Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ hồi đó?

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

Bởi vì cả một đêm đều ngủ mơ mơ màng màng, thức đến sáng sớm ngày tiếp theo, thật sự không chịu nổi nữa, mới ngủ say như chết, mọi người đều biết, buổi sáng sớm là khoảng thời gian ngủ phê nhất. nhưng lúc này, tôi lại bị một tràng tiếng đập cửa đánh thức.

Người gõ cửa không phải cô chủ nhiệm, mà là Trương mù, anh ta nói ngoài cửa có người tìm tôi, còn chưa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một người con gái, chỉ nhìn dáng là tôi nhận ra đó là cô chủ nhiệm. tôi vội vàng lui vào trong nhà, hỏi Trương mù sao lại thế này?

Tôi sở dĩ sợ hãi cô chủ nhiệm như vậy, cũng giống như mọi người sợ cô giáo của mình. Huống chi, cô chủ nhiệm còn giúp tôi rất nhiều, đến cuối cùng tôi vẫn không thể tốt nghiệp. chuyện này ít nhiều vẫn thấy áy náy với cô, có điều vẫn may, cô chủ nhiệm đưa lưng về phía nhà chính, cho nên không phát hiện ra tôi đang trốn cô, bằng không, động tác giấu đầu hở đuôi này quả thật quá khó coi.

Trương mù thấy tôi trốn, đứng ở nhà chính hỏi:

- Tông môn nhà cậu, trốn cái gì mà trốn? cậu khai thật đi, hay là cậu cũng nhập nhằng gì với cô giáo rồi?

Tôi nhấc miệt dao chuẩn bị chém, nhưng bị cái liếc mắt của Trương mù ngăn lại, tôi hỏi:

- Rốt cuộc là thế nào, sao cô giáo lại tới đây? Mà lại còn ở trong sân nhà Trần Hữu Tín, tối hôm qua anh không đóng cổng sân à?

Trương mù nói:

- Cái thằng chó này, sáng sớm hôm nay tôi tình cờ gặp cô ta, nên mới dẫn về trị thương cho cậu.

Tôi hỏi:

- Trị thương gì?

Trương mù trưng ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Chẳng lẽ cậu không nhìn được ra cô giáo có ý với mình? chẳng hiểu sao, một người đẹp trai như tôi thế này, lại không có số đào hoa giống cậu? Còn trị thương gì? thương lòng! Ngộ nhỡ chúng ta không cứu được……

Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã bước ra bên ngoài ngưỡng cửa. theo tôi thấy, không có ngộ nhỡ! Cũng tuyệt đối không cho phép ngộ nhỡ tồn tại!

Vừa mới đi ra khỏi nhà chính, cô giáo liền xoay người lại, cô nhìn tôi, tôi rõ ràng thấy trong mắt cô lóe qua một tia sáng, chẳng lẽ đúng như Trương mù nói? Cô giáo thật sự để ý tôi? nhưng rất nhanh tôi đã gạt bỏ, điều kiện của cô giáo tốt như thế, vì sao phải đi để ý một thằng nghèo kiếp xác như tôi chứ?

Cô giáo bỗng lên tiếng trước:

- Lễ tốt nghiệp cũng không tới tham gia, xem ra em thật sự không muốn tốt nghiệp.

Tôi cười khổ, không nói gì, ngay cả lễ bảo vệ luận văn còn chẳng tham gia, không cần thiết phải dự lễ tốt nghiệp, tôi cần gì phải đi tìm một hình thức vô ích? Đến lúc đó nhìn thấy tất cả các bạn học khác đều được tốt nghiệp, tôi chẳng phải còn càng buồn hơn sao?

Cô chủ nhiệm nói:

- Được rồi được rồi, cô đã giúp em xin với nhà trường, để em sửa lại học phần một năm, sang năm tiếp tục tham gia bảo vệ luận văn, năm nay coi như em tạm nghỉ học.

Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, tôi có chút kích động, những chỉ khẽ thoáng qua, trước kia nghe người ta nói, chỉ khi nào từng trải qua đau thương bi khổ, con người ta mới có thể trưởng thành. Lời này là đúng, mà tôi, không chỉ đã từng đau thương suy sụp, ngay cả chuyện sinh ly tử biệt cũng từng trải qua. Chuyện không thể tốt nghiệp, hiện tại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó là một việc nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn mà thôi.

