Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Ngọc Công Chúa

Tiểu thuyết gốc · 6006 chữ

--- Sáng hôm sau, trước Thượng Quân điện ---

Trước đại điện thượng triều Long Vệ quốc hôm nay huyên náo bất thường, cả thảy văn võ cũng đến trăm người đang từng top một đi với nhau tiến về cửa điện Thượng Quân. Tiếng rì rào bàn tán bất thường.

Ngài nói xem, sao lần này hoàng thượng lại đích thân thượng triều vì một a đầu công chúa bại quốc chứ?

Một viên quan khác chen vào.

Ngài có điều không biết, công chúa này là công chúa Xiêm quốc cũng xem là có thế lực ở phương nam. Lần này Xiêm quốc bại trận đưa công chúa tới ắt hẳn hòa thân. Nhị hoàng tử còn quá nhỏ, xem ra chỉ có thể gả cho thế tử thôi.

Một viên quan khác lại nói.

Vậy, cũng có gì để nói? thế tử lập thất cũng đâu phải lần đầu sao lần này hoàng thượng có vẻ quan tâm vậy?

Viên quan khi nãy lại nói.

Ngài vân không hiểu sao, vì lần này có đôi chút khó xử có lẽ cần hoàng thượng đích thân ra mặt.

Vài viên quan chụm đầu vào nhao nhao.

Vì sao, vì sao?

Viên quan khi nãy ngẩng đầu vuốt râu ra vẻ hiểu biết nói.

Lần trước, không phải thế tử lấy đích nữ lễ bộ thượng thư Tôn Anh Anh rồi sao? Đó không phải là mối liên hôn ngầm giữa Mạc gia và Tôn gia sao? Là để thế tử mở rộng thế lực thuận lợi lên ngôi. Mà đích nữ Tôn gia khi ấy không phải trở thành hoàng hậu? Tôn gia cũng vì thế thơm lây.

Vậy chuyện này? Mấy viên quan khác thắc mắc. Thấy vậy, viên quan khi nãy lại nói.

Lần này người thế tử lấy là công chúa Xiêm quốc, dù là tiểu quốc chư hầu nhưng dẫu sao người ta cũng hùng bá một phương. Lại mang thân phận công chúa, không lẽ lại chịu làm thiếp? Nếu công chúa Xiêm quốc làm chính thê thì tiểu thư Tôn gia sau này sao làm hoàng hậu? Tôn gia sẽ để yên sao? Mạc gia và thế tử vừa muốn có hậu thuẫn của Tôn gia vừa muốn có binh lực của Xiêm quốc. Lần này, xem ra phải đau đầu rồi. Chính vì vậy nên chỉ có thể mời hoàng thượng lộ mặt an ủi Tôn gia. Các ngài, ta nói không phải sao?

Tất cả đều gật gù tán đồng, người người huyên náo bàn nhau xem rốt cuộc sẽ làm thế nào để Tôn gia yên lặng. Đúng lúc đó, thế tử đi đến hắng giọng đánh tiếng. Mấy viên quan khi nãy biết điều sợ hãi cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng chuồn thẳng. Cạnh thế tử còn có một nam tử toàn thân áo trắng, tay cầm quạt ngọc thư sinh nho nhã nhìn qua có phần là kẻ thức thời. Đợi đám quan đi hết, thế tử mới nói.

Đám nghịch thần này cũng lắm chuyện thật, thường ngày không có gì làm cứ lôi chuyện hoàng tộc ra bàn tán. Sau này ta sẽ một lượt giết hết.

Vậy phải đợi ngài ngồi lên Long kỉ rồi nói. thư sinh bên cạnh lên tiếng.

Thấy vậy, thế tử mặt mũi tươi cười nhanh nhẹn có phần nịnh bợ đáp.

Có tài trí của Kim huynh, đại sự thành công chỉ là sớm muộn.

Nam tử cạnh thế tử là Kim Tử Hàn, là mưu sĩ mà thế tử cất công mời về. Nghe nói, hắn ẩn cư thôn dã học nghệ tinh thông, chưa tới Long Vệ mà vài lời đã nhìn rõ thế cục Long Đô. Thế tử từ khi có hắn giúp sức nhất mực nghe theo. Đối đãi như thượng khách trong phủ, mọi chuyện đều bàn trước với hắn rồi sau mới tìm Mạc gia.

Tên Tử Hàn liền đáp.

Nhưng lời chúng nói cũng không sai, lần này ngài có lẽ phải đưa ra lựa chọn rồi.

Thế tử nghe vậy băn khoăn.

Vậy, theo huynh ta nên làm thế nào?

Tử Hàn vẫn lạnh nhạt nói.

Chọn Bạch Ngọc công chúa.

Thế tử phiền não.

Vậy còn Tôn gia?

Tên Tử Hàn lại nói.

