Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp Đồng (1)

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Nếu không ổn thì cứ tìm xem trên người tôi có gì được thì gán nợ đi. Đang nói đến đây thì thấy ánh mắt của ông chủ có hơi kỳ quái, toàn bộ căn phòng đều lặng ngắt như tờ, trong lòng không hiểu sao rét run.

Đột nhiên phát hiện ra chủ quán này sáp lại gần như vậy mà mình không nghe được tiếng hít thở từ phía đối diện, ngay cả trong quán cơm này cũng chỉ có mình ông ta là có tiếng hít thở, Uông Hoằng Hoà lập tức tỉnh rượu. Đầu óc mụ mị, chẳng lẽ mình gặp phải quỷ sao? Lúc đang bị dọa sợ đến bủn rủn chân tay thì có một người đàn ông đến kéo ông ta đi, nói bữa cờm này để người đó mời.

Sau đó lôi lôi kéo kéo đưa Uông Hoằng Hòa ra ngoài.

Cười nói: “Anh cũng thật to gan, dám tới chỗ này ăn quỵt.”

Uông Hoằng Hoà cứng người quay đầu lại nhìn thì lập tức nhìn thấy trong quán cơm này nào có khách khứa và ông chủ, chỉ có một mảnh âm trầm, có hai chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng xanh, cả phòng đều là quan tài và vòng hoa, ông ta lập tức bị dọa cho nhũn chân, không đứng thẳng nổi, chờ đến khi tỉnh táo lại thì lập tức nói lời cảm ơn với người đàn ông kia.

Người đàn ông nhìn ông ta từ trên xuống dưới rồi nói:

“Anh cũng có gan thật đó, chi bằng về làm việc cho tôi đi.”

“Sau khi thành công, tất nhiên có thể kiếm được không ít tiền, ít nhất là không cần phải ăn quịt cơm của quỷ.”

Sau đó người đàn ông kia thường xuyên liên lạc với Uông Hoằng Hoà, mỗi lần đều ăn ngon uống say. Cuối cùng thì để ông ta phụ trách chuyện của nhà họ Phương. Sau khi xong chuyện ó thể cầm được một số tiền lớn trong tay. Ông ta cũng không nghĩ nhiều, thẳng thừng đồng ý, chuyện gì cũng nghe theo.

Sau khi nói xong, Uông Hoằng Hoà cúi đầu, cơ thể run rẩy.

Lúc trước ông ta đụng phải quỷ, nhưng khi đó cũng chỉ nhìn thấy những thứ có dáng vẻ như người bình thường, có bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hung ác như hai tên bên cạnh này chứ? Lúc này ông ta chỉ hận sao mình không ngất luôn đi. Còn Vệ Uyên thì như có điều gì suy nghĩ. Xem ra người đàn ông này đi nhầm đến tiệm cơm ở chợ quỷ.

Người đàn ông mà Uông Hoằng Hoà nói đến có khả năng là chính chủ.

Là người đã lan truyền quỷ thuật “lấy mạng kéo dài mạng”, “chết mà chưa chết” trong phạm vi Tuyền thành.

Tà đạo pháp môn chỉ là đường đi lối tắt trong con đường tu hành, ví dụ như mấy phương pháp Khai nhãn ban đầu.

Đường đi hiểm ác, hiệu quả thấy nhanh, có khả năng để lại di chứng về sau.

Nhưng mà sẽ không có hại cho người bên cạnh.

Còn loại tà thuật này trong lúc tu hành đều yêu cầu tính mạng của người khác. Sự tồn tại của nó sẽ gây hại cho những người xung quanh. Lúc trước Chương Việt dùng phép tục mệnh, lấy mạng của mình để kéo dài mạng cho con gái. Thật ra lấy tính mạng của những người khác cũng có thể hoàn thành thuật pháp y như vậy.

Hơn một giờ trôi qua, tiếng trò chuyện trong phòng mới từ từ dừng lại.

Vệ Uyên đi vào trong phòng, nhìn thấy vẻ mặt hai người đã dịu đi. Hốc mắt Phương Dương đỏ lên, còn ánh mắt phức tạp của Phương Hoành Bác có vẻ thoả mãn. Trong trí nhớ của ông ấy, cha con họ đã lâu rồi chưa có cơ hội nói chuyện thân thiết như thế này. Con trai chết đi rồi mà mình còn có thể trải qua chuyện này, ông ấy đã hài lòng rồi.

Vệ Uyên ngồi xuống, nâng kiếm đặt nằm ngang trên đầu gối, anh nhìn thoáng qua Phương Dương rồi nhìn về phía Phương Hoành Bác, nói:

“Phương lão tiên sinh, ông có muốn nghe kể chuyện không?”

Phương Hoành Bác hơi bất ngờ, nhìn con trai một cái, gật gật đầu.

Vệ Uyên nói hết một lượt về câu chuyện trước kia của Uông Hoằng Hòa.

