Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Ngọc Công Chúa 2

Tiểu thuyết gốc · 7001 chữ

Cả triều thì nổi cơn tam bành, Long đế và đám thế tử Mạc Tướng thì bất chợt dán mắt vào hắn điệu bộ vô cùng sửng sốt. Những lời bàn luận phía dưới như một mực kết tội hắn đã làm chuyện gì có lỗi, khiến một tiểu cô nương phẫn uất mà chạy tới tận Long đô cáo trạng. Đã thế, ánh mắt dò xét của đám thế tử và Long đế càng khiến hắn khó chịu. Hắn tức giận đứng phắt dậy, tia đỏ như gằn lên nhìn thẳng mắt công chúa. Còn vị tiểu cô nương kia hiện giờ lại tỏ vẻ ngây thơ vô số tội lại xen chút hờn dỗi uất ức như càng phụ họa cho đám quần thần được đà bàn tán. Khiến hắn càng tức giận, cơ hồ chút nữa thôi là bao nhiêu nước trà sáng giờ hắn uống phải trả lại cho Long vệ. Hắn đanh giọng đáp.

Hàm hồ, ta còn chưa từng gặp mặt công chúa, lấy gì để ức hiếp cô? Đây là đại điện Long Vệ, không phải hoàng thành Xiêm quốc. Mong công chúa cẩn trọng lời nói.

Tất cả lại chuyển ánh nhìn về phía Bạch Ngọc công chúa chờ câu trả lời. Thấy vậy, công chúa liền đáp.

Hơn mười năm trước, trong thọ yến thái hậu hầu gia không phải đã từng gặp ta sao? Sao nay lại nói chưa từng gặp?

Tất cả mọi người liền lục lọi kí ức. Quả thật, lần thọ yến đó của thái hậu là đại sự của Long đô. Trừ những quan viên trẻ tuổi ra, những bậc lão thần đều có nhớ. Nhưng cụ thể chuyện ra sao thì không ai biết. Tất cả đều tò mò. Riêng hắn thì ngẫm một lúc rồi sực nhớ ra, liền nói.

Cô, là bé gái đó?

Câu hỏi lấp lửng đầy nghi hoặc càng khiến tất thảy mọi người tò mò Long đế cũng không kìm được bèn hỏi.

Đây là đại sự liên quan tới mối giao hảo hai nước, mong công chúa nói rõ cho chúng ta đều hay nếu cứ mãi lấp lửng như vậy e không thỏa cho lắm.

Chỉ chờ câu này, Bạch Ngọc liền đáp.

Bẩn hoàng thượng, đó chỉ là chuyện nữ nhi thường tình. Nhưng nếu bệ hạ đã muốn nghe, tiểu nữ cũng xin thưa.

Hơn mười năm trước, thọ yến thái hậu. Tiểu nữ cùng cha tới kinh thành dự yến. Cũng vì hoàng cung Long Vệ quá lớn nên tiểu nữ bị lạc vô cùng sợ hãi, lúc ấy chính hầu gia đã tìm thấy còn nói muốn bảo vệ tiểu nữ . Để cảm tạ tiểu nữ đã tặng trâm ngọc cho hầu gia làm tín. Hầu gia cũng tặng lại tiểu nữ một món đồ, nói là để nó thay hầu gia bảo vệ tiểu nữ.

Nói đoạn cả triều mới vỡ lẽ, hóa ra tưởng tượng của họ đã đi quá xa. Lang vương hắn như gỡ được gian tình thở phào nhẹ nhàng đáp.

Chuyện đã qua nhiều năm, khi ấy cả ta và công chúa đều là trẻ con. Với lại sao có thể nói ta ức hiếp cô? Càng không thể nói tới cái gì mà lưỡng tình tương duyệt được. Xem chừng vẫn muốn thoái thác chuyện liên hôn.

Mọi người nghe xong đều ra chiều tán đồng.

Phải đấy...

chỉ là trẻ con...

Thấy vậy, công chúa lại cười nhẹ. Điệu cười nhẹ nhàng trong sáng mà khiến hắn có chút dự cảm không lành. Quả nhiên, sau nụ cười đẹp đến mê mẩn ấy công chúa liền nói.

Chính hầu gia cũng nhận là có nhận trâm ngọc của ta? đoạn lại nói tiếp.

Xiêm quốc ta coi ngọc trâm trên đầu đại diện cho cả danh tiết, cũng như ngọc thân của nữ tử. Tất cả những nữ tử chưa có hôn phối đều phải búi tóc gọn gàng tùy theo địa vị mà cài trâm ngọc trâm, kim trâm hay mộc trâm. Khi trâm trao đi, cũng như người đã gả. Sướng khổ đều do người cầm trâm nắm giữ .

Như ngài đã thấy, trâm cài của tiểu nữ từ lâu đã để chỗ ngài. Hôm nay buông tóc diện kiến cũng để luôn nhắc nhở bản thân đã là người của hầu gia, quyết không thể gả cho ai khác.

Hắn chết lặng, nhưng vẫn tìm cớ thoái thác.

Chuyện này, ... chỉ là thời niên thiếu, sao coi là thật? với ta trước sau đều không ức hiếp cô.

Công chúa lại lanh lợi đáp.

Ngài đã hứa bảo vệ ta mà bao năm biệt tích trước không trọng chữ tín, sau khiến một nữ tử như ta ngày đợi đêm chờ. Trâm ngọc ngài cũng đã nhận khiến ta trong mắt tộc nhân là gái đã có chồng, không thể gả cho ai. Lại vì luôn mang món đồ ngài tặng mà không nam tử nào dám ngỏ lời tán tỉnh khiến ta chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu nam nữ. Nay ngài đứng trên đại điện trước sau từ chối khiến ta mắt mặt. Nói nhẹ chả phải ức hiếp, còn nếu nặng ... thì là ngài bất tín bất nghĩa cố tình trêu ong vẹo nguyệt.