Tuy giờ chúng ta đang có sự giúp sức của Mạc Gia, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là văn quyền trên đại điện cùng lắm là 1 thế gia của Long vệ. Sao có thể so sánh với chục vạn hùng binh và nguồn lực dồi dào của Xiêm quốc? Xiêm quốc tuy nhất thời bại trận nhưng dù sao cũng hùng bá một phương, thế lực sao có thể xem thường? Binh lực Xiêm quốc vừa hay bổ sung cho đúng chỗ thiếu của ngài, có quyền lực nhưng không binh tướng sao có thể nắm lấy thiên hạ?

Thấy tên thê tử gật gù hắn liền nói tiếp.

Với lại minh ước giữa ngài và Tôn gia nói trắng ra là minh ước của Mạc gia và Tôn gia, chúng ta sớm muộn cũng trở mặt với Mạc gia. Ngài còn lo Tôn gia phật ý sao? Hay ngài định là một hoàng đế bù nhìn, mặc cho Mạc gia giật dây?

Nghe tới đây tên thế tử tràn đầy quyết tâm.

Được, Kim huynh không hổ bậc mưu sĩ có thể giúp ta hoàn thành đại nghiệp. Ta sẽ nghe huynh, chọn Xiêm quốc.

Cái gì mà chọn Xiêm quốc?

Thế tử hôm nay có vẻ tràn đầy nhiệt huyết nhỉ. Mà vị tiên sinh này không biết là ai?

Mạc An đi tới cất giọng chào hỏi. Tuy hơi giật mình nhưng dựa vào ngữ khí, có vẻ Mạc An không nghe kịp cuộc đối thoại khi nãy. Thế tử lập tức lấy lại tư thái, chắp tay hành lễ với Mạc An.

Cữu cữu kim an. Rồi lại quay qua, ý chừng gới thiệu Kim Tử Hàn. nói.

Đây là Kim huynh, tự Tử Hàn. Là mưu sĩ con mời về phủ làm khách, cũng để tiện hỏi việc trong triều tránh suốt ngày làm phiền cữu cữu.

Mạc An vừa nhìn đã biết hết chuyện nhưng vẫn giả vờ, giọng điệu có phần không hài lòng lộ rõ châm chọc.

Vậy sao? Thế tử quả là ngày càng trưởng thành.

Tên thế tử đang ngập ngừng không biết trả lời sao thì tên Tử Hàn liền đỡ lời giải nguy, hành lễ với Mạc An.

Ngưỡng mộ đại danh tể tướng đã lâu, nay được gặp mặt quả là vinh dự của tiểu sinh.

Mạc An liếc nhìn điệu bộ lạnh lùng .

Tử Hàn tiên sinh nếu đã ở đây ta cũng muốn biết rốt cuộc buổi chầu hôm nay chúng ta nên làm thế nào?

Tử Hàn liền nói.

Tại hạ cũng chỉ là hành sự cho thế tử, cũng biết chuyện minh ước giữa ngài và Tôn gia. Nhưng xem tình hình hiện nay, vãn bối bạo gan xin tể tướng nghĩ cho thế tử mà chọn công chúa Xiêm quốc. Còn về Tôn gia, cũng là tôn tộc đứng trong triều đường bao năm. Hẳn cũng hiểu cho chúng ta, chuyện này coi như chúng ta nợ họ. Ngày sau thế tử kế thừa đại thống ắt sẽ bù đắp.

Nghe vậy, Mạc An gia vẻ hài lòng nói.

Thế tử quả là đã chiêu mộ được một danh sĩ. Rồi quay qua nói.

Ngay tối qua ta đã đích thân viết thư cáo lỗi cho Tôn gia, cũng đã hứa chuyện sau này. Đại sự hôm nay, Tôn gia sẽ không có động tĩnh gì đâu. Rồi giả bộ có lỗi tiếp.

Chuyện đêm qua, thất bại rồi. Đã để thế tử mừng hụt.

Nghe vậy, tên thế tử bèn giả bộ ân cần nói.

Vậy đa tạ cữu cữu đã ra mặt với Tôn gia. Còn cái gai Lang vương, hắn có Hắc Kị bảo vệ cũng không thể mong chờ gì hơn, ngược lại đã làm người nhọc công tốn sức rồi.

Mạc An ra chiều tiếc nuối.

Vốn nghĩ qua đêm qua sẽ không còn thấy tên Lang vương đó, nào ngờ.

Thế tử lại đỡ lời.

Mọi chuyện cũng lỡ rồi, cữu cữu đừng tự trách. Mà giờ cũng đã muộn, chúng ta cùng lên triều thôi. Tránh để lỡ phụ hoàng phải đợi.

Đoạn, tên thế tử và Mạc An cứ thế bước từng bước lên đại điện để Tử Hàn đứng lại cười nhẹ nhìn theo.

Từ xa, Lang vương lạnh lùng đi tới, hắn hoàn toàn không để ý tới xung quanh. Tới khi lướt qua Tử Hàn, hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn qua. Một mưu sĩ cỏn con không có tư cách đứng trên đại điện sao có thể với ngang tầm mắt hắn?