Mục đích là nhắc nhở Phương Hoành Bác, dùng chuyện này làm nền, thuận tiện làm cho ông ấy tỉnh ngộ.

Tiếng Vệ Uyên kể chuyện vô cùng bình tĩnh.

Phương Dương cúi gầm đầu, bàn tay nắm lấy đầu gối.

Vẻ mặt Phương Hoành Bác biến sắc.

Vệ Uyên nói xong câu cuối cùng thì nhìn Phương Hoành Bác, bình thản nói: “Có một số người dù đã chết nhưng vẫn không biết, mà nhất định phải chờ người khác vạch trần. Đến lúc bị vạch trần rồi thì mới chết thật.”

Anh không nói tiếp nữa.

Phương Hoành Bác đột nhiên kích động. Ông lão đột ngột đứng dậy, trừng to mắt, nói:

“Con của tôi còn sống!”

“Thân thể của nó còn rất khỏe mạnh, nó không hề chết!”

Phì phì một tiếng.

Phương Dương quỳ trên mặt đất, dập đầu từng cái, cất tiếng cùng lúc với ông lão:

“Cha, cha đã chết rồi!”

“Đừng chấp mê nữa!”

PS: Trong mắt Phương Dương, Phương Hoành Bác đã chết.

Trong mắt Phương Hoành Bác, Phương Dương đã chết.

Hai câu nói lọt vào tai.

Sắc mặt Phương Dương tái đi.

Còn Phương Hoành Bác thì mở to hai mắt ra nhìn, há hốc mồm, không nói nên lời.

Người chết… là ta?

Dường như câu nói kia của Phương Dương đã phá vỡ lớp màng mỏng nào đó, từng màn ký ức đột nhiên nổi lên.

Xe chạy rất nhanh.

Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh.

Cuối cùng cũng không được gặp con trai lần cuối.

“Người chết là ta?”

Bẳng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ suy sụp trong mắt của Phương Hoành Bác. Sắc mặt ông ấy dần dần trở nên trắng xanh, tử khí dâng lên.

Giống như đang hóa thành oán quỷ du hồn.

Phương Dương lấy lại tinh thần, biết ý nghĩa hai câu nói trước đó của cha mình. Cha cho rằng anh ta đã chết, vậy nên tuyệt đối không chịu mở miệng nói ra cái gọi là “sự thật” này, còn anh ta thì lại nói ra chuyện cha đã chết này.

Chỉ trong chớp mắt trong lòng anh dâng lên nỗi hối hận, cơ thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Giọng nói của Phương Hoành Bác trở nên thảm thương.

“Ta nhớ ra rồi…”

“Thì ra người chết chính là ta à. Ta bị xe đâm, người chết là ta, ta đã chết!”

Bàn tay của Vệ Uyên đặt lên thân kiếm, phòng ngừa thi thể Phương Hoành Bác biến hóa thành lệ quỷ. Anh nhìn một chút, nhưng rồi lại tra kiếm vào vỏ.

Phương Dương không biết là đang thấy sợ hãi hay hối hận, anh ta đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Trên người Phương Hoành Bác hiện ra dáng vẻ khi chết rất đáng sợ, nhìn đứa con trai gợi ra chuyện này, nhếch miệng mỉm cười, bàn tay tím xanh đè lên đỉnh đầu của Phương Dương: “Tốt quá rồi…”

Nước mắt rơi đầy mặt ông, cuối cùng thở ra một hơi.

“Con vẫn còn sống.”

Bất chợt ngã nhào xuống đất.

Phương Dương như bị dao đâm vào tim, hét to một tiếng, muốn chạy lên ôm lấy cha mình. Nhưng Phương Hoành Bác đã bất động từ lâu. Giờ phút này dường như Phương Dương hiểu được mình đã làm gì, toàn thân run rẩy, há miệng không nói nên lời. Thật lâu sau trong miệng mới bùng ra những tiếng gào khóc.

Vệ Uyên thu kiếm rồi nhắm mắt lại, anh đứng dậy đi ra cửa, không ở đây quấy rầy anh ta nữa.

Hai quỷ vật đi theo bên người Uông Hoằng Hoà cũng đứng ra, vẻ mặt đều hơi sụt sùi. Vị quân hồn đao binh thời cổ đại không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Sớm biết thế này, sao lúc trước còn như vậy. Con muốn nuôi mà cha không còn. Đáng tiếc quá.”

Quỷ nước lại tỏ vẻ khinh thường nói:

“Trước khi chết, cha anh ta còn không thể gặp anh ta lần cuối, lúc nói toạc ra việc cha anh ta đã chết cũng chẳng có lấy một chút do dự. Bây giờ ngồi đây khóc lóc trưng ra vẻ mặt hiếu thảo. Ta cảm thấy quá nửa là do còn có những người ngoài như chúng ta còn ở đây, còn ngại mặt mũi, dù thế nào cũng phải rơi mấy giọt nước mắt, ít nhiều cũng phải diễn cảnh người con có hiếu cho người khác nhìn chứ nhỉ?”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.