Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng lý hợp tình

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Nghe vế trước câu Trương mù nói, tôi đã ù ù cạc cạc rồi, nghe xong vế sau, tôi hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Trần tiên sinh đã nói, năm nay Lưu Tang Y 92 tuổi, chị ta chết năm 30 tuổi, hiện tại vì sao lại biến thành gần hai trăm tuổi rồi?

Tôi hỏi Trương mù:

- Chắc chắn anh lầm rồi, Trần tiên sinh đều đã nói, Lưu Tang Y chết năm 30 tuổi. Chẳng lẽ Trần tiên sinh đang nói dối?

Trương mù lắc đầu nói:

- Lời Trần khờ nói, đến ngay cả bản thân ông ta cũng không biết là thật hay giả, tôi hỏi cậu, Trần khờ năm nay bao nhiêu tuổi?

Tôi nói:

- Là bạn học của bác hai tôi, có lẽ năm nay hơn năm mươi tuổi, cũng sắp sửa sáu mươi rồi.

Chỉ một lát sau, Trương mù đã gấp được chín con hạc giấy, xếp dàn hàng ngang trước người anh ta. Sau đó Trương mù lại lấy ra một ống tre trong ba lô, rút miệt dao bắt đầu ‘múa dao’. Anh ta vừa ‘múa’ vừa nói:

- Thằng ngốc, anh tính một bài toán với cậu, cậu nói Trần khờ hẳn là hơn năm mươi tuổi, vậy là còn chưa tới sáu mươi đúng chưa? Được, vậy coi như ông ta sáu mươi tuổi đi, cậu nghĩ xem, sáu mươi năm trước, Trần khờ vừa mới sinh ra, Bành Tang Y lại chết được sáu mươi hai năm rồi, vậy lời nói của Trần khờ có bao nhiêu độ tin cậy?

Bị Trương mù nói như vậy, tôi lập tức hiểu ra, Lưu Tang Y năm nay chín mươi hai tuổi, nếu chị ta chết lúc ba mươi tuổi, vậy thì là sáu mươi hai năm trước, khi đó, Trần tiên sinh rất có thể còn chưa chào đời. cũng có nghĩa, Trần tiên sinh biết có quan hệ với Lưu Tang Y, đều là nghe người khác nói, mà người này, rất có thể chính là bản thân Lưu Tang Y, nói cách khác, chị ta căn bản không phải chết năm 1954.

Trương mù sau khi nói xong, cũng không dừng lại, mà nói với Trần tiên sinh:

- Trần khờ, tôi nhớ ông nói lúc ông chuẩn bị đào mộ, ông đã dùng ‘ném đá dò đường’. hỏi tận mười lần đúng không?

Trần tiên sinh gật đầu.

Trương mù nói:

- Khi đó ông ước đoán vị nằm phía dưới khoảng bao nhiêu tuổi?

Trần tiên sinh đáp:

- Khoảng hơi hai trăm tuổi.

Trương mù gật đầu nói với tôi:

- Thằng ngốc, cậu đã hiểu chưa? Nếu vị nằm phía dưới là bố của Bành Tang Y, vậy cậu tính xem, cho dù năm đó Bành Cảnh Toại năm mươi tuổi, vậy con gái ông ta có phải cũng khoảng một trăm năm mươi tuổi rồi không? cái này vẫn hơn 92 tuổi những 60 mấy năm, chẳng lẽ 60 mấy năm này, Lưu Tang Y đều chỉ là một cái cuống rốn?

Đúng vậy, một vấn đề đơn giản như thế, vì sao trước kia tôi không nghĩ ra? Chuyện này rõ ràng rất đơn giản, chỉ cần tính một chút thời gian, tất cả đều rõ ràng rồi còn gì?

Nhưng, một vấn đề đơn giản, mới dễ khiến người ta xem nhẹ nhất, chỉ có người như Trương mù, mới chú ý được tới những điểm người bình thường hay bỏ qua, đợi tới khi anh ta giải thích xong, mới phát hiện, hóa ra mọi chuyện rất đơn giản, nếu đổi lại là tôi, muốn tìm được ra điểm mấu chốt, có lẽ khó như lên trời.