Khi hắn tiến vào đại điện trăm quan đã tề tựu đủ cả. Không khí huyên náo, ồn ào bán tán bỗng chốc vì hắn mà thay đổi hẳn. Tất thảy mọi người im bặt, mặt mũi ai nấy nghiêm trang vô cùng. Phần nào ra dáng uy nghiêm của thiên triều Long vệ. Hắn vẫn lạnh lùng, cao ngạo không để ý đến ai tiến thẳng qua cầu Phượng Khuê, bước qua mặt cả tên thế tử và Mạc An cũng không thèm buông một lời chào khách sáo. Làm tên Mạc An và thế tử giận tím người nhưng cũng không dám hó hé nửa lời. Còn đám quần thần tuy không vừa mắt thái độ cao ngạo của hắn nhưng cũng vì cái đầu trên cổ mà tuyệt nhiên câm bặt cúi rạp cả đầu đến nhìn, cũng không dám nhìn thẳng.

Đợi hắn đã yên vị ngồi trên chiếc bàn trà kê sẵn của mình, trăm quan cùng cả đám tể tướng, thế tử mới đồng loạt cúi đầu hành đại lễ hô lớn.

Hầu giaaaaa.

Không vội. Đúng ra phải nói hắn chẳng coi đám quần thần và tể tướng trong mắt, điềm nhiên rót trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, nhắm mắt vô cùng thưởng thức. Quần thần cùng tể tướng giận đến run người nhưng nghiễm nhiên không ai dám nói câu gì. Đợi cho vài cái xương già của đám quan văn bắt đầu ê ẩm, dư vị của hương trà dần tan hết. Hắn mới mở mắt lạnh giọng hờ hững.

Thôi, đứng cả lên đi.

Biết rõ hắn cố tình ngang ngược nhưng đám bá quan văn võ cùng tể tướng thế tử còn có thể nói được lời nào? Tức giận cũng cố nuốt vào trong. Trên đại điện này, kẻ cúi đầu mãi mãi không có tiếng nói. Chỉ cần sơ hở nửa câu là cả nhà thậm chí toàn tộc gặp đại họa. Còn muốn không bị kẻ khác chèn ép, thì buộc phải đủ mạnh để kẻ khác cúi đầu trước mình.

Tuy đã đến từ trước, chứng kiến tất cả nhưng Long Định Thiên cố tình không bước vào. Mãi đợi đến khi bá quan đứng dậy một lúc, vài kẻ còn tranh thủ nắn lại vài cái xương sau chuyện vừa này hắn mới tiến vào.

Hắn vừa tiến vào đã có tên thái giám hô lớn.

Hoàng thượng giá đáo.

Lập tức cả triều quỳ rạp xuống đất, duy chỉ có hắn vẫn bình thản uống trà. Không như Lang vương, tên hoàng đế này vừa vào vô cùng dứt khoát, còn chưa ngồi lên Long kỉ đã phất tay.

Bình thân cả đi . Rồi mới đi về chỗ ngồi.

Tạ hoàng thượng long ân. Cả triều lại đồng thanh hô lớn.

Trăm quan đều thấy Lang vương hắn nhởn nhơ, không hành lễ với hoàng đế. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám nói gì. Bỗng tên thế tử lên tiếng.

Hầu gia, ngài đây là có ý gì? sao thấy phụ hoàng giá lâm lại không hành lễ?

Đó đương nhiên là điều cả triều muốn nói, nhưng xem ra giờ này ngoài Mạc An và Long đế cũng chỉ thế tử hắn mới dám mở lời. Hắn chưa kịp đặt chén trà xuống thì đã bị hoàng đế đỡ lời.

Hầu gia hôm qua bị kẻ gian hành thích, có lẽ bị thương nên không cần hành lễ.

Cả triều lại nhìn nhau rì rầm.

Hành thích? .....

Kẻ nào to gan vậy?

Dưới chân thiên tử?

Đây?

Chúng không sợ Hắc Kị sao?

Lời bàn tán cả triều đang xôn xao khiến Mạc An càng chắc vào những lập luận của mình. Bởi lẽ sự việc vô cùng kín kẽ, nhanh gọn. Nếu không phải là vở kịch của hoàng đế sao hắn có thể biết được? Lại nói cả triều đang huyên náo thì hoàng đế lại quay qua Mạc An.

Tể tướng. Hầu gia thân phận tôn quý, là giường cột nước nhà. Người, lại do ngài mời ở lại kinh đô. Dịch quán vừa hay dưới quyền ngài quản lí, sảy ra chuyện như vậy. Tể tướng có phải cũng nên cho ta và hầu gia đây một câu trả lời?

Mạc An tuy hiểu rõ mọi chuyện nhưng với kinh nghiệm cả đời chốn quan trường hắn đương nhiên biết bây giờ nên làm gì. Liền lập tức hành lễ tạ tội.

