Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách Giải Thích Thứ Hai Về Câu Chuyện Xưa (1)

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Sắc mặt hơi trắng, nâng Bát diện hán kiếm trong tay lên, trùng điệp bổ vào yêu phong tàn sát bừa bãi, bước chân đột nhiên tăng tốc, trước khi mãnh hổ Sơn Quân kịp hành động đã cướp được vị trị vết thương, nhếch miệng cười một tiếng, tay phải cầm nghiêng Bát diện Hán kiếm, tay trái trở tay rút ra bao súng khẩu súng đã được cải tạo uy lực lớn hơn, họng súng nhắm tới vết thương, đột nhiên bóp cò.

Một nháy mắt sáu phát đạn phá giáp bắn ra.

Đạn phá giáp bay ra khỏi nòng với tốc độ cao.

Lõi súng sau khi va đập với tốc độ cao đã kịch liệt tự bốc cháy.

Loại đạn phá giáp cỡ nhỏ này không phải loại đạn pháo hạng nặng như đối hạm, chưa hẳn có thể công phá được lớp da lông của Sơn Quân, nhưng nếu muốn trực tiếp bắn thẳng vào vết thương thì cũng không có vấn đề gì, sáu phát đạn trực tiếp bắn vào thể nội, sau đó kịch liệt thiêu đốt bên trong thân thể.

Chưa thể là trí mạng, nhưng cũng đủ đau đớn.

Vệ Uyên đưa khẩu súng đã hết đạn về hướng Sơn Quân, sau đó nhanh chóng lùi ra phía sau.

Mãnh hổ đột nhiên cất tiếng thét dài, ba chân đứng thẳng, cuồng phong bốc lên, dường như hóa thành một mắt bão, miếu sơn thần bị phá hỏng, là tổn hại cực lớn đối với Sơn thần vừa mới phá phong mà ra, lại thêm bị phong ấn hơn một ngàn nămtừ Đông Hán đến bây giờ, một thân bản lãnh của nó dường như chỉ dùng được không tới một phần mười.

Nếu không làm gì có chỗ cho tiểu bối này làm càn?!

Cơn cuồng phong này còn tàn sát kinh khủng hơn so trước đó, gần như bao phủ toàn bộ ngọn núi, gió bão kéo theo mây mù phủ xuống, thổi lên bão cát, ẩn trong đó là sấm chớp đùng đúng lóe sáng liên miên, Vệ Uyên biến sắc, yêu quái này thật liều mạng, định tẩy sạch cả ngọn núi này hay sao, trở tay chém một kiếm, có lẽ là quen tay hay việc, một kiếm này trực tiếp chém rách rào chắn bằng gió đang bao phủ lấy anh, sau đó xoay người rời khỏi trung tâm khu vực yêu vật đang tàn sát.

Sau đó phát hiện trong khoảng thời gian này đám người Chu Di cũng đã tụ tập lại đây.

Chỉ là thần sắc trên mặt đều có chút giật mình thất thần.

Tu sĩ hiện đại rất khó nhìn thấy thân thủ như vậy.

Một mình đấu hổ, đánh bị thương đại yêu yêu khí đáng sợ kia, kiếm chém cuồng phong, thong dong tránh lui, những hiểm nguy trong đó, người đứng xem thôi cũng đã cảm thấy kinh hồn táng đảm, đi nhầm một bước tức là nhận lấy kết cục mất mạng ngay tại chỗ, kiếm thuật, lòng can đảm, còn có thuật pháp, những thứ này không chút nào giống với phong cách trừ yêu sư và người tu hành thời hiện đại được trang bị vũ khí nóng hoành tráng, không giống những chuyện bọn họ có thể làm được.

Đây thực sự là….

"Quả thực là thân thủ kiếm hiệp cổ đại trong điển tịch nội môn…"

Một thành viên tổ hành động đặc biệt xuất thân Thục đạo tông môn thì thầm nói nhỏ.

Chu Di cấp tốc lấy lại tinh thần, đưa thuốc dạng phun sương cho Vệ Uyên cầm máu, nhìn chai thuốc đang bị yêu khí cuồng phong bao phủ, vừa tránh lui về phía sau, vừa nói: "Bọn tôi đã xin chi việc không trung chi viện, là máy bay chiến đấu tải trọng đối chiến hạm dùng đạn xuyên giáp hạng nặng."

"Hổ yêu có sức phòng ngự rất cao, nhưng đạn phá giáp loại hình này cũng có thể công phá."

Vệ Uyên gật gật đầu, trong đầu nghĩ đến một vấn đề không hợp thời.

Binh khí dùng để trừ yêu cho lần này đại khái rất đắt. . .

Lúc này, tai nghe Bluetooth của mọi người truyền đến thông tin, hỗn hợp yêu khí sương mù và bão cát ảnh hưởng nghiêm trọng tầm mắt, không cách nào nhìn thấy tình huống nội bộ, cho dù là chiến sĩ kinh nghiệm phong phú cũng khó có thể dự đoán vị trí.

