục hít thật sâu một hơi, hình như đang hạ quyết tâm, sau đó nói:

- Nếu tôi đoán không sai, bố của tôi và Trương mù, cũng đã chết từ năm mươi năm trước rồi, lúc đó, có lẽ ông ấy mới chỉ có bốn tuổi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.