Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu hãm

Phiên bản Dịch · 2265 chữ

A Tư vội vàng lách thân tránh đi, người nhào đến nàng tự nhiên là chụp được khoảng không, ngã nhào trên đất.

Nhìn xiêm y thì là nha hoàn.

A Tư cố gắng tìm trong kí ức với liên quan đến nha hoàn, không thu hoạch được gì.

Rõ ràng trước kia nguyên chủ không có quen nha hoàn này.

Đang yên đang lành, nha hoàn này tại sạo lại ‘đổ’ nàng?

“Ai da, đau chết ta rồi.” nha hoàn quát lên, “A Tư! Ngươi cũng không biết đến đỡ tỷ tỷ a!”

A Tư vừa lúc muốn biết nha hoàn này đang tính giở trò quỷ gì, vội duỗi tay đi đỡ, “Đây không phải là bị dọa ngơ rồi đi! Tỷ tỷ không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không? Hay là.... A Tư xoa xoa cho?”

Vừa nói liền xoa nhẹ lên mông của nha hoàn đó, làm cho nhà hoàn đó mặt đỏ tía tai.

“Ngươi, ngươi tiểu tử thối, nhìn thì thành thực, thì ra cũng chỉ là cái loại tay chân không sạch sẽ!” bị trêu trọc, nha hoàn đó tất nhiên là không thoải mái rồi, đẩy A Tư một cái rồi đi.

Đi thì đi, còn để lại khuyên tai.

A Tư từ bên hông lấy ra khuyên tai, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Đây là tính làm cái gì?

Vu oan giá họa?

Trong lòng cười lạnh một tiếng, A Tư ném bông tai vào trong bãi cỏ, không để chuyện này ở trong lòng.

Ăn xong đồ, tắm rửa, A Tư bèn trở về phòng nghỉ ngơi rồi.

Mặc dù Tu Lân Dương cho người sắp sếp một cái giường nhỏ ở ngoài phòng, nhưng nàng vẫn là thích căn phòng đơn sơ này hơn.

Giằng co với Mặc Đàm một đêm, lúc này căn bản chính là gối dính ở trên đầu.

Cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm thấy bên ngoài có hơi ồn ào.

Vốn không muốn phản ứng, nhưng mà mấy tiếng ‘A Tứ cút ra đây’, A Tư không thể không mở mắt.

Tròng mắt nhiễm vài phần không vui, lạnh mặt, bước ra ngoài.

Bên ngoài Thanh Phong Các, Vương Phi phượng thị mang một đám người cũng với một nữ nô tì đang giằng co.

Nô tì đó chính là vị mặt không cảm xúc nữ nô tì trong Thanh Phong Các, hình như tên là Ngưng Sương.

“Vương Phi mời về cho, không là đợi vương gia trở về, chuyện này liền không dễ dàng bỏ qua đâu.” đối mặt với vương phi Ngưng Sương vẫn là bộ mặt đấy.

Phượng thị cười nhẹ, “Ngưng Sương, trong Thanh Phong Các có kẻ trộm, bản cung thân là Hoài Nam vương phi, không quản được sao?”

Ngưng Sương lắc đầu, “Vương gia có lệnh, không được cho phép, không ai được phép đi vào.”

“Nhưng nha hoàn của bản cung muốn tìm chết, trước mắt vẫn còn đang nằm trên giường, nếu bản cung hôm nay không thay nàng tìm công đạo, vương phi này, không làm cũng được!”

Phượng thị nói như vậy, rõ ràng là đang uy hiếp Ngưng Sương.

Nhà mẹ đẻ của Phượng thị chính là có địa vị, hôn sự cũng chính là do hoàng thượng hạ chỉ, nếu vì chuyện này, Phượng thị cáo trạng lên phía hoàng thượng, kể cả vương gia không để ý, người trong phủ và những người liên quan đều chạy không thoát.

Quả nhiên, Ngưng Sương nhíu nhíu mi.

Hiểu được Ngưng Sương khó xử, A Tư từ trong Thanh Phong Các đi ra, “Cãi cọ ầm ỹ, còn để người khác ngủ không? Bộ dạng lười biếng đến trước mặt mọi người, A Tư dường như mới nhìn thấy Phượng thị vậy .”Yo, đây không phải là Vương phi sao! Tiểu nhân thỉnh an vương phi, mặt của vương phi tốt lên nhanh thật a!”

Ngày mà nàng xuyên không đến, Phượng thị này đúng lúc đang tát nàng, bị nàng trở tay liền quăng lên hai bạt tai, máu đều ứa ra.

Hôm nay gặp lại trên mặt đã không nhìn ra vết tích.

Bị một tên nô tài nhắc lại chuyện uất ức hôm đó, Phượng thị hai tròng mắt lộ rõ ra phần hận ý, lại không tiếp chuyện này, chỉ nói “Tần Tứ ngươi có biết tội?”

“Biết!” A Tư căn bản không theo kịch bản ra bài, cười hì hì, liền đợi xem Phượng thị muốn chơi chiêu gì.