Vệ Uyên nghe được thanh âm, nói: "Cần tầm nhìn rộng bao nhiêu."

Rất nhanh thôi đã có được câu trả lời.

Anh đứng dậy, cầm theo trường kiếm, nói: "Sau mười giây đồng hồ, chuẩn bị công kích."

Bởi vì nhiều lần lấy máu chú linh, sắc mặt trắng bệch, sắp đến thời điểm đại chiến, gương mặt lại đỏ rần, tay phải cầm kiếm, gan bàn tay đã nứt, máu tươi còn chưa khô cạn, đột nhiên cười nói:

"Đúng lúc ghê, khỏi phải khỏi lấy máu."

Chỉ cần chấm máu vẽ Phá Sát Tru Tà phù.

Trước khi Vệ Uyên đi đến trung tâm cơn cuồng phong kia, cuồng phong thổi quất điên cuồng đã khiến quần áo trên người anh xuất hiện từng đường nếp gấp, nâng thanh Bát diện Hán kiếm trong tay lên, phá sát phù quang trên đó sáng lên, bất ngờ toàn lực đâm ra, đâm vào bên trong khu vực trung tâm của yêu phong yêu lực trước mặt, lần này cơn rung động mạnh khiến khe ngón tay cái Vệ Uyên máu me đầm đìa.

Khẽ thở ra một hơi, chém mạnh kiếm về phía chênh chếch một bên.

Cuồng phong trước mặt bị chém nứt một mảnh.

Lộ ra chân dung Hổ Quân đang chuẩn bị thuật pháp.

Mà phía sau Vệ Uyên, là một khoảng trời rộng lớn màu xanh mực, hình như có máy bay chiến đấu chim ưng lướt qua bầu trời, đạn xuyên giáp rơi xuống, miếu sơn thần Hổ Quân bị hủy, cần thời gian phát động thần thông phạm vi lớn cỡ này, nhìn thấy đạn dược rơi xuống, mặc dù sợ hãi, nhưng chỉ coi như đó là một dạng công kích mang tính chất nổ mạnh giống với trước đó công kích miếu sơn thần.

Móng hổ cuốn theo cuồng phong, cứng rắn như sắt thép, quét về phía đạn phá giáp.

Tiếng ầm rền vang.

Đạn dược hạng nặng vốn dùng để đối phó chiến hạm cự thú trên biển, thậm chí mẫu hạm hàng không, đã đánh tan phòng ngự của yêu lực, tiếp theo đó mạnh mẽ ghim vào thân thể khổng lồ của Sơn Quân, ngòi đạn kim loại độ cứng cao mật độ cao bên trong thân đạn chui vào nội tạng với tốc độ nhanh hơn nữa, tiếp theo kịch liệt thiêu đốt.

Pháp thuật bị phá hỏng giữa chừng.

Máy bay chiến đấu lướt qua bầu trời, phi công nhìn thấy bên dưới thấy trước mặt kiếm khách mưa gió chầm chậm tản đi.

Ở nơi cực xa có một chiếc máy bay không người lái lặng lẽ chụp được một màn này.

Dưới núi máy móc quan trắc của doanh địa đã truyền đi hình ảnh này.

Mà đám người Chu Di cũng nhất thời thất thần.

Đạn phá giáp bay vào bên trong bão cát, nhìn không rõ.

Có một loại ảo giác.

Tựa như trước đó một kiếm của kiếm khách này đã chém nát mưa gió đang giăng khắp núi.

Hổ Quân vẫn đang còn sống, chỉ là hai mắt dần trở nên ảm đạm, giọng nói trầm thấp:

"Thiên Sư phủ Ngũ Lôi pháp sao?"

"Không."

Vệ Uyên cầm kiếm, trả lời:

"Là đạn xuyên giáp của bọn ta."

Bị đạn xuyên giáp hạng nặng đánh trúng chính diện, cho là đã từng là đại yêu, dù sao cũng bị phong ấn gần hai ngàn năm, trong tình cảnh miếu sơn thần bị đánh phá, cũng không gánh được, luồng khí tức trong cổ họng con mãnh hổ lộng lẫy không biết là đang phát ra tiếng thở dài hay là tiếng gào thét trầm thấp tức giận, chậm rãi tán đi, tròng mắt to lớn màu vàng nâu đã mất đi thần thái.

Nhìn thấy Sơn Quân nhắm mắt, hai chân Vệ Uyên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, kịch liệt thở dốc.

Bàn tay đang cầm kiếm khẽ buông ra, không cầm được nữa, run lên nhè nhẹ.

Ánh mắt nhìn xéo xéo xuống phía dưới, nhìn thấy vết thương do mình vừa mới liều mạng nên bị cắt trúng, nay đã khỏi hẳn, cắn khóe miệng một cái, trong lòng tự giễu, cảm giác không biết nên nói gì, nhiều phù lục gia trì, Ngọa Hổ quyết trực tiếp đổi lấy cảm ngộ ban đầu, tăng thêm máu tươi chú linh, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.