Bẩm hoàng thượng, chuyện này quả do thần thất trách, xin hoàng thượng trách phạt.

Rồi quay qua Lang vương.

Lang vương, để lũ tiểu nhân kinh động tới ngài là do Mạc mỗ thất trách . tại đây, xin cáo lỗi với ngài.

Tên Mạc An vừa định cúi đầu thì hắn ngăn lại.

Ấy, tể tướng nặng lời rồi. Chiến quốc ta kết thù khắp Đông lục, kẻ thù vô số. Lại nói, làm trộm nghìn năm chứ sao có thể phòng trộm ngàn năm? đây cũng không thể trách tể tướng. Với lại ta cũng không sao, tể tướng không cần tự trách.

Không chỉ Mạc An mà cả triều đều nhìn nhau khó hiểu. Luôn nghĩ hắn sẽ nhân cớ này mà làm khó Mạc An, nào ngờ lại cho qua dễ dàng như vậy. Đã thế, còn nói giúp tránh tội, Mạc An tuy không hiểu hắn đang nghĩ gì nhưng cũng hành lễ cảm tạ rồi đứng dậy. Đoạn, hắn lại quay qua hoàng đế.

Chỉ là một đám thích khách cỏn con, lại kinh động bệ hạ. Đoạn liếc nhìn Mạc An

Thiên hạ quả là không việc gì người không biết? rồi lại nói.

Ta tuy không bị thương nhưng xin hoàng thượng thứ tội, bọn chúng tuy chỉ là đám thích khách tạp nham. Nhưng cũng làm phiền giấc ngủ của ta nên sớm nay có phần uể oải không tiện hành lễ, mong hoàng thượng lượng thứ.

Nghe vậy, Hoàng đế liền đáp.

Hầu gia thân phận tô quý, từng đường đi nước bước của ngài cũng đều là đại sự của Long đô. Huống chi là bị đám tiểu nhân làm phiền tới giấc ngủ? Ngài thân thể ngàn vàng lại có thể nể mặt trẫm mà có mặt tại đây, là hiếm có của Long vệ. Bảo vệ ngài không chu toàn lại là lỗi của thiên triều ta. Ngài cũng anh hùng không chấp tiểu tiết mà dễ dàng bỏ qua cho chúng ta chỗ thất trách. Nên, ta cũng đâu thể vì chút tiểu tiết mà trách ngài, làm mất đi thiện ý giữa 2 nước? Ngài nói có đúng không?

Câu nói mang đầy ẩn ý, mà mỗi người trên đại điện đều dễ dàng nhìn ra. Đây rõ ràng là cuộc đấu khẩu của những kẻ có máu mặt trên đại điện. Đến đây, hắn cũng đã chán việc giả nhân nghĩa mà đối đáp qua lại liền nói.

Hoàng thượng nói quả không sai, việc nhà đã nói xong. Chúng ta bàn chính sự.

Hôm trước, tể tướng có nhắc chuyện Bạch Ngọc công chúa tới Long đô. Ta cũng đã dạo quanh thành, kinh thành quả nguy nga tráng lệ lại vì chuyện đại sự của thế tử mà lụa đỏ, đèn lồng hỉ sự mà muôn phần tấp nập.

Lại nghe danh công chúa là đệ nhất mĩ nữ Đông lục đã lâu tri thư đạt lễ tài sắc vẹn toàn. Không biết, hôm nay có thể nhờ hồng phúc của bệ hạ và thế tử mà có thể mạo muội diện kiến một lần?

Cả triều lại xôn xao.

Phải đấy, phải đấy, nghe danh đã lâu....

Thấy vậy, Mạc An lên tiếng.

Hầu gia quả là khách sáo, ngài là công hầu Long vệ. Đại sự này mà thiếu ngài, làm sao coi được? Với lại, có thể khiến Bạch Ngọc Hiền giao viên minh châu trong tay mình ra cũng là nhờ ơn hầu gia trận Mã Vân một trận khiến Xiêm quân đại bại. Hỉ sự này cũng nhờ ơn ngài vài phần, hầu gia nói thế là khách khí rồi.

Tất cả lại đồng loạt gật gù tán đồng. Đoạn, hoàng đế hắng giọng.

Vậy, công chúa đã tới chưa? sao không mau truyền vào? Để lỡ thì giờ của hầu gia, Long vệ ta lại mang danh thất trách.

Mạc An nghe vậy bèn thưa.

Bẩm hoàng thượng, sớm nay công chúa đã tới thành. Chỉ chờ bệ hạ triệu kiến. Thần lập tức truyền vào.

Rồi quay tên thái giám gần đó ra hiệu. Hiểu ý tên thái giám liền hắng giọng.

Truyền ... Công chúa Xiêm quốc, Bạch Ngọc công chúa vào triều yết kiến.

