Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã sớm biết

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Lúc Triệu Tử Văn nói, tôi thấy Trần Hữu Tín đã chạy tới đứng cách Lăng Giáng khoảng ba bước. cẩn thận xem xét tình hình của Lăng Giáng. Nhìn thấy động tác của ông ấy, tôi mới hơi khôi phục một ít lý trí. Người nhất định phải cứu, nhưng không thể làm bừa.

Vì thế tôi vội vàng nói với Trần Hữu Tín:

- Thập tam thái bảo nằm ở dưới quan tài.

Sắc mặt Trần Hữu Tín rõ ràng hơi sửng sốt, hẳn là đang nghi hoặc vì sao tôi lại biết bố cục của thập tam thái bảo. tôi lập tức giải thích:

- Lúc trước cháu từng thấy bố cục tương tự, nhìn thấy ông bác cháu chết như thế nào, Trương mù cũng từng trúng chiêu.

Trần Hữu Tín rất nghi hoặc nhìn Trương mù, thấy Trương mù gật đầu, lông mày ông ấy mới giãn ra một ít. Xem ra giữa các môn phái vẫn còn rất nhiều khúc mắc thâm sâu. Tôi nghĩ, nếu không có cái gật đầu của Trương mù, tôi rất có thể sẽ bị Trần Hữu Tín cho rằng là kẻ trộm sư, lập tức diệt trừ.

Việc này kể ra phức tạp, thực tế cũng chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt, Trần Hữu Tín rất nhanh đã chạy đến bên cạnh quan tài, đi vòng quanh quan tài một vòng, vừa đi vừa tính, tay trái không ngừng bấm bấm ngón tay, tay phải thì cầm ba đồng tiền chuyển động qua lại giữa các khẽ ngón tay. Đồng tiền di chuyển rất linh hoạt, không gặp trở ngại. cuối cùng, ông ấy dính vào hai sườn quan tài mỗi bên một đồng tiền.

Tiền đồng không dính ở chính giữa, mà hơi chếch về phía bên phải một chút, sau này tôi mới biết, đây là thủ pháp của thợ giày, tứ phía thiếu một, tên là ‘lưu một đường’. là bước đầu để phá bỏ thập tam thái bảo lạc tử định. Lúc sau còn thấy ông ấy làm một vài hành động tôi nhìn không hiểu, bởi lúc này không có nhiều tâm tư đi để ý ông ấy, vì Triệu Tử Văn trước mắt rất khó giải quyết.

Để kéo dài thời gian cho Trần Hữu Tín, tôi ép mình phải tỉnh táo lại, định bám lấy Triệu Tử Văn. Tôi trợn trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn nói:

- Dùng mạng của tao đổi với cô ấy, mày thả cô ấy ra đi.

Triệu Tử Văn lắc đầu:

- Tự mày cũng khó bảo vệ bản thân, tao cần tính mạng của mày làm gì? tao không giao dịch với một thằng sắp chết.

Tôi nói:

- Không phải mày nói ngay từ đầu kế hoạch vạch ra là nhằm vào tao sao? vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Nói xong lời này, tôi thấy Triệu Tử Văn cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt, tôi không biết mình đã nói sai cái gì khiến hắn cười ngặt nghẽo như vậy. tôi hỏi hắn:

- Mày cười cái gì?

Hắn không để ý tôi, đợi tới khi hắn vất vả lắm mới ngừng được cười, đột nhiên hỏi ngược lại tôi một câu rất kỳ lạ:

- Người trong cả thiên hạ đều biết Lăng Giáng chuẩn bị chết thay mày, chỉ có mỗi mày không biết, mày nói xem có buồn cười không?

Tôi hỏi, mày có ý gì?

Hắn nói:

- Mày hỏi thử Trương Phá Lỗ bên cạnh mày đi, xem hắn có biết Lăng Giáng đã sớm chuẩn bị tinh thần chết thay mày không.

Tôi quay đầu nhìn Trương mù nói:

- Hắn nói thật à?

Trương mù rú lên:

- Cái tông môn nhà cậu, rõ ràng là châm ngòi ly gián, chẳng lẽ cậu không nhìn được ra?