Tôi vẫn còn một vấn đề, nếu Lưu Tang Y chết trước khi Trần tiên sinh ra đời, vậy Trần tiên sinh làm thế nào biết có một người là Lưu Tang Y? lẽ nào lúc trước Trần tiên sinh đã giao du với ma quỷ?

Lúc này, Trương mù không nói nữa, mà là Trần tiên sinh trả lời tôi:

- Cháu bé, lúc còn nhỏ tôi giống cháu, cũng không hiểu, còn thường xuyên lơ mơ với hình dạng thay đổi liên tục của sư thúc, sau này tôi mới hiểu, việc này đều có liên quan đến sư bá Trần Hữu Lễ. ông ấy là sư huynh của sư thúc, ngày trước, đều là ông ấy mang người giấy từ bên ngoài về, để sư thúc trú ngụ trong đó. ngày xưa tôi không biết ông ấy lấy người giấy từ đâu về, hiện tại mới hiểu, hẳn là người giấy do người thôn Trương gia của Trương mù làm.

Những gì Trần tiên sinh nói, đã khiến rất nhiều mẩu chuyện đứt quãng lúc trước có thể liên hệ lại với nhau, tôi nghĩ, Trần Hữu Lễ sở dĩ ở lại thôn Trương gia, không chỉ bảo vệ thứ ông nội để lại cho tôi, mà còn là vì tìm thân thể cho Lưu Tang Y.

Haiz, người thế hệ trước, tôi cũng không biết nên đánh giá bọn họ như thế nào rồi .

Nhưng là mặc kệ như thế nào, vấn đề tuổi tác của Lưu Tang Y hiện tại đã được làm sáng tỏ.

Nhưng, cho dù tuổi thật của Lưu Tang Y không phải chín mươi hai tuổi, cũng đâu thể chứng minh người bị chôn phía dưới mộ ông nội tôi chính là thân thể của Lưu Tang Y chứ! Chẳng phải Trương mù đã từng đặt giả thiết, người nằm dưới chính là Bành Cảnh Toại sao? --- nói thật, thời điểm Trương mù đưa ra phán đoán này, tôi cũng không tin lắm, một chút dấu vết sót lại tôi còn không phát hiện, vậy bảo tôi phải tin thế nào?

Huống chi, nếu dưới mộ ông nội là thi thể của Lưu Tang Y, vậy thời điểm Địa Sát Hướng Nguyệt, Lưu Tang Y vì sao phải giúp Trương mù phá giải? lúc ấy ngăn cản anh ta không phải xong rồi sao?

Trương mù đưa ống tre trong tay lên mắt ngắm nghía, tiếp tục múa dao, nói:

- Chuyện này phải bắt đầu nói từ vị tổ tiên Vương Nông Hữu của thôn Vương gia, thằng ngốc, tôi hỏi cậu, vì sao lúc trước chúng ta cho rằng vị nằm phía dưới kia chính là Bành Cảnh Toại?

Tôi nói lại phân tích lúc ban đầu cho tất cả những người có mặt ở đây nghe. Bởi vì Lăng Giáng không biết chuyện vị nằm dưới mộ ông nội, cho nên tôi cố gắng kể lại thật chi tiết.

Nói xong, Trương mù nhìn Lăng Giáng, hỏi:

- Họ Lăng kia, cô đã nhìn ra lỗ hổng chưa?

Lăng Giáng gần như nghĩ cũng không nghĩ, nói:

- Cá Quy Khư.

Trương mù dùng miệt đao vỗ đùi, nhưng lực đạo không khống chế vừa phải, đau tới mức anh ta rên lên một tiếng:

- Cái tông môn nhà nó, người thông minh đúng là dễ nói chuyện, nghe một lần đã tìm ra lỗ hổng, họ Lăng kia, cô phân tích cho thằng ngốc nghe đi.