Từ ngoài điện một bóng dáng mảnh mai yêu kiều bước vào, nàng che một lớp vải mỏng thêu thùa kì công nhưng cũng không thể che đi làn da nõn nà của nàng. Mái tóc nàng mượt mà tựa suối uyển chuyển theo từng nhịp bước, trên đầu tóc búi không cầu kì nhưng lại thanh thoát càng tô thêm vẻ yên lặng tựa nước ấm áp tựa xuân của nàng. Đôi mắt lại vạn phần diễm lệ, nay lại mang một chút nét buồn nhưng lại như có gì đó mong chờ, lại e thẹn bất chợt gợi lên một tia ấm ức. Tựa hồ, đôi mắt ấy có thể ôm ấp, bao dung mọi sự tàn ác trên đời dù có đau khổ, tủi hận trong sự nhẫn lại mà vạn phần ấm ám. Toàn thân bạch y lại càng nổi lên cái thanh bạch, điệu bộ thanh thoát thục nữ có chút e lệ khiến nàng càng nhỏ bé. Bất giác khiến người ta muốn chở che khi đứng giữa đại điện xung quanh toàn lũ lang sói.

Tham kiến bệ bạ.

Giọng nói lại lanh lẹ thanh thoát, cử chỉ uyển chuyển khiến vạn chúng bất ngờ, nó trái với vẻ đẹp ấm ám thùy mị toát ra từ nàng.

Trăm quan ngỡ ngàng, ai nấy sững sờ trước diện mạo kim chi ngọc diệp mà ôn hương nhuyễn ngọc thùy mị ấm áp , tên thế tử ngỡ ngàng không che nổi sự thèm khát dám chặt mắt vào người công chúa như lang sói nhìn mồi. Đến Mạc An, dù đã ngũ tuần cả đời chìm nổi nơi quan trường cũng kinh ngạc lộ rõ trước một tuyệt thế giai nhân trăm năm khó gặp.

Hiện giờ người có thể không bị vẻ đẹp kiều diễm kia làm cho đứng hình, chết chân tại chỗ chỉ có hoàng đế và Lang vương hắn. Hắn sau một giây liếc qua, lại nhẹ nhàng quay đi thờ ơ tựa nước. Chính anh nhìn ấy đã chợt gợi lên trong mắt công chúa một tia thất vọng. Cả đại điện như nghẹt lại tại giây phút ấy, người ta chỉ tham luyến cố vớt vát từng chút vẻ mĩ lệ toát ra từ nàng mà đờ đẫn ngu si không thấy ánh mắt nàng từ khi bước vào mãi hướng về chỗ hắn, Lang vương để rồi, cái tủi thân, ấm ức, một tia thất vọng làm điên đảo thần hồn họ lại là bởi cái quay đầu có phần tuyệt tình của vị hầu gia cao cao tại thượng mãi không nhìn xuống mĩ vị phàm nhân. Nhưng tất cả lại lọt hết vào tầm mắt của hoàng đế, thấy vậy hắn cười nhẹ ra chiều mãn ý lắm rồi hắng giọng phá tan bầu không khí cả triều.

Công chúa quả nhiên kiều diễm bất phàm, không hổ danh đệ nhất tài nữ Đông lục, có thể khiến vạn quân ngã gục. Rồi liếc xéo nhắc nhở thế tử.

Tuy si mê ngẩn ngơ nhưng tên thế tử vẫn giật mình trước câu nói trách móc đầy ẩn ý từ cha mình. Lập tức đứng thẳng, lấy lại tư thái. Đoạn hoàng đế quay qua Bạch Ngọc công chúa.

Công chúa đường xá xa xôi tới Long vệ ta, lại vì mối giao hảo 2 nước vì, vạn dân Xiêm quốc. Quả là bậc nữ nhân hào kiệt, nam nhi cũng khó sánh bằng. Nhưng sao lại đeo màng che mặt? Không hiểu là nguyên do gì? Xin công chúa chỉ rõ.

Thấy vậy, trăm quan cũng ồn ào hưởng ứng bởi ai ai cũng muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan công chúa. Nhìn sơ qua một lượt, công chúa liền nói.

Vậy, sao hầu gia cũng không tháo mặt nạ ra cho tiểu nữ được tận mắt diện kiến. Ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu, chỉ mong một lần tận mắt thấy diện mạo bất phàm của ngài. Không biết hầu gia có tiện lòng vì tiểu nữ mà hạ mặt nạ xuống một lần?

Lại nói, nữ tử Xiêm quốc ta sau khi lên kiệu gả theo trượng phu luôn phải đeo màng che, chỉ có thể cho phu quân thấy dung mạo mình trước tiên. Xin hoàng thượng và các vị đại nhân thứ lỗi.

Thấy nữ nhân chưa qua cửa của mình lại câu trước câu sau chỉ có lang vương, lại trước trăm quan nói trong lòng ngưỡng mộ bấy lâu, thế tử tức giận hăng giọng.