Phượng thị không ngờ được A Tư thoải mái như vậy đáp lời, qua một hồi liền cười, “Tên cẩu nô tài nhà ngươi thông mình như vậy, khó trách được vương gia thưởng thức.”

Tuy tự xưng là tiểu nhân, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đặc biệt là bộ dáng cười hì hì, phần lớn là có ý trào phúng.

A Tư phất phất tay, “Vương phi quá khen.”

“He.” Phượng thị cười khẽ ra tiếng ,”Nếu như ngươi đã biết tội, vậy đi cùng bản cung.”

“Không biết vương phi mang tiểu nhân đi đâu?”

“Hình bộ.” Hình bộ thượng thư, là người của Phượng gia.

Phượng thị đặc biệt phân phó rồi, người của Phượng gia không dám không ‘chăm sóc’ A Tư, còn Tu Lân Dương vì một tên nô tài mà xé rách mặt với Phượng gia khả năng cực kì thấp, vậy nên, nếu A Tư đi hình bộ, chắc chắn là ‘có đi không về’ rồi.

Nàng tất nhiên không có ngu như vậy.

“tiểu nhân chẳng qua chỉ là gia bộc, vương phi đây có phải là có hơi chuyện nhỏ xé to không.” vị trí của gia bộc cùng lắm là gia chủ tự xử lí, đến quan phủ cũng lười hỏi han, đây liền đem nàng đi hình bộ, mục đích của Phượng thị quá rõ ràng rồi.

Phượng thị liền không nghĩ như vậy, “Tần Tứ, ngươi cưỡng hiếp nô tài của bản cung, hại nàng muốn tìm chết, trước mắt vẫn còn chưa tỉnh, ngươi cảm thấy, chuyện này là chuyện nhỏ?”

“Trò chơi gì vậy?” A Tư phụt cười, “Ta cưỡi hiếp nô tài của ngươi?”

Ước chừng chính là nha hoàn hôm nay đâm vào nàng?

Thì ra là loại kịch bản này a...

Thấy A Tư trên mặt không hề sợ hãi, Phượng thị có hơi tức giận, “Ngươi đừng tưởng vương gia nuông chiều ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên, nô tài, cuối cùng cũng chỉ nô tài.”

Lời nói có ẩn ý.

A Tư dùng ngón út chọc chọc lỗ tai, “Nếu như nô tài chỉ là nô tài, vậy vương phi ngươi là đang lo lắng điều gì vậy?”

Nàng một chút liền chọc thủng tâm tâm tư của Phượng thị, làm cho Phượng thị có hơi có tật giật mình, “Người hôm nay nên lo lắng chính là ngươi.”

“Được thôi.” A Tư gật gật đầu, “ Nhưng ngươi kể cả là vương phi cũng không thể mở mồm vu khống đúng không? Ngươi nói tiểu nhân hãm hiếp nha hoàn của ngươi, vậy chứng cứ đâu?”

“Phù Dung nói nàng làm mất một cai khuyên tai, chắc chắn là lúc ngươi hành hung làm rơi trên người của ngươi rồi, để bọn ta vào phòng của ngươi lục soát liền biết rồi.”

Khuyên tai?

Chính là cái mà bị nàng vất đi?

A Tư cười, “Cũng được, nhưng mà vương phi nên biết rằng, Thanh Phong Các này có mệnh lệnh của vương gia, không thể tùy tiện a mao a cẩu đều có thể đi vào, vương phi nếu muốn lục soát, sợ là phải đợi vương gia trở lại.”

Có Tu Lân Dương, hoa chiêu của Phượng thị còn không phải nhìn một cái là bị nhìn thấu?

Nhưng hiển nhiên, Phượng thị không hề muốn đợi Tu Lân Dương về phủ, “Bản cung không phải nói tự mình đi lục soát, Ngưng Sương cô nương là người thân tín bên cạnh vương gia, bản cung cũng tin vương gia sẽ không nhìn lầm người, vẫn là để Ngưng Sương cô nương thay bản cung đi vào lục soát.”

Ngưng Sương?

A Tư nhướng mày nhìn về phía người bên cạnh, bình thường mặt không cảm xúc, lúc này lại có nhiều thêm vài phần chột dạ.

Phượng thị tất nhiên cũng không vô cớ lôi Ngưng Sương vào cuộc, tám chín phần là bị thua mua rồi.

Thú vị, nếu như Tu Lân Dương biết người bên cạnh hắn bị người khác mua chuộc, không biết sẽ thế nào?

A Tư chỉ cảm thấy càng ngày càng thú vị.

Vậy nên gật đầu, “Được a, Ngưng Sương là người của vương gia, ta cũng tin tưởng, lục soát đi.”

Ngưng Sương nghe vậy xoay đầu nhìn A Tư một cái chỉ thấy A Tư mắt đầy ý cười, bộ dáng nửa điểm lo lắng cũng không có, đây là... tin tưởng nàng?

Trong lòng Ngưng Sương không đoán được, do dự một lúc, xoay người đi vào Thanh Phong Các.