Nhưng tôi vẫn cảm ơn cô chủ nhiệm hết lời. dù sao chuyện này tôi cũng đã từ bỏ rồi, mà cô chủ nhiệm vẫn phối hợp giúp đỡ. Nếu tôi tính không sai, hiện tại đang trong thời gian nghỉ hè, cô chủ nhiệm vẫn còn dùng thời gian này để chạy đi lo cho chuyện của tôi, tôi sao có thể không cảm kích? --- đúng vậy, chính là cảm kích, không phải cảm động. tôi nghĩ, tất cả cảm động trong cuộc đời này của tôi, có lẽ đều ở trên người Lăng Giáng.

Khoảng thời gian tiếp theo, Trương mù vào bếp chuẩn bị đồ ăn, tôi và cô chủ nhiệm ngồi trong sân trò chuyện, hàn huyên một lúc, mới biết, chuyện cô giáo đến thành Lão Ty chỉ là một chuyện ngẫu nhiên. Đầu tiên là Thổ Ty Vương Mộ sụp, nhà nước liền cử đi một đội khảo cổ, trong đội khảo cổ này, vừa hay lại có một thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của trường tôi, mà những học sinh được thầy hướng dẫn này mang theo, chính là những học sinh năm nay thi đậu lên thạc sĩ của trường.

Thầy hướng dẫn muốn nâng cao tinh thần hăng hái của đám học trò ngành Quốc Văn, muốn cho bọn họ biết thế nào là kiến thức sâu như biển không đáy, nên đã dẫn bọn họ đến đây, trải nhiệm một chút, cô chủ nhiệm cũng đi theo đám học sinh tới, coi như là du lịch, lúc đầu cô không ngờ sẽ gặp tôi ở đây, nhưng có nhìn thấy xe HUMMER của Trương mù đậu trên đường. chỉ biết Trương mù cũng đang ở đây, nếu Trương mù ở đây, vậy rất có thể cũng có tôi.

Cô không ôm hy vọng sẽ tìm thấy tôi, mà là hy vọng có thể tìm được Trương mù, thông qua anh ta liên lạc với tôi, nói cho tôi biết chuyện tháng chín tôi đừng quên đến trường báo danh.

Làm rõ mọi chuyện xong, Trương mù bưng bữa sáng lên, không còn nghi ngờ gì nữa, lại là mì chua cay Trùng Khánh, đủ chua đủ cay! Mới sáng sớm đã ăn cái này, tôi thật ra không sao, nhưng sắc mặt của cô chủ nhiệm rõ ràng không tốt lắm, nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn Trương mù đứng một bên cười lạnh.

Tôi không để ý trò đùa quải đản của Trương mù, ăn xong bữa sáng, cô chủ nhiệm nói bên kia sắp xuống mộ rồi, cô phải đi qua đó xem, bằng không chuyến này tới đây vô ích.

Lúc này, Trương mù đột nhiên nói:

- Em và thằng ngốc cũng muốn xuống nhìn, cô xem xem có thể giúp được không ạ?

Cô chủ nhiệm khẽ cau mày trầm tư một lát, sau đó đi ra sân gọi điện thoại, cụ thể nói cái gì tôi không nghe rõ, nhưng nghe thấy cô nhắc đến tên tôi, nguyên văn của cô là “em ấy là Lạc Tiểu Dương, đúng đúng, chính là Lạc Tiểu Dương đã phát biểu rất nhiều bài luận văn.”

( tính ra Tiểu Dương cũng giỏi chứ mọi người nhở? :> chỉ trong mấy năm học mà viết được nhiều bài luận văn rồi còn phát biểu với toàn trường. )

Nhìn bóng lưng đang gọi điện của cô chủ nhiệm, tôi không khỏi nghĩ thầm, để tôi lại lần nữa trở về trường học, liệu có phải cũng là do ông nội an bài?

Trương mù vung cái tát tới, mở miệng là mắng:

- An bài cái thằng cha nhà cậu! rõ ràng là cô giáo có ý với cậu, chẳng liên quan gì đến ông nội cậu cả!