Lăng Giáng nói:

- Năm đó, Vương Nông Hữu vì muốn cướp vị trí Cửu Sư Bái Tượng, sát hại Bành Cảnh Toại, ném thi thể tất cả người họ Bành xuống ao cho cá Quy Khư ăn. Các người đã nói qua, là con gái Bành Cảnh Toại trở về, đào thi thể ông ta ra rồi lại chôn vào trong mộ, vậy thì xin hỏi, thi thể của ông ta đều bị cá Quy Khư ăn rồi, lấy đâu ra thi thể để chôn vào mộ nữa? cho dù là xương cốt, nhưng với tập tính của cá Quy Khư, có lẽ cũng đã bị ăn sạch. Nói cách khác, Bành Cảnh Toại đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

Đơn giản! Quả thực rất đơn giản !

Nghe Lăng Giáng giải thích như vậy, tôi lập tức hiểu ra, người nằm dưới mộ ông nội tôi nhất định là người nhà họ Bành, nếu không, cũng không thể có ý đồ sát hại cả thôn Vương gia, nhưng lại không thể là Bành Cảnh Toại, vậy cũng chỉ còn là người họ Bành cuối cùng kia thôi. Thảo nào Trương mù nói, loại bỏ tất cả những khả năng không thể xảy ra, vậy cái còn lại, dù có khó tin đến đâu, cũng chính là chân tướng!

Một vấn đề đơn giản như vậy, vì sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Mà Lăng Giáng chẳng qua chỉ nghe tôi tường thuật lại một lần, đã tìm ra mấu chốt vấn đề, còn lập tức phân tích được ra, không thể không cảm thán, chênh lệch giữa tôi và đám người Lăng Giáng, hoàn toàn là trên trời dưới đất.

Tôi không biết não Trương mù rốt cuộc có bao nhiêu lượng chứa, thì mới có thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hiểu rõ được mấy vấn đề này, hơn nữa, anh ta còn có thể tự tin về tính chính xác.

Trương mù gật đầu nói:

- Họ Lăng, chỉ số thông minh của cô quả nhiên áp đảo thằng ngốc, sau này cô phải tỏ ra ngốc một chút, bằng không tôi sợ thằng ngốc cảm thấy áp lực.

Nói xong, Trương mù nhìn Lưu Tang Y nói:

- Nếu tôi đoán không sai, cái bóng đen tôi nhìn thấy ở gần ao cá, hẳn chính là chị, đuổi theo cả chặn đường, đến đền thờ lại mất dấu, cho nên, lúc ấy chị đang chuẩn bị đi giấu gia phả đúng không? như vậy, chúng tôi sẽ không biết thân phận của chị?

Không ngờ Lưu Tang Y lại lắc đầu:

- Hoàn toàn ngược lại, tôi tới để đặt gia phả lên cho các người thấy.

Trương mù cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu thật mạnh, nói một câu:

- Thì ra là thế.

Tôi thấp tiếng hỏi Trương mù:

- Anh biết vì sao chị ta muốn chúng ta thấy gia phả?

Trương mù cũng nhỏ giọng đáp lại tôi:

- Không biết.

Tôi nói:

- Anh không biết sao lại gật đầu?

Trương mù nói:

- Giữ gìn hình tượng lanh trí của tôi.

Nghe nói như thế, tôi lập tức nghẹn lời. không thể tin nổi người lúc không biết xấu hổ, cũng có thể đúng lý hợp tình như thế.

Vì thế tôi hỏi Lưu Tang Y:

- Chị Lưu, vì sao chị phải để chúng tôi nhìn thấy gia phả?

Lưu Tang Y đột nhiên bật cười một tiếng, nụ cười và khuôn mặt xinh đẹp đó rất không tương xứng, nhìn qua rất quỷ dị, chị ta nói:

- Một người sống lâu vậy rồi, cũng sắp bị người khác lãng quên, cũng phải tìm chút cảm giác tồn tại đúng không? tôi lúc đầu còn tưởng có thể chơi cùng các người vài năm, không ngờ, Trương Phá Lỗ thật sự quá thông minh, còn chưa đến một tháng, đã không còn gì để chơi rồi. nhưng, có một điểm, Trương Phá Lỗ, cho dù cậu trăm tính ngàn tính, cậu nhất định cũng không tính ra, tôi đúng là chết vào năm 1954, hơn nữa, vẫn là Lạc Triều Đình tận tay giết tôi, sau đó chôn tôi vào trong mộ, năm đó, Lạc Triều Đình mới 25 tuổi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.