Ta ... Ta .

Lang vương hắn lần này quả thật không thể cãi lại câu nào. Đương lúc hắn chưa kịp nghĩ ra nên đối đáp ra sao, thì công chúa lại nói.

Hơn nữa, hôm đó ngài tự tay trao ta tín vật ta cũng trao ngài trâm ngọc không ai ép ai. Chả phải lưỡng tình tương duyệt sao?

Hầu gia cũng vừa nói, chỉ cần đôi bên lưỡng tình tương duyệt. Chưa nói tới nam nhân Chiến quốc dù vô ý, không tự chủ có gây ra điều gì có lỗi với cô nương khác cũng nhất quyết phải chịu trách nhiệm đến cùng? Hầu gia là chủ Chiến quốc nếu không lấy mình làm gương ngày sau lấy gì phục chúng? Lại nói ngài khi ấy tuy còn trẻ nhưng lời nói hành động đều trong lúc tỉnh táo. Tuy vô tình nhưng ảnh hưởng chung thân đại sự cả đời tiểu nữ. Như ngài vừa nói, ngài đương nhiên phải chịu trách nhiệm với ta. Tiểu nữ nói có đúng không?

Trong lúc Lang vương hắn còn chưa biết nói gì thì hoàng đế lại tò mò.

Lại có chuyện như sao? Tuy nói Hầu gia nhất thời khó chấp nhận. Mà chuyện cũng đã qua lâu, như lời công chúa chỉ là lời nói lúc ấu thơ e lòng người khó phục.

Nếu công chúa có thể mang tín vật khi xưa cho mọi người xem. Trước là để mọi người chứng thực. Sau cũng để Hầu gia nhìn vật nhớ tình, dễ bề suy xét. Bởi lời nói gió bay, lại đơn phương từ mình công chúa. Hầu gia lại thân phận tôn quý chiến công hiển hách vang danh tứ hải nữ tử ái mộ ngài ấy có lẽ cũng không ít. Tuy nói công chúa là kim chi ngọc diệp xứng gả cho hầu gia. Vậy cũng nên một lần chứng minh để nữ tử thiên hạ biết khó mà lui, tránh ôm mộng tưởng hão huyền.

Chẳng hay, công chúa có nguyện lòng?

Tất thảy mọi người lại gật gù.

Phải ... Phải đấy,

Nếu là tín vật.......

Bạch Ngọc công chúa liền nhẹ nhàng nhìn Lang vương một lần rồi khẽ lấy trong người mình ra một chiếc nanh sói. Chiếc nanh to chừng một ngón tay người, to đầu nhọn đuôi trạm trổ công phu. Đỉnh lớn khắc hình đầu một con sói lớn đang nhe nanh, rồi nói.

Hầu gia, ngài nhận ra vật này chứ.

Cả triều lại kinh ngạc.

Chiến Nha.

Là Chiến Nha Lệnh

Thật không ngờ có thể thấy nó ở đây.

Hoàng đế nhìn qua, đoạn quay qua hắn nói.

Hầu gia, ngài là bậc anh hùng cái thế. Lại mang danh xưng chiến thần chắc sẽ không lừa một tiểu cô nương chứ?

Hơn nữa, người ta còn cầm trên tay Chiến Nha Lệnh. Theo ta biết chiến nha lệnh này thậm chí có thể điều động cấm quân Chiến quốc. Sát Lang Hắc Kị.

Vật như vậy, thế gian ngoài ngài và thái hậu Chiến quốc ắt không ai có?

Thứ đồ quan trọng như vậy ngài cũng giao cho công chúa đủ thấy ngài rất quan tâm công chúa. Hơn nữa, thế gian đều biết chỉ hoàng thất Chiến quốc mới có tư cách đeo. Ngài làm vậy, không phải đã thông cáo thiên hạ Bạch Ngọc công chúa Xiêm quốc từ lâu đã là hoàng hậu Chiến quốc. Khắp đông lục xem ra chẳng còn ai dám ngỏ ý với công chúa đâu. Ngài xem, giờ về tình về lý ngài vẫn không nên thoái thác. Nếu không sau này sao có thể an định muôn dân?

Những lời hoàng đế nói quả không sai, dù không lo cho liên hôn hai nước thì hắn về tình về lý đều không thoái thác được hôn sự này. Nhưng lạ thay, lúc này hắn hoàn toàn không để ý gì tới lời nói của hoàng đế và quần thần nữa mà chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc nanh sói trên tay công chúa. Trong lúc cả triều còn đang tò mò không hiểu hắn định làm gì tiếp theo thì bỗng hắn cười tươi nói.

Công chúa dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có được sự ái mộ của công chúa là phúc phận của ta.

Vẫn luôn nghĩ lời nói thuở bé công chúa sớm đã quên. Lại nghĩ tới bản thân chỉ là 1 chư hầu nhỏ nhoi, may mắn hoàng thượng không chê mới có diễm phúc làm công hầu Long Vệ. Dù nghĩ thế nào cũng không xứng với công chúa. Đệ nhất mĩ nhân Đông lục, nên luôn có ý né tránh.

Thật không ngờ công chúa lời nói nặng tựa ngàn cân. Hơn hẳn bậc nam nhi, chỉ là hẹn ước khi xưa mà luôn khắc sâu trong lòng khiến ta hổ thẹn vô cùng.

Nếu nay công chúa đã mạnh dạn tỏ lòng mà ta còn thoái thác. Không lo mất lòng thiên hạ chỉ sợ phụ tấm chân tình công chúa. Nếu công chúa không chê Chiến quốc nghèo nàn, quanh năm chiến trận.