Tôi không tranh luận với anh ta, mà thấp giọng hỏi:

- Không phải chúng ta phải đi tìm Tưởng Viễn Chí sao? sao giờ lại muốn xuống mộ?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, sao đến bây giờ cậu còn chưa hiểu? tôi hỏi cậu, Triệu Tử Văn vì sao muốn mượn tay chúng ta phong kín cỗ quan tài kia lại?

Tôi nói, sao tôi biết được?

Trương mù lại giơ tay lên định đánh, nhưng bởi vì bị cô giáo đang gọi điện liếc nhìn, anh ta liền phẫn nộ thu tay về, giả bộ sửa sang lại cổ áo cho tôi, ngoài miệng nói:

- Bởi vì Tưởng Viễn Chí sợ!

Tôi gật đầu, đúng là ý này. nhưng nếu đã phong kín, vì sao hắn còn phải lộ diện, cái này rất không hợp lẽ thường?

Trương mù than thở một tiếng nói:

- Chú em, não của cậu mọc ra để trưng bày à? Sao lại không biết tư duy suy nghĩ vậy? suy nghĩ! Cậu có biết hai chữ suy nghĩ viết như thế nào không?

Nói xong, anh ta chỉ cô chủ nhiệm, sau đó nói:

- Bởi vì cô giáo, bởi vì đám người cô giáo đến rồi, nên Tưởng Viễn Chí mới xuất hiện, cậu đã hiểu chưa?

Tôi lắc đầu:

- Có liên quan gì với cô giáo?

Trương mù cố nén nhịn xúc động muốn đánh tôi, vô cùng tức giận nói:

- Không liên quan gì với cô giáo, mà là có liên quan với đám người khảo cổ! cậu nghĩ xem, đám người kia muốn làm gì? đào mộ! nếu bọn họ nhìn thấy cỗ quan tài, bọn họ có lôi quan tài lên không? nếu lôi lên, bọn họ có nghĩ biện pháp mở quan tài ra không? một mình tôi không mở được quan tài, nhưng cậu có thể cam đoan người tài ba dị sĩ trong cả nước, sẽ không có ai mở được không?

Nghe đến đó, tôi liền hiểu ra, Tưởng Viễn Chí lại lần nữa sợ hãi, cho nên mới hiện thân, bằng không hắn có thể an nhàn chờ đợi bảy ngày trôi qua, chuyện của Lăng Giáng hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, rồi mới xuất hiện.

Trương mù nói:

- Cho nên, Tưởng Viễn Chí nhất định sẽ cùng xuống mộ với nhóm người này, sau đó trốn trong chỗ tối, vậy cậu nói đi, chúng ta có cần xuống cùng hay không?

Tôi không thể không lại lần nữa tán thưởng lối suy tư logic của Trương mù. Chuyện anh ta nghĩ lúc nào cũng có thể liên hệ được trước với sau, kết hợp tất cả những chuyện theo tôi thấy là chẳng có liên quan gì lại để phân tích. Sau đó luôn đưa ra được phán đoán chính xác chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cho tới bây giờ, chưa từng sai.

Lúc này cô chủ nhiệm đã gọi điện thoại xong, đi tới nói với chúng tôi:

- giáo sư Từ muốn gặp các em, có thể đi cùng xuống dưới hay không, còn phải xem ý thầy ấy.

Tôi và Trương mù gật đầu, Trương mù còn nói một tràng lời cảm ơn với cô chủ nhiệm, khiến cô ngượng đỏ cả mặt, nói:

- Không có gì, đều là chuyện nhỏ, tôi chỉ tiến cử, chủ yếu vẫn là nhờ Tiểu Dương có chút tiếng tăm trong trường, không cần quá để ý, tôi cũng không giúp đỡ được cái gì.

Trương mù nói:

- Cô chủ nhiệm nói vậy là đang khiêm tốn rồi ạ, chuyện xuống dưới mộ, nào phải chuyện nhỏ? Chỉ một sơ suất nhỏ, cũng có thể dẫn đến tai nạn chết người!

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một đoạn ghi trong cuốn nhật kí của bà nội, bà nội nói bà và ông tìm thấy một ngôi mộ, chuẩn bị ngày hôm sau xuống xem. ( nguyên văn ở giữa chương 44.)

Chẳng lẽ ngôi mộ mà ông bà nội tìm thấy, chính là Thổ Ty Vương Mộ!?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.