Hầu gia là bậc tôn quý, đường đường công hầu Long vệ ta, há lại có thể tùy tiện theo ý một nữ tử mà tháo mặt nạ? Ngươi chỉ là một công chúa chư hầu cỏn con, sao có thể so sánh khập khiễng như vậy được?

Mạc An cũng chen vào.

Công chúa có điều không biết, cũng vì muốn một lần thấy dung mạo công chúa mà Hầu gia đặc biệt lưu lại kinh đô. Vẫn biết làm khó thế tử và công chúa. Nhưng không biết công chúa có thể nể hoàng thượng và hầu gia mà cho chúng thần có diễm phúc này không? Thế tử chắc không để ý chứ?

Dù ấm ức nhưng không thể công khai chống đối, tên thế tử đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà ậm ừ đồng ý.

Thấy vậy, công chúa liền cười nhẹ rồi nói.

Vậy trên điện hiện giờ chắc chỉ còn hoàng thượng và hầu gia là có thể khiến tiểu nữ bỏ qua phong tục mà hạ màng che mặt?

Tuy không liên quan cho lắm và bất ngờ trước sự thẳng thắn của Bạch Ngọc công chúa nhưng lời lẽ quả là không sai. Trăm quan sững sờ nhưng cũng câm nín. Thấy vậy Mạc An lại nói.

Công chúa quả thực thẳng thắn khác hẳn với nữ nhi thường tình. Nhưng thế tử cũng đã đồng ý, cũng xin công chúa thành toàn. Chúng ta cũng không thể để hầu gia chuyến này mất công, đúng không?

Bạch Ngọc công chúa lập tức hành lễ nói với hoàng đế.

Sớm biết hậu cung Long Vệ 3000 giai nhân ai nấy dung mạo như hoa khuynh quốc khuynh thành, hoàng thượng lại là bậc minh quân không đam mê tửu sắc. Thiết nghĩ, cũng sẽ không làm khó một tiểu nữ như ta.

Lời lẽ dứt khoát, lanh lợi vô cùng, thông minh trước sau đều suy tính lại lấy hoàng đế làm bia. Khiến trăm quan không ai nói được lời nào. Hoàng đế tuy không hứng thú gì, nhưng cũng không thể vì nhất thời tò mò mà mang danh ức hiếp 1 nữ tử?

Trăm quan nhìn nhau, không nói nổi lời nào. Thấy vậy, hoàng đế cười tươi ra vẻ hứng thú với vị công chúa ranh quái này đoạn nói.

Không sai, trẫm cũng đã ngũ tuần. Chuyện nữ nhi sớm đã không còn hứng thú.

Nhưng vẫn nói thêm, như muốn thử tài xem công chúa sẽ ứng biến ra sao.

Nhưng dù sao, ở đây cũng còn hầu gia. Là bậc tôn quý, đến ta gặp ngài ấy còn phải nể mặt ba phần. Công chúa chắc cũng không tiện để ngài ấy mất công chứ?

Bạch Ngọc nghe vậy chỉ cười khẽ đầy ẩn ý, đoạn.

Hầu gia.

Cả triều đường đều đổ dồn ánh mắt lên người vị công chúa nhỏ nhắn. Lang vương nghe gọi tên mình cũng tò mò mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp mà giờ lại ánh lên đôi nét tinh anh. Tất cả lại đợi chờ xem xem vị tiểu công chúa này ứng phó với tên lang vương kia ra sao.

Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của Lang vương. Bạch Ngọc không ngần ngại đáp trả ánh mắt của lang vương bằng cách nhìn thẳng mắt hắn. Có thể nói, đây coi như một bất ngờ lớn tiếp theo tù vị công chúa này. Thiết nghĩ đại điện này cũng chỉ có tiểu cô nương không hiểu chuyện mới dám nhìn thẳng mắt hắn như vậy. Chưa kịp thích ứng thì công chúa giọng điệu lanh lợi không chút kiêng sợ nói.

Vì Hầu gia, ta đương nhiên tháo màn che. Nhưng dù sao cũng là bậc anh hùng, lại là chư hầu một phương. Chắc, ngài cũng sẽ không để nữ nhân của mình chịu chút ấm ức này chứ?

Lập tức, cả triều đường dậy sóng. Không còn là vài cái liếc nhìn hay xì xầm to nhỏ nữa, mà thật sự huyên náo.

Cái gì?

Nữ nhân...của mình?

ý là sao? đùa chúng ta chắc?

vậy? rốt cuộc là thế nào?

Ai nấy đều sững sờ trước câu nói của công chúa. Thật không ngờ một tiểu công chúa 1 nước chư hầu lại có thể khiến trăm quan sôi sục như vậy. Cả đám thế tử và Mạc An đều vô cùng khó hiểu không tin những gì mình vừa nghe. Hoàng đế thì thích thú nhìn vị công chúa nhỏ bé mà hết sức tinh quái. Còn về phần Lang vương, hắn đương nhiên cũng bất ngờ trước hành động táo bạo cọc đi tìm trâu này. Vốn nghĩ hôm nay đến chỉ để xem kịch, đối phó với hoàng đế. Thật không thể ngờ lang vương hắn cũng có ngày bị một tiểu nữ tử cho vào tròng. Xem ra, hôm nay triều đường là sân khấu của vị công chúa này rồi.