Vậy.... Rồi hành lễ với hoàng đế, nói tiếp.

Nếu công chúa không chê. Vậy xin hoàng thượng làm chủ, chứng giám cho đoạn duyên phận này của ta và công chúa.

Hoàng đế cười tươi ra chiều đắc ý đứng dậy nói lớn.

Hahaha, được được được chọn ngày không bằng gặp ngày. Tuy có chút hiểu lầm, nhưng dù sao Long đô cũng đã chuẩn bị mọi thứ. Tuy không thể thay thế cho đại lễ chính thức ở Sơn đô.Nhưng nếu hầu gia không để ý ngay hôm nay ta có thể chiếu cáo thiên hạ coi như lễ ăn hỏi của ngài, trước để con dân Long vệ ta chung vui sau để thể hiện tình hữu nghị ba nước?

Hầu gia, công chúa thấy sao?

Lang vương nhìn qua ý chừng dò hỏi công chúa. Bạch Ngọc công chúa khi nãy còn tinh ranh ma quái nay bỗng chốc đỏ mặt thẹn thừng.

Nếu đã gả đi thì đã là người của hầu gia, mọi chuyện tiểu nữ xin nghe hầu gia sắp xếp.

Thấy vậy, Lang vương bèn quay qua Long đế nói.

Vậy đa tạ hoàng thượng long ân.

Hoàng đế lại nhìn xuống nghiêm giọng hỏi.

Vậy, còn ai có ý kiến gì không?

Cả triều nhìn nhau im không nói gì. Thái độ hoàng đế đã quá rõ ràng, họ ngu gì mà chọc vào. Với lại cũng chả có lý gì chọc vào. Nhưng có một số người lại khác, Thế tử thì tức giận vì một tuyệt sắc giai nhân dâng đến miệng còn bị kẻ khác cướp mất. Tôn thượng thư thì vui vẻ ra mặt vì hắn vốn cũng không muốn thế tử lấy công chúa nay mọc ra một Lang vương khiến công chúa nhất mực điên đảo, cảm ơn Lang vương còn không kịp. Còn Mạc An tỏ vẻ thất vọng nhưng trong lòng vui lo lẫn lộn. Bởi thế tử không có được hậu thuẫn từ Xiêm quốc thì vẫn phải dựa vào hắn, sẽ cho hắn cơ hội chuẩn bị. Nhưng lại lo âu bởi không biết rốt cuộc Long đế là hết cách hay có mưu tính gì mà để Bạch Ngọc công chúa gả cho Lang vương, càng tạo sự uy hiếp cho Long đô.

Thấy không ai có ý kiến gì, Long đế lại nói.

Vậy mọi sự coi như xong. Tối nay trong cung mở đại yến chúc mừng hầu gia. Sớm mai 5000 cấm quân bảo vệ hầu gia xuất thành tiễn tới bên bờ Lạc Thủy. Để thiên hạ đều biết chuyện vui này của Đông lục.

Đoạn, tất cả quần thần cúi đầu tung hô.

Chúc mừng Hầu gia.

Chúc mừng Công chúa.

Bạch Ngọc công chúa tất nhiên vui mừng lộ rõ nhưng vẫn cố kiềm chế, tuy nhiên đôi má ửng hồng cùng đôi mắt như biết cười của nàng không che nổi nét mĩ ý trong lòng . Còn về phần Lang vương qua lớp mặt nạ. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh như tiền, không chút cảm xúc.

--- Trầm Liên cung, thư phòng của Long Vệ hoàng đế ---

Từ ngay sau khi bãi triều hắn đã bị tên hoàng đế đó đặc biệt triệu kiến riêng đợi ở đây đã nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy tên hoàng đế đâu. Hắn cũng không lấy gì làm khó chịu, chỉ là đang liên kết lại mọi thứ mà tên hoàng đế làm. Rốt cuộc vì sao lại dễ dàng để Bạch Ngọc công chúa gả cho hắn? Tên Long đế đó cũng bị Bạch Ngọc công chúa đưa vào tròng, hết đường phản bác như hắn? Hay giữa Long đế và Xiêm quốc sớm đã có chuẩn bị? Dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một công chúa tuổi mới đôi mươi rốt cuộc có thể làm trò trống gì mà lại vô tình lọt vào ván cờ này?

Đúng lúc đó thì tên hoàng đế không biết từ đâu tiến vào, mũ áo thiên tử từ lâu đã cởi bỏ. Trở lại dáng vẻ như một lão nông phu. Hắn nhìn tên hoàng đế bằng một ánh nhìn vô cùng sắc lạnh và đón tiếp một cách vô cùng thờ ơ. Thậm chí, hắn còn không thèm bỏ ra một câu chào. Tuy nhiên, tên hoàng đế đó lại có vẻ rất vui mà không để ý tới thái độ của hắn. Vừa tiến vào liền nhìn hắn cao giọng.

Phúc khí hầu gia quả không tệ, không tệ. rồi lại cười cười.

Hắn suy nghĩ không ra rốt cuộc tên hoàng đế âm mưu gì thì thôi. Giờ lại gặp bộ mặt này, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Câu này hôm nay ngươi đã nói mấy lần rồi, không chán sao?

Vẫn nghĩ tên hoàng đế sẽ nổi giận hay ít nhất là thay đổi thái độ. Nhưng không, tâm trạng hắn không mảy may suy chuyển. Nhìn Lang vương nói.

Ngươi không hài lòng với Bạch Ngọc công chúa?

Nói thật cho ngươi biết, thân là chủ Long Vệ hậu cung 3000 giai lệ. Mĩ nữ các nước tiến cống cũng vô số kể, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng có thể đem ra so sánh với công chúa thì quả không có ai. Hơn nữa, sau lưng công chúa còn có cả Xiêm quốc làm hậu thuẫn.