Không lâu sau, Ngưng Sương đi ra.

Phượng thị hơi hơi hất cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngưng Sương, trên mặt ý cười nhàn nhạt, “Ngưng Sương cô nương, có tìm thấy khuyên tai không?”

Ngưng Sương nhìn A Tư một cái, nâng tay lên, mở ra.

Khuyên tai hôm nay bị A Tư vất đi, lúc này lại lẳng lẳng nằm ở trên tay Ngưng Sương.

Phượng thị rất hài lòng.

“Tần Tứ, ngươi còn muốn nói gì không.”

A Tư nhún nhún vai, “Trước mắt, xem như tang chứng vật chứng đầy đủ, tiểu nhân không nói được lời gì.” ý cười bên môi nàng như cũ, không có nhìn hướng Phượng thị, mà là nhìn chằm chằm Ngưng Sương.

Nụ cười của nàng, cũng làm cho Ngưng Sương ngày càng không an.

Phượng thị cảm thấy A Tư không nói được gì là tốt nhất, lúc này hừ lạnh một tiếng, “Người đâu, đêm tên cẩu nô tài này đi hình bộ!”

“Vâng!” có tiểu sai đáp lời lên trước, mỗi bên một người, nắm chặt lấy A Tư.

Nàng không phản kháng, liền như vậy đi theo, đằng sau, liền có thanh âm ngăn lại.

“Chậm đã.”Là Ngưng Sương, “Vương phi, Tần Tứ cho cùng cũng là người bên cạnh vương gia, người như vậy mang hắn đi hình bộ, đợi gia trở về, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Phượng thị mặc dù trong lòng không vui, nhưng lại không thừa nhận, lời của Ngưng Sương là không có đạo lí.

Huống chi người này, còn là từ Thanh Phong Các mang đi.

Nhưng, tên nô tài hầu hạ bên cạnh vương gia mới có mấy hôm liền mê hoặc thần trí vương gia, đối với vương gia có ý nghĩa như Mặc Đàm cũng ban thưởng cho tên nô tài này, nàng thân là Hoài Nam vương phi, tất nhiên không để yên cho loại yêu hoặc như vậy, mê hoặc vương gia!

Huống chi còn là nam nhân!

Nếu truyền ra ngoài, nói nàng đường đường là Hoài Nam phủ vương phi đến một tên nam nhân cũng không bằng, nói nàng sau này mặt mũi còn để vào đâu.

Nàng nhất định không bỏ qua cho tên nô tài này, nhưng Ngưng Sương nói cũng đúng, nếu cứ mang đi hình bộ, vậy quan hệ của nàng và vương gia càng lạnh nhạt hơn.

Hít sâu một hơi, Phượng thị cuối cùng ra quyết định, “Được, vậy thì không đi hình bộ, chỉ là tên cẩu nô tài này hãm hại nha hoàn của ta, bản cũng sẽ không như vậy bỏ qua đâu, mang đi Ngọc Điệp viện.” Dứt lời, Phượng thị liền đi trước.

Ngọc Điệp viện, là nơi nổi tiếng trong Hoài Nam phủ.

Là nơi Phượng thị chuyên dùng để xử phạt những nô tài, tiểu sai.

Cũng không biết có phải do phụ huynh từng làm ở hình bộ không, thủ đoạn dùng hình của Phượng thị so với phụ huynh một chút cũng không kém.

Tu Lân Dương đối với việc trong phủ trước giờ không quan tâm, do đó Phượng thị ở Hoài Nam phủ ngày càng hung hãn.

A Tư trong bụng nghĩ, đi Ngọc Điệp viện một chuyến, chắc là phải bị lột một lớp da.

Nhưng cũng có thể không đi, một đám người này cộng lại cũng không phải đối thủ của nàng, chỉ là...

Khó có dịp bán một cái nhân tình cho Ngưng Sương, chuyện nàng chạy trốn, nếu như có Ngưng Sương giúp đỡ, chắc chắn sẽ thành công.

Tỉ lệ thành công càng cao, càng dẽ dàng bỏ trốn.

Nâng mắt nhìn sắc trời, còn nửa canh giờ nữa, Tu Lân Dương nên là từ trong cung trở về rồi.

Kiếp trước luyện tập trong tổ chức có một lầm bị chịu phạt, kỉ lục mà nàng bị đánh là một tuần.

Phượng thị thủ đoạn có cao, cũng không bằng thủ đoạn của tổ chức cao.

Nửa canh giờ, tùy tiện chịu đựng liền qua thôi.

Nghĩ đến đây, A Tư quay đầu nhìn Ngưng Sương một cái, chỉ thấy bộ mặt không cảm xúc ấy lại nhiễm thêm vài phần lo lắng.

Xem ra, nàng cũng là người thông minh, biết được A Tư đây là cố ý thuận theo.

Giao tiếp với người thông minh, dễ dàng hơn nhiều

Bạn đang đọc Nhất Đẳng Sủng Nô của Mạc Tiểu Khí
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xxxxx9836
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.