Miếng mồi ngon dâng tận miệng lại đang có thể bị kẻ khác nẫng tay trên, thế tử tức tối.

Sao có thể hoang đường như vậy? Long Vệ ta và Xiêm quốc kết minh. Sao?....sao cô có thể lấy Lang vương? Công chúa coi thiên triều ta là trò chơi của mình sao? Nực cười.

Với lại, công chúa nghĩ đi. Trận Mã Vân là do lang vương kiến Xiêm quân đại bại, sao cô có thể không để ý được?

Bạch Ngọc công chúa cười nhẹ, rồi ánh mắt bỗng chốc sắc lạnh nói.

Chuyện hai quân giao chiến, thắng thua là thường tình. Nếu tiểu nữ đã tới Long đô đương nhiên sẽ không còn để ý tới. Với lại, chuyện tiểu nữ vì Xiêm quốc và Long vệ kết minh nguyện lòng liên hôn là thật.

Nhưng, có lẽ thế tử và các vị ở đây có chút hiểu nhầm. Trên tấu chương phụ hoàng gửi tới Long đô hoàn toàn không nói ta sẽ gả cho thế tử. Điều này bệ hạ có thể làm chứng.

Tất cả cùng nhìn lên hoàng đế chờ câu trả lời. Hoàng đế lúc này vẫn cười cười gật gù ra chiều thích thú nói.

Quả đúng là không ghi đích danh là liên hôn với thế tử. Công chúa quả là suy tính chu toàn.

Thế tử nghe xong biết mình bị lừa, lại còn nhận vơ làm trò cười cho thiên hạ điên tiết nói.

Ngoài ta ra cô còn có thể lấy ai? Sao có thể là lang vương được.

Bạch Ngọc công chúa tất nhiên có chuẩn bị, lại cười nhẹ điệu bộ ôn nhu.

Thế tử bình tĩnh, xin nghe tiểu nữ nói vài lời.

Nói. tên thế tử tức tối.

Công chúa lại tiếp.

Nhị hoàng tử hiện giờ còn nhỏ, chưa đến độ hôn phối tất nhiên không thể liên hôn với tiểu nữ. Chỉ có thế tử trạc tuổi lại anh hùng xuất thế, trưởng tử bệ hạ, thiết nghĩ cũng vì vậy mà khiến ngài hiểu nhầm.

Nhưng thế tử dù sao ngài cũng đã có gia thất, chính thê lại là khuê nữ Tôn gia không phải nữ tử thông thường. Tiểu nữ biết mình chỉ là công chúa một nước chư hầu, nhưng dù sao cũng mang danh công chúa. Nếu làm thiếp trước không hợp lễ nghi . Sau, sao có thể ăn nói với con dân thiên hạ? Hơn nữa, nếu để ta làm chính thê, đương nhiên uất ức cho Tôn tiểu thư.

Nếu ta đã đến để liên hôn vì muốn tình hữu nghĩ hai nước dài lâu, sao có thể kết thêm xích mích cho nội bộ Long Vệ? Vì vậy, dù ngưỡng mộ nhưng ta không thể gả cho thế tử.

Tất cả đều gật gù im lặng nghe từng lời một. Công chúa lại tiếp.

Nếu ta đã không thể gả cho thế tử. Nhìn khắp Long Vệ còn ai có thể môn đăng hậu đối với ta, quyền cao chức trọng ngoài hầu gia. Hầu gia tuy là quốc chủ Chiến quốc nhưng ngài ấy cũng là công hầu Long Vệ. Tiểu nữ gả cho ngài ấy, vừa hay hợp tình hợp lý, hai nước có thể kết giao, lại không khiến ai phật lòng. Vậy phải chăng là vẹn cả đôi đường?

Lời lẽ dứt khoát, trôi chảy, lập luận kĩ càng thấu đáo không chút sơ hở. Khiến người ta không thể có chỗ nào có thể phản bác lại. Thế tử dù tức tối nhưng cũng không thể cãi nổi. Long đế thì thích chí vỗ tay miệng khen không ngớt.

Hay, hay, hay ... Khá khen cho một tiểu công chúa chư hầu. Ăn nói lưu loát sắc sảo, trước sau kín kẽ không chút sơ hở. Không hổ danh tài nữ đệ nhất Đông lục. Rồi quay qua Lang vương.

Hầu gia, ngài quả là phúc khí không tồi. Một tuyệt sắc giai nhân, tài sắc đôi đường lại trăm tính ngàn suy thậm trí không ngại lừa cả triều đường Long Vệ ta xoay như chong chóng. Chỉ để được theo ngài, ngài quả là phúc khí không tồi, không tồi hahaha

Cả triều đường thấy vậy bèn im ắng không ai nói câu gì. Còn thế tử đuối lý lại thấy cha mình ra chiều ưng thuận như vậy. Biết đã hết hi vọng chỉ đành tức tối mà tiếc hùi hụi nhìn Bạch Ngọc công chúa.