Nếu không phải vì chút giao tình giữa ta và mẹ ngươi, ta cũng không nỡ để bảo bối này tuột khỏi tay thế tử.

Hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Cười hắt một tiếng rồi nói.

Vậy đa tạ hoàng thượng rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, dù thế nào ta cũng không để mưu tính của ngươi thành hiện thực.

Long đế nghe xong lại cười nói.

1 tiểu công chúa, ngươi không nghĩ ta lại tiểu nhân bỉ ổi đến nỗi tính kế với 1 tiểu công chúa chứ? Với lại ngươi cũng là kẻ thông minh, 1 tiểu a đầu 1 thân 1 mình tới Sơn đô Chiến quốc. Trừ vài tin tình báo lặt vặt mà thám báo nước nào cũng dễ dàng tra ra, thì còn có thể làm gì?

Tuy không mấy hài lòng nhưng quả thật những gì tên hoàng đế nói đều là những điều hắn băn khoăn, chưa nói 1 tiểu cô nương như công chúa có thể làm những gì. Nhưng với những gì hắn hiểu về tên hoàng đế này, hắn cũng không hạ lưu đến tính kế với 1 tiểu công chúa mới qua xuân niên thật. Đoạn một lúc, Long đế như đang hồi tưởng chuyện gì rồi nói.

Ta tác thành cho ngươi và công chúa, chẳng qua là vì ta thấy hoàn cảnh gặp gỡ của hai người có đôi chút giống ta khi xưa. Nên bất giác có chút xúc động.

Thấy hắn không nói gì, Long đế chắp cánh tay sau lưng nhìn qua cửa sổ. Vừa nói, khuôn mặt vừa lộ một vẻ phấn khích nhưng lại pha cả sự tiếc nuối, như đang kể về những ngày tươi đẹp nhất của mình.

Năm đó, hoàng cung cũng tổ chức yến tiệc. Các nhân vật có máu mặt khắp Đông lục đều có mặt đông đủ. Hãn đế, Khánh đế khi ấy cũng chỉ là những thế tử, hoàng tử đều có mặt.

Đoạn, như có chút nuối tiếc.

Cả cha ngươi nữa, khi ấy hắn cũng giống ngươi hiện giờ, đã là Vương quân của Chiến quốc. Một thế tử thất sủng như ta, gặp hắn còn không có tư cách đứng thẳng người chào một tiếng hầu gia.

Buổi yến tiệc đó với ta chả chút ý nghĩa gì cho đến khi ... mẫu thân ngươi xuất hiện.

Phải nói thế nào nhỉ? ... Nàng ấy khi ấy cũng là một tuyệt sắc mĩ nhân của Đông lục Công tôn đại tiểu thư của công tôn gia. Ngoại công ngươi, Công tôn tiên sinh vốn là đại thần Long Vệ ta tuy đã thoái quan ở ẩn lâu năm. Nhưng có tiếng nói vô cùng lớn trước giới văn nhân sĩ phu. Cha ta khi ấy quyết mời bằng được ngài ấy, nhưng vì tuổi đã cao, không ưa ồn ào. Nhưng lại vì mối ân tình cũ với hoàng thất, không thể để cha ta thất vọng. Bèn giả ốm cáo bệnh, xin cho trưởng nữ đi thay, cũng là mẫu thân ngươi.

Mẫu thân ngươi vừa tới, liền khiến tất cả nữ quyến các nước trong đại điện phải nổi cơn ghen tỵ. Các bậc hào kiệt thì vừa thấy đã đều không còn tâm trí để ý tới mĩ tửu hay luận bàn đại sự nữa.

Với nhan sắc kinh diễm, nàng ấy dễ dàng thu hút mọi sự chú ý. Lại nói để tạ lỗi thay phụ thân mà nguyện dâng lên một khúc nhạc. Ta nói ngươi nghe, đó là khúc nhạc hay nhất ta từng nghe cả đời chỉ mong nghe lại một lần.

Sau đó lại thay cha mình đàm luận văn chương. Suất thân nho gia lại là con gái Công Tôn tiên sinh, trời sinh thông minh. Đương nhiên, luận đàm văn chương vô cùng sâu sắc lời lẽ đứt gọn cử chỉ kiều diễm. Đương nhiên, càng làm quần hùng điên đảo. Khi ấy, không ít các quốc chủ liều gan xin phụ hoàng ban hôn. Thậm trí, họ còn chấp nhận cắt đất nhượng thành chỉ mong có cơ hội lọt vào mắt mẫu thân ngươi.

Rồi cười, một nụ cười có phần tiếc nuối qua một lát mới nói tiếp.

Ta chỉ là một thế tử thất sủng, không ngoại tốc chống lưng từ lâu đã buông bỏ hoàng vị. Nhưng cũng vì nàng ấy mà liều mạng tranh cướp.

Thật không ngờ, đến cuối cùng. Người nàng ấy chọn lại là cha ngươi.

Chợt, hít một hơi thật sâu rồi lấy lại tâm trạng lúc trước rồi nói tiếp.

Thôi, dù sao ngươi cũng chỉ cần biết thế. Ngươi không thấy hoàn cảnh gặp mặt của ta và mẫu thân ngươi rất giống ngươi và Bạch Ngọc công chúa sao? Đều là trong yến tiệc của hoàng cung Long Vệ ta.

Lang vương cười hắt có ý khinh bỉ rồi nói.

Nhưng khi ấy, ta vẫn là quốc chủ Chiến quốc. Hơn nữa công chúa ngay từ đầu đã chọn ta. Không như ngươi, mẫu thân ta không chọn ngươi.

Long đế vẫn như không để ý những lời nói vừa rồi lại đáp.

Vậy dù sao ngươi vẫn phải cảm ơn ta.

Cảm ơn ngươi? Hắn khó hiểu.