Trương mù vừa mới nói xong, Triệu Tử Văn liền mở miệng:

- Trương Phá Lỗ, chẳng lẽ mày thật sự muốn tao phải nói ra một chuyện? ---- vậy thì tao sẽ nói chuyện mày sắp xếp cho chúng nó lên giường với nhau như thế nào trước nhé.

Lúc trước tôi đã từng hoài nghi qua chuyện tôi và Lăng Giáng bén duyên là có bàn tay Trương mù can hệ bên trong. Lúc ấy đã hỏi Trương mù, nhưng bị anh ta qua loa cho xong, hiện tại nghe Triệu Tử Văn vừa nói vậy, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác nghi hoặc.

Triệu Tử Văn tiếp tục nói:

- Mày rõ ràng biết trên người thằng đó có số mệnh long mạch, còn để cho Lăng Giáng chung chăn gối với nó. Đây chẳng phải là lại lần nữa chuyển một phần long mạch trên người nó sang người Lăng Giáng sao? đương nhiên, cái giá phải trả, sẽ là phải chuyển một kiếp nạn của nó sang cho Lăng Giáng. Bằng không, hiện tại người đang đứng nơi đó, nhất định là thằng Lạc Tiểu Dương. Trương Phá Lỗ, những gì tao nói có nửa câu nào là giả không?

Trương mù không nói gì, nhưng tôi thấy sắc mặt anh ta âm u còn hơi cả địa cung tối om này. anh ta siết chặt miệt dao trong tay, một bàn tay khác cho ra sau, hình như vẫn đang không ngừng kết thủ thế.

Triệu Tử Văn vẫn tiếp tục nói:

- Còn cả lúc ở thôn Vương gia, Vương Trường Nguyên và Ngô Tĩnh Gia, ồ, chắc chúng mày vẫn chưa biết ‘bà lão người giấy’ của chúng mày tên là Ngô Tĩnh Gia nhỉ? Bà ta cũng chẳng phải mang họ Ngô, vốn chỉ là hạng vô danh không họ, chẳng qua là một con nha hoàn của nhà họ Ngô thôi. Về sau lại đi theo tiểu thư nhà mình cùng gả đến thôn Vương gia. Là bà nội Ngô Chi Anh của mày đặt tên Ngô Tĩnh Gia cho bà ta đấy. không ngờ, chỉ một cái tên, mà lại khiến bà ta một mực cả đời trấn thủ ở thôn Vương gia. Bà nội mày cũng thật cao tay. Lạc Tiểu Dương, bây giờ mày đã biết vì sao hai người họ cam tâm tình nguyện chịu chết chưa? Thật ra rất đơn giản, chỉ có hai chữ, báo ân!

Hắn nói tiếp:

- Hai người bọn họ biết chúng mày muốn đến thành Lão Ty, nên buổi tối trước hôm đó đã tự sát --- cũng không đúng, từ tự sát không phù hợp, Vương Trường Nguyên là bị Ngô Tĩnh Gia giết. chắc chúng mày nhìn thấy rồi, lúc bị giết trên mặt Vương Trường Nguyên còn mang theo nụ cười. rõ ràng ông ta có thể phản kháng, nhưng lại để mặc cho Ngô Tĩnh Gia cứa bốn mươi chín nhát dao lên người. Ngô Tĩnh Gia thì đúng là tự sát, nhưng bà ta đã là một người giấy. cho nên chẳng được coi là tự sát.

Lúc trước không phải Trương mù nói, bọn họ bị thợ cạo đầu hãm hại sao? vì sao bây giờ Triệu Tử Văn lại nói bọn họ ‘tự sát’? với lại, bọn họ báo ân, rốt cuộc là báo ân gì?

Triệu Tử Văn nói:

- Khó trách Trương mù vẫn chửi mày là thằng ngốc, tao còn tưởng mày giả ngu, không ngờ mày ngu thật, mày nghĩ xem, bọn họ chết, thì ai là người cuối cùng hưởng lợi?

Tôi nghĩ ngợi, hẳn là Lăng Giáng, bởi vì khi đó, cô ấy mới học được một thợ thuật mới có tên là ‘xoay người’.