Đương lúc mọi sự đã như ván đã đóng thuyền thì hắn bỗng lên tiếng.

Lời công chúa quả sắc sảo kín kẽ. Có được sự ái mộ của công chúa là vinh hạnh lớn của ta. Nhưng công chúa tuổi xuân phơi phới thiết nghĩ cũng mới thành niên. Ta thân công hầu Long Vệ sao có thể vì cảm xúc nhất thời của công chúa mà làm lỡ giở cuộc đời cô. Với lại, chuyện cưới gả Chiến quốc ta tuy không nhiều lễ nghi như Long Vệ. Nhưng tuyệt đối là lưỡng tình tương duyệt, sao có thể ép uống công chúa vì con dân hai nước mà chịu ấm ức? Chuyện này ta thấy công chúa nên nghĩ lại, còn chuyện hai nước phân tranh ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng, chỉ cần Xiêm quốc an phận thủ thường. Hoàng thượng long ân đại lượng, sẽ không làm khó cha cô.

Cả triều lại được một phen kinh ngạc, không ngờ lại có một pha bẻ lái phút 90 vô cùng gắt tới từ vị trí lang vương. Thiết nghĩ anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nào ngờ, lang vương đứng trước một tuyệt sắc giai nhân, cam lòng từ bỏ tôn nghiêm chấp nhận mang danh cọc đi tìm trâu lại có thể dứt khoát tới phũ phàng như vậy. Còn về phía tể tướng càng có cớ để nghĩ hắn là một nữ nhân.

Cả triều kinh ngạc, đến hoàng đế cũng bất ngờ nhìn hắn bất giác cười cười. Quả là nửa đời ngồi trên Long kỉ hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy một buổi chầu đặc sắc như hôm nay. Nam thanh nữ tú, bàn chuyện cưới gả mà như một trận đấu trí bên đuổi bên trốn giữa hai cao thủ kì nghệ. Lời công chúa nói khi nãy quả ép hắn vào đường cùng, cứ nghĩ hắn sẽ không vì đại cục thì cũng khó qua khỏi đôi mắt như hờn như dỗi vạn phần tuyệt mĩ kia của Bạch Ngọc công chúa.

Nào ngờ, lời lẽ của hắn cũng không vừa. Nào là công chúa nhất thời nông nổi lại lưỡng tình tương duyệt, sau lại lấy chính sự 2 nước ra bàn. Trước sau thống nhất, quyết không chịu lấy. Đang lúc cả triều vẫn ngỡ ngàng trước thái độ tuyệt tình không chút thương hoa tiếc ngọc của Lang Vương thì công chúa lại cười nhẹ lên tiếng.

Nghe nói nam tử Chiến quốc đều là bậc nam tử hào kiệt. Nếu đã khiến vị cô nương nào phải chịu ủy khuất dù là vô tình hay trong lúc mơ hồ bất chủ thì nhất định cũng phải chịu trách nhiệm tới cùng?

Cả triều đường lại xôn xao khó hiểu, câu nói lại hình như không được ăn khớp lắm với tình cảnh hiện giờ. Lang vương tuy hoài nghi khó hiểu nhưng vẫn đáp.

Không sai, nam nhân Chiến quốc ta dám làm dám chịu sẽ không làm kẻ hèn hạ xong chuyện bỏ trốn,

Như đã đạt được mục đích, dụ Lang vương đích thân nói ra câu này. Bạch Ngọc công chúa mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đầy tinh quái, lại khơi dậy sự hiếu kì của mọi người và Long đế. Riêng hắn lại thấy có chút chột dạ, đoạn công chúa nói.

Nếu ta chứng minh được ta vì ngài mà chịu ấm ức, lúc đó cũng là đôi bên lưỡng tình tương duyệt. Ngài có phải cũng nên chịu trách nhiệm với ta chứ?

Đùng ..... quả là một trận phong ba lớn vạn lần khi nãy giáng xuống. Lời từ miệng vị công chúa này từ khi bước vào, câu nào cũng khiến người ta phải ngả mũ trước độ bất ngờ của nó. Cả triều lại nổi cơn tam bành.

Gì cơ?

Trách nhiệm?

uất ức....?

lưỡng tình tương duyệt?

sao ... sao cái gì mà..." Lúc đó "?

Hầu gia trước khi đến đây đã ghé qua thành Cửu Khê sao?

Thật không thể tin được.....

ngươi thì biết cái gì? không phải người ta nói " Lúc đó" đôi bên lưỡng tình tương duyệt sao?

Thảo nào, ta nói ánh mắt công chúa sao mà có chút đáng thương.

Im đi, ngươi không cần mạng nữa sao?

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.