Long đế tiến về văn án giở giấy bút ra, vừa giở vừa nói.

Năm đó vì mong có cơ hội gặp mặt một lần để đánh nốt ván cờ, nói lời xin lỗi với mẫu thân ngươi. Mà ta vẽ ra chuyện Thọ yến thái hậu, lệnh các nước chư hầu để tỏ thiện ý phải có hoàng tộc đến chúc mừng.

Ta trăm tính ngàn suy, cũng không nghĩ được. Nàng ấy thà để con trai mình, một Vương quân mới 7 tuổi tới Long đô chứ nhất quyết không chịu gặp ta.

Nhưng, cũng không sao. Dù sao cũng vô tình giúp ngươi có một mối lương duyên tốt. Không ngờ, một tiểu công chúa khi ấy. Lớn lên lại thành một đại mỹ nhân, lại một lòng một dạ với ngươi. Vậy cũng xem như ta mát tay mai mối cho ngươi một cô nương tốt.

Ta biết ngươi hận ta, ta cũng không ưa gì ngươi. Nhưng ta có thể chắc chắn ta không hề tính trước đến chuyện công chúa lại nhất mực muốn gả cho ngươi như vậy.

Hắn nghe xong, biểu hiện vẫn không có gì thay đổi. Lạnh giọng cười nhẹ đáp.

Không phải con dân thiên hạ đều nằm trong tính toán của ngươi sao?

Dù công chúa thực lòng thích ta, thì ngươi vẫn có cách lợi dụng công chúa. Ta đợi ngươi nửa canh giờ, nếu chỉ để nói mấy câu này thì ta không có hứng.

Định quay đi thì Long đế lại nói.

Đoạn dứt khoát quay đi, không kịp để Long đế nói thêm câu nào. Còn về phần Long đế xem chừng không vì thế mà mất vui. Lại trải văn án mà khoan thai viết chữ.

--- Cùng lúc đó ở thư phòng Mạc phủ ---

Tên thế tử tức tối xen lẫn phẫn uất tiếc nuối bị nẫng tay trên đi đi lại lại trước mặt tể tướng mong Mạc An nghĩ ra đối sách gì đó để vãn hồi chuyện hôn sự. Mạc An và Mạc Hinh đương nhiên đã coi thế tử là kẻ thù, tất sẽ không giúp hắn. Tên thế tử còn có thể tự do đi lại trong Mạc phủ chẳng qua đôi bên đang lợi dụng lẫn nhau, không tiện trở mặt. Về phần tên Mạc Hinh không hiểu vì cái tát của cha hắn hôm trước, hay nhận ra Mạc gia đã không còn một tay che trời nữa. Mà lần này không đến nỗi ngu xuẩn biểu hiện ra bên ngoài cho tên thế tử biết, cũng chỉ im lặng ngồi một bên.

Cửu cửu, người nói gì đi chứ? Sao có thể để tên Lang vương đó ngang nhiên cướp công chúa từ tay con được?

Người cũng nói rồi, cái chúng ta thiếu hiện giờ chính là binh lực của Xiêm quốc. Cơ hội tốt như vậy, không lẽ chúng ta dễ dàng bỏ qua?

Mạc An trong lòng cười khinh, hắn thừa hiểu tên thế tử này là tham lam sắc đẹp của Bạch Ngọc công chúa. Chứ giờ hắn còn tiếc gì hậu thuẫn của Xiêm quốc. Nhưng ngoài mặt vẫn ân cần.

Thế tử, đừng vội. Không phải ta không muốn giúp thế tử, chỉ là người cũng thấy đấy. Lý lẽ công chúa sắc sảo như vậy, lại thêm thái độ hoàng thượng đã quá rõ ràng. Dù chúng ta có muốn, cũng không cách nào thay đổi chuyện này.

Tên Long Định Vận biết thế nhưng vẫn không vừa lòng.

Cái tên Lang vương chết tiệt. Trước cướp công đại phá Xiêm quân của ta, sau cướp thê tử chưa qua cửa của ta. Khiến ta trở thành trò cười cho thiên hạ. Sớm muộn ta cũng phanh thây hắn.

Thấy vậy, Mạc An liền nói.

Chuyện cũng đã rồi, mĩ nhân thiên hạ nhiều vô kể. Cớ sao điện hạ tiếc mãi một người? Chuyện chúng ta cần lo bây giờ là tại sao hoàng thượng lại dễ dàng để công chúa lấy tên Lang vương ấy kìa?

Nghe vậy, tên thế tử tuy vẫn phẫn uất nhưng cũng nhẹ giọng hỏi.

Chả phải lý lẽ của công chúa sắc sảo như vậy, đến phụ hoàng cũng không có lý do phản bác sao? Lẽ nào.

Lúc này, Mạc Hinh mới lên tiếng.

Thế tử không để ý sao? Thái độ hoàng thượng sáng nay rất lạ. Hoàng thượng hiếm khi thượng triều, nhưng ta cũng nghe qua chuyện của người. Tuy nói người ăn ở đơn giản, không cầu lễ nghi rườm rà. Là bậc quân vương trước nay hiếm có.

Nhưng khi xuất hiện trước quần thần, luôn luôn nghiêm nghị cả người toát ra phong thái đế vương. Sao hôm nay, ta thấy hoàng thượng dường như rất có hứng thú với tiểu công chúa đó. Lại không có vẻ gì là chuẩn bị từ trước cứ thế để cô ta gả cho Lang vương?

Thế tử đang ngờ ngợ hiểu ra thì Mạc An lại đặt tẩu thuốc lên tiếng.

Hơn nữa, hoàng thượng xưa nay ít lộ diện. Trừ đại sự quân cơ hay việc hệ trọng của thiên hạ mới thượng triều nghị sự.