Triệu Tử Văn lắc đầu:

- Cái này chỉ là bên ngoài, người được lợi nhất, là mày. Lăng Giáng học xong ‘xoay người’. đã dính khí tức của thợ vàng mã. Thợ nhân lấy thuật truyền vận, không giống mày, cái gì cũng không biết. chỉ biết dựa vào ‘giao phối’ để truyền vận. hơn nữa cô ta vốn là người nhà họ Lăng. Cứ như vậy, số mệnh của ba nhà, toàn bộ đều dồn hết lên một mình cô ta. Đồng thời, kiếp nạn của ba nhà, cũng đổ hết lên người cô ta. Cô ta không chết, ai chết đây?

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Từ rất sớm, Lăng Giáng đã biết số phận của mình sẽ đi theo hướng nào, cho nên khi tới thành Lão Ty, tôi lấy được long mạch trên người Vương Tuyết Mai, liền chủ động phát sinh quan hệ với tôi ---- lúc ấy tôi cảm thấy thật khó hiểu, hiện tại mới biết, hóa ra tất cả, đều đã bị an bài xong. Mà tôi, lại trơ mắt nhìn Lăng Giáng từng bước đi tới cái chết. nhưng lại không hề phát hiện ra một chút gì!

Triệu Tử Văn tiếp tục nói:

- Lăng Giáng biết mình sẽ chết, không phải là lúc ở thôn Vương gia, mà từ lúc mày chiếm được món hời vô cùng lớn trong miệng Trương Phá Lỗ ở thôn Trương gia cơ. Cho nên, lúc mày tỉnh lại, cô ta mới cả gan ôm mày, cho mày gối lên đùi cô ta ngủ. bởi vì cô ta biết cô ta không còn sống được bao lâu nữa, mới đứng trên núi thôn Trương gia, tâm sự với mày, bảo mày đừng bắt chước người khác, hãy là chính mình, cô ta từng có ý đồ thay đổi. nhưng từ sau khi ra khỏi hang sừng trâu, cô ta càng thêm khẳng định số phận của mình, không thể thay đổi.

Nghe đến đó, tôi chợt hiểu ra, vì sao từ sau khi ra khỏi hang sừng trâu, ánh mắt của Lăng Giáng khi nhìn tôi lại trở nên kỳ quái đến vậy, tôi hiện tại mới hiểu, ánh mắt đó, gọi là bi thương, và không nỡ!

Tôi rất muốn cầm miệt dao đâm mình mấy nhát, nếu tôi sớm phát hiện ra Lăng Giáng khác thường, nhìn hiểu ánh mắt cô ấy, có lẽ hiện tại bi kịch sẽ không xảy ra! Nhưng mà, nếu tôi thật sự nhìn hiểu sự bi thương trong ánh mắt Lăng Giáng, thì tôi có thực lực ngăn cản tất cả mọi chuyện này diễn ra không? rất rõ ràng, không!

Nhưng, Trương mù đều biết hết tất cả, nếu không anh ta chẳng việc gì phải không dập tắt dục hỏa trong người tôi, càng không tạo cơ hội để cho tôi và Lăng Giáng chung phòng, tất cả, nhất định anh ta đều biết, nhưng, vì cái gì? vì cái gì anh ta vẫn trơ mắt nhìn Lăng Giáng tự đi đến chỗ chết?

Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm Trương mù, đúng lúc này, Trương mù vẫn luôn im thin thít kia cuối cùng cũng mở miệng:

- Cái tông môn nhà cậu, không phải cô ta đến thôn Trương gia mới biết cô ta sẽ chết, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cô ta đã biết rồi, đường người thế hệ trước đã an bài, thế hệ sau chúng ta chưa bao giờ được tự ý dời đi.

Tôi như lên cơn điên thét lên với anh ta:

- Các người vẫn luôn nói đường thế hệ trước an bài, bọn họ rốt cuộc an bài con đường gì!?

Triệu Tử Văn cười nhạo nói:

- Sao vậy, đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa nói gì với mày à? Cũng phải, với cái tính cách do dự thiếu quyết đoán của mày, nói cho mày biết, mày đã sớm suy sụp mất rồi. nếu bọn họ không nói, vậy để tao nói mày nghe. ‘Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống’, đây chính là quy củ được lão gia của ba nhà tiền định từ vài chục năm trước!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.