Ta đã thấy từ đầu có gì đó không ổn. Chỉ là một công chúa chư hầu bại trận, lại xứng để hoàng thượng đích thân lên triều? Ban đầu ta nghĩ là do người tò mò về danh xưng đệ nhất mĩ nhân của cô ta. Nhưng dáng vẻ của người sáng nay, tuy nói có chút yêu thích. Nhưng hoàng thượng từ trước tới giờ cũng không phải kẻ ham mê nữ sắc mà giờ tuổi đã ngũ tuần.

Mà thế tử cũng thấy đấy, lần này hoàng thượng lộ mặt. Việc duy nhất là xem vở kịch giữa công chúa và Lang vương, cũng chả có gì là đại sự quốc gia. Ngài không thấy lạ sao?

Tên thế tử trầm ngâm một hồi rồi vội vã như nhận ra chuyện gì liền nói.

Hay phụ hoàng vì muốn tiếp thêm thế lực cho Lang vương đối phó chúng ta nên mới làm vậy?

Mạc An liền cười.

Chúng ta suy cho cùng cũng chỉ thế gia Long vệ, môt thế tử chưa lên ngôi, so được với tước hầu của hắn sao? Lại nói chúng ta cùng lắm là quản quyền hành nội bộ trong triều. Đấu lại mấy chục vạn đại quân Chiến quốc sao? Nếu nói cân bằng thực lực, người hoàng thượng cần giúp phải là chúng ta.

Nghe vậy, tên thế tử lại ngập ngừng khó hiểu. Mạc An lại tiếp.

Lần này ta thật không hiểu nổi hoàng thượng dốt cuộc nghĩ gì?

Để hắn đấu với Mạc gia ta hẳn là không phải. Tự yên cho hắn có hậu thuẫn của cả Xiêm quốc, tuy nói hai chư hầu cùng liên thủ cũng không thể đánh lại Long vệ. Nhưng như vậy, cũng không phải là một nước đi vô bổ mà lại khiến Chiến quốc mạnh càng thêm mạnh sao? Vậy, có lợi gì cho Long Vệ?

Mạc Hinh lại chen vào.

Hay, đó là kế sách của bệ hạ với Xiêm quốc. Để công chúa làm nội gián? Không thì mê hoặc hắn, khiến Chiến quốc không đánh mà vong?

Thế tử cũng ra vẻ đồng tình. Nhưng Mạc An gạt đi.

Một công chúa nhỏ nhoi ở giữa Sơn đô Chiến quốc thì làm nên trò trống gì? Với biểu hiện ban sáng của hắn, hắn sẽ vì nhan sắc của công chúa mà để Chiến quốc suy tàn sao? Chưa nói, hắn còn có thể là nữ nhân?

Nữ nhân? Thế tử kinh hô.

Thấy vậy, Mạc Hinh bèn nói.

Chỉ là lời truyền lại của kẻ dưới ta phái đi theo dõi hành động lần trước. Thời gian diễn ra quá nhanh, trời đã tối. Ta sợ hắn nhìn gà hóa quốc, với lại dù tin này là thật. Chúng ta cũng không cách nào chứng minh, với cũng chẳng thể ảnh hưởng tới đại cục. Chỉ là lần trước vẫn quên chưa nói với thế tử.

Tên thế tử đang ngẩn người kinh ngạc thì Mạc An lại lên tiếng.

Thôi, việc đã đành rồi. Chúng ta có nói tiếp cũng không có cách gì xoay chuyển đâu. Thế tử vẫn nên bỏ chuyện này đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác vậy.

Nghe vậy, tên thế tử chán nản cúi chào Mạc An rồi ra về.

Vừa về đến Đông cung, tên Long Định Vận ấy đã chạy ngay đi tìm Kim Tử Hàn. Đúng lúc gặp hắn đang một mình chơi cờ ở biệt uyển sau phủ. Thấy hắn, tên thế tử liền chạy đến. Dáng vẻ như thở không ra hơi.

Tên thế tử còn chưa kịp thở đã bị Kim Tử Hàn nói trước.

Thế tử hẳn vừa gặp mặt Tể tướng. Tuy hắn là kẻ thù của chúng ta, nhưng lời hắn nói cũng không sai đâu. Thế tử, ngài nên từ bỏ công chúa đi.

Tên thế tử đợi qua một hồi lấy lại nhịp thở mới nói.

Hay chúng ta phái tử sĩ cướp công chúa về?

Quả thật, Kim Tử Hàn hơi bất ngờ trước ý định ngu si này của tên thế tử. Bởi vẫn biết hắn ngu si, chỉ là không nghĩ hắn lại ngu tới mức ấy nhưng cũng bình thản nói.

Nếu thế tử thật sự không ngại Mạc An biết chuyện ngài âm thầm tích trữ ngân lượng, nuôi tử sĩ sớm đã có lòng riêng với Mạc gia thì cứ việc. Ngài cũng đừng mong giấu nổi chuyện này, thái độ của ngài với công chúa sáng nay trên triều đã quá rõ ràng.

Công chúa giữa đường bị cướp, hoàng thượng, Mạc gia sẽ để ý tới ngài đầu tiên. Tuy nói ngài thân là thế tử, nhưng ngấm ngầm nuôi tử sĩ là tội phản nghịch. Rồi lại, ngân lượng đâu ra để ngài nuôi nhiều tử sĩ như vậy? Mọi chuyện ngài làm trước kia sẽ bị phanh phui. Mạc gia cũng biết ngài có ý làm phản, dựa vào từng ấy tội danh sẽ dồn ngài vào đường chết. Khi ấy, dù là hoàng thượng long ân cũng khó cứu nổi ngài. Chứ ngài đừng mơ tới hoàng vị nữa. Vì một nữ nhân, đáng sao?

Hơn nữa, ngài nghĩ 500 Hắc kị. Tuy ít ỏi, nhưng cần sự trợ giúp của cấm quân để hộ tống Lang vương về Chiến quốc sao? Hoàng thượng làm vậy là để tỏ rõ thái độ với thiên hạ thôi. Mà không phải ngài nghĩ 2 vạn tử sĩ đó của ngài sẽ cướp được công chúa từ tay cấm quân lẫn Hắc kị chứ?

Tên thế tử bèn nói.

Phụ hoàng cũng ra lệnh rồi. Chỉ tiễn đến bờ Lạc Thủy lập tức quay đầu, chúng ta có thể ra tay ở đó.

Tử Hàn lại cười.

Bờ Lạc Thủy từ đâu đã ngầm là ranh giới giữa Chiến quốc và Long Vệ. Trừ tiếp tế lương thảo hằng năm, Long quân sẽ không qua bên kia bờ Lạc Thủy. Sát Lang quân Chiến quốc sát phạt tứ hải cũng không bao giờ để vó ngựa thiết kị qua bờ bên kia. Sang bên kia sông, là đất của Chiến quốc. Hắn nay ở tại Long đô, ngài còn không làm gì được hắn. Đợi khi hắn về Chiến quốc, hàng vạn Hắc kị sẽ chờ hắn bên kia bờ Lạc Thủy. Ngài còn định cướp người của chúng sao?

Nghe thế biết mình đã hết cơ hội, tên thế tử chán nản lộ rõ. Nhưng chợt nhớ ra chuyện Lang vương có thể là nữ nhân, bất chợt gấp rút.

Tử Hàn huynh, ta vừa nghe từ chỗ tể tướng một tin hay.

Lang vương hắn, hắn có thể là nữ nhân.

Thoáng chút bất ngờ nhưng lập tức Kim Tử Hàn xua tay.

Chỉ là lời bịa đặt, khong thể tin.

nghe vậy, tên thế tử băn khoăn.

Sao huynh có thể chắc chắn như vậy? Huynh cũng chưa từng gặp mặt hắn.

Kim Tử Hàn cười nói.

Dung mạo có thể lừa người, nhưng công pháp thì không.

Ta cũng từng giao đấu với hắn mấy lần. Chiêu thức tuy ôn nhu uyển chuyển thanh thoát như nước quả thật hợp với nữ nhân. Nhưng công pháp thì vô cùng mãnh bạo, lấy chí cương làm đầu đã luyện tới cửu phẩm. Nữ nhân không thể có loại công pháp dũng mãnh như vậy.

Tên thế tử nghe Kim Tử Hàn đã đấu với Lang vương bèn tò mò.

Vậy, rốt cuộc là huynh lợi hại hay hắn lợi hại?

Kim Tử Hàn bỏ dở ván cờ đứng dậy nhìn ra xa nói.

Nội công bên trong dũng mãnh cuồng bạo lấy cương dương làm trọng. Mà chiêu thức bên ngoài ôn nhu uyển chuyển lấy tốc độ giết người, vốn là dụng âm hành thức. Hắn lại có thể kết hợp cả hai một cách tinh diệu như vậy. Ngài nói xem.

Long Định Vận như hiểu ý không nói thêm câu nào. Kim Tử Hàn lại tiếp.

Khắp thiên hạ, người có thể tiếp hắn quá 3 chiêu chắc không quá mười đầu ngón tay đâu.

Tên thế tử có vẻ thất vọng, thấy vậy Kim Tử Hàn liền nói.

Võ công có là tuyệt thế cũng không đấu lại thiên quân vạn mã. Chỉ cần sau này ngài không quên giao ước với Dực Nguyệt. Dực Nguyệt đương nhiên sẽ giúp ngài giành lấy thiên hạ. Lúc đó, còn lo một tên Lang vương sao?

Long Định Vận sáng mắt lên nhìn thẳng tên Kim Tử Hàn đầy tự tin khẳng định chắc nịch.

Nhất Định.

Mà không biết bản thân ngu si, từ lâu đã trở thành con cờ ngoan ngoãn cho kẻ khác sai khiến.

--- Trở lại Lang Vương đang trên xe ngựa trở về dịch quán ---

Ngoài đường, tiếng bàn tán hôn sự của hắn và Bạch Ngọc công chúa sớm đã râm ran. Trở thành đề tài nóng sốt cho dân chúng toàn Long Đô. Tiếng bàn tán không ngớt suốt dọc đường khiến hắn không tự chủ mà cũng dỏng tai nghe ngóng. Người người nói hắn và công chúa trai anh hùng lấy gái thuyền quyên là trời sinh một cặp. Vài người cũng tiếc cho thế tử của họ không lọt được vào mắt xanh của công chúa. Nhưng sôi nổi nhất, hấp dẫn nhất và có thể nói tự dân chúng đã tự mình đạo diễn thêm không ít gia vị và tỏi ớt. Là chuyện công chúa nhất kiếm chung tình tự mình tới tận Long đô tìm hắn và nhất quyết từ chối thế tử ra sao. Đương nhiên cũng không thiếu phần lạnh lùng cao ngạo nhất mực từ chối, mắt không vương nữ sắc. Nhưng cuối cùng cũng bị tấm chân tình công chúa cảm động, trở thành một câu chuyện tình cảm mĩ mãn của Đông lục. Hắn nghe chỉ thấy phiền, mà khắp hoàng thành Long Vệ. Đâu đâu cũng ồn ào câu chuyện của hắn, không chỉ những nơi não nhiệt ưa thị phi như tửu lâu, trà lầu, khách điếm. Mà đến ngay cả những tiểu thương, thậm chí là trẻ nhỏ vô tri. Chỉ cần có tới hai cái đầu chụm vào nhau trở lên là y rằng đang bàn tán về hôn sự của hắn.

Đang lúc bực mình, hắn xuống xe ngựa lại lập tức nhận những cái nhìn dò xét của dân chúng. Mà ngay cả hai chục tên Hắc kị canh trước cửa cũng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kì lạ. Thấy vây, hắn tiến nhanh vào dịch quán mong tránh bớt phiền phức. Nào ngờ, bên trong dịch quán nơi hắn nghĩ có Hắc kị canh giữ sẽ bớt ồn ào lại là nơi chuyện của hắn xôn xao nhất.

Tên Bắc Dã đang ngồi trên ghế, xung quanh là độ mấy chục tên Hắc kị khác đang chăm chú nghe Bắc Dã kể chuyện hôm nay trên đại điện. Mà đúng hơn là hắn cũng chỉ nghe lại, có chăng cũng lại là hắn bơm thêm mấy chi tiết tình cảm mùi mẫn vào . Ấy vậy mà đám Hắc kị kia ra chiều vô cùng hứng thú, nhất mực tin theo. Thỉnh thoảng còn reo lên rồi cùng nhau cười vô cùng khả ố, đến độ không ai chú ý đến sự xuất hiện của hắn. Hắn thấy vậy ra chiều khó chịu, hắng giọng đánh tiếng. Vẫn nghĩ đám Hắc kị sẽ tìm cớ lẩn đi, nào ngờ lần này chúng vừa thấy hắn đã cùng tên Bắc Dã ùn ùn kéo tới chỗ hắn. Mặt mũi tên nào tên ấy vô cùng hào hứng.

Thấy vậy, hắn cũng hơi bất ngờ. Chưa kịp lên tiếng thì tên Bắc Dã lại nhanh nhảu cướp lời liên mồm nói, không để hắn chen vào câu nào.

A Vương quân, vương quân đã về.

Thật, người quả là chân nhân bất lộ tướng. Thuộc hạ vẫn nghĩ người ngày ngày lo đại sự quanh quẩn với đám thô lỗ thuộc hạ mà quên mất cách nói chuyện với nữ nhân. hahaha

Cả đám Hắc kị cũng đồng loạt cười theo. Vừa dứt tên Bắc Dã lại nói.

Người quả thật cao siêu, chúng thuộc hạ bội phục, bội phục. Người nói chỉ ở lại Long đô làm khách, hôm nay cùng lắm nể mặt tên hoàng đế đó mà tới đại điện xem một vở kịch.

Vậy????

Người làm khách kiểu gì? xem kịch kiểu gì? mà hốt luôn tân nương chưa qua cửa của người ta về thế? Chẳng hay có thể chỉ cho chúng thuộc hạ vài chiêu để.....

Rồi quay qua nháy mắt với đám Hắc kị.

Để chúng thuộc hạ .... sau này còn đi xem kịch nữa hahaha

Cả đám mấy chục tên nam nhân cứ thể ngửa cổ lên trời mà cười khả ố, ra chừng vô cùng hứng trí. Đoạn, một tên khác chen vào nói với mấy tên xung quanh.

Ta nói ngươi nghe, lần trước 20 vạn đại quân Long Vệ chôn thân trận Mã Vân cũng là do Bạch Ngọc công chúa không chịu gả cho tên thế tử Long vệ đó. Ngươi nói xem, nay Vương quân của chúng ta không tốn một binh một tốt. Lại khiến cho công chúa đó trên đại điện Long Vệ nhất mực muốn theo Vương quân. Tên thế tử đó dùng vạn quân không đổi được, còn Vương quân lại liên tục chối từ vẻ mặt còn vô cùng tuyệt tình. Các ngươi nói, có phải vô cùng sỉ nhục đám người Long Vệ đó không? hahaha

Tất cả lại cười ầm lên. Tên Bắc Dã lại chen vào giọng điệu có chút nghiêm túc dọa nạt nhưng không che nổi ý bông đùa.

Cái gì mà công chúa đó, đó là Vương hậu của chúng ta

Hahaha, phải, phải phải, giờ đã là Vương hậu của chúng ta rồi. Tên Hắc kị khi nãy lại chen vào.

Ta nói các ngươi nghe, vương quân của chúng ta cách đây hơn 10 năm đã vô cùng tinh tường. Trao cho Vương hậu Lang Nha Lệnh làm vật định tình, có phải sớm đã nhìn ra Vương hậu lớn lên sẽ là một tuyệt sắc giai nhân không.

Một tên Hắc kị khác lại chen vào.

Đương nhiên, Vương quân của chúng ta mà lại. Người sớm đã biết nữ nhân của mình là tuyệt thế giai nhân thiên hạ lại nhất mực chung tình nên mới không thèm để ý tới nữ nhân xung quanh.

Một lát như suy nghĩ chuyện gì lại cười cười nói.

Mà nếu hơn chục năm trước gặp được Vương hậu, khi ấy chỉ là một tiểu nữ tử. Tay cầm Lang Nha Lệnh, Hắc kị chúng ta phải hành lễ rồi nghe sai khiến, các ngươi nói, buồn cười biết bao? Hahaha

Mấy chục tên Hắc kị lại chụm đầu cười khả ố tiếp tục bàn luận. Mà tuyệt nhiên quên mất sự xuất hiện của hắn. Lần đầu tiên trong đời bị kẻ khác cho ra rìa tâm trạng hắn có gì đó khó chịu. Nhưng hiếm khi thấy đám Hắc kị tươi cười như thế, hắn chẳng buồn đánh động nữa. Biết đâu, lại bị ra rìa lần nữa. Nên cứ thế quay về phòng mình mặc kệ đám Hắc Kị vẫn râm ran thích thú bàn luận thỉnh thoảng lại cười lên những tràng cười vô cùng khả ố.

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.