Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nhờ cậu cứu người

Phiên bản Dịch · 2454 chữ

Nghe được câu nói này của Đoàn Lang truyền ra không trung, tôi thở phào một tiếng, Đoàn Lang không có tâm cơ, chỉ cần tôi giúp hắn, hắn sẽ rất cảm kích, đối với việc yêu cầu hắn ở lại Đạo Minh, hẳn là sẽ không từ chối.

Tôi không có ý muốn lợi dụng hắn, đây cũng coi như là một cuộc giao dịch công bằng, tôi giúp hắn, hắn gia nhập Đạo Minh.

- Có thể nói cho tôi biết, kẻ thù của anh mạnh thế nào không?

Tôi nhìn Đoàn Lang, cất tiếng hỏi, lúc này tôi phát hiện lông mày hắn nhíu chặt lại.

Một lúc sau, hắn mới thở dài một tiếng, nói:

- Tông môn bọn họ có một vị cảnh giới Ngộ Đạo trấn thủ, nếu muốn xâm nhập vào trong giết người sau đó thuận lợi thoát thân, thì tôi cũng phải đạt tới cảnh giới đó mới làm được!

Tôi nghe được ra, giọng điệu của Đoàn Lang có chút chán nản, xem ra, thời gian hai mươi năm, cũng đã hành hạ hắn có chút suy sụp.

- Nếu ngay cả lòng tin báo thù mà anh cũng đã đánh mất, vậy tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí bảo vật cho anh!

Nhìn Đoàn Lang, tôi trầm giọng nói, nhưng câu này không phải là tùy tiện nói, nếu đã không có ý chí chiến đấu, thì cho dù Đoàn Lang khôi phục được thần hồn, chỉ sợ cũng không có quá nhiều tiến bộ.

Câu nói của tôi khiến Đoàn Lang chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn tôi:

- Không, tôi nhất định sẽ giết thằng súc sinh kia, và cả người năm đó bảo vệ hắn!

Lúc này ánh mắt Đoàn Lang vô cùng điên cuồng, tôi thầm gật đầu, đây mới là điều tôi muốn.

- Được, tôi đồng ý với anh! Khoảng thời gian này anh không thể báo thù, hiện tại anh nhất định phải ở lại Đạo Minh, nếu Đạo Minh gặp nguy hiểm gì, anh phải lập tức giúp đỡ Đạo Minh ngăn địch, hơn nữa còn phải tuân theo mệnh lệnh của tôi.

Nhìn Đoàn Lang, tôi nói điều kiện của mình ra, lúc này Đoàn Lang đã không quan tâm tôi đưa ra điều kiện gì, bởi hắn đều sẽ đồng ý, mà tôi cũng lấy ra hai cây Ngưng Hồn Thảo đưa cho hắn.

- Đây, đây là Ngưng Hồn Thảo?

Đoàn Lang nhìn thấy thực vật phát ra tia sáng màu xám trong tay tôi, ánh mắt phát ra tia tinh quang, còn tôi thì gật gật đầu, nói:

- Cây Ngưng Hồn Thảo thứ nhất là để cho anh khôi phục thần hồn, còn cây thứ hai là để anh đột phá lên cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh!

Lúc này Đoàn Lang thật lâu sau vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, tới khi hắn mới phản ứng lại, quỳ một gối xuống đất.

- Đa tạ ân huệ của minh chủ!

Thấy một màn như vậy, tôi vội vàng đưa tay ra đỡ Đoàn Lang dậy, sau đó nói:

- Từ nay về sau, anh là trưởng lão của Đạo Minh, không quản những việc vặt, có đãi ngộ của trưởng lão! Lát nữa tôi phải gặp mặt mấy người cảnh giới Ngưng Anh mới gia nhập Đạo Minh, anh cũng tham gia đi!

Khi tôi nói xong, Đoàn Lang không do dự gật đầu, lúc này hắn đã không còn ý muốn phản kháng lại tôi, nói trắng ra, người như Đoàn Lang, chỉ có một sợi dây thần kinh, bạn tốt với hắn, hắn sẽ không hề hoài nghi bạn.

Người như thế, điểm tốt là bạn không cần phải lo lắng hắn sẽ thay lòng với bạn, điểm không tốt là nếu bị người xấu khống chế, hậu quả khó mà tưởng tượng! chủ yếu là thực lực của hắn đặt ở đó!

Sau khi thu phục được Đoàn Lang, tôi lại gọi Trịnh Thu tới, kêu ông ta gọi mấy người cảnh giới Ngưng Anh tới, mãi cho tới tối, tôi mới ổn định được mọi chuyện, Đạo Minh lại nhiều thêm vài kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh, thực lực của cả Đạo Minh cũng tăng lên không ít.

Sau đó, tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh cho Đoàn Lang, dặn hắn làm tốt việc bế quan, chỉ e không cần bao lâu nữa, Đạo Minh sẽ có thêm một kẻ mạnh cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh.

Đêm buông xuống, tôi đứng trước một căn phòng, gõ gõ cửa.

- Vào đi!

Một tiếng nói nhàn nhạt truyền ra, nghe vậy tôi có chút kích động, sau đó đẩy cửa bước vào.

Vào trong phòng, tôi nhìn thấy Hạ Mạch đang ngồi bên mép giường đọc sách, lại không biết phải nói gì, ngơ ngẩn nửa ngày, tôi mới ấp a ấp úng nói:

- Còn chưa ngủ à?

Hạ Mạch đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu cười mỉm với tôi, nụ cười ấy cứ như một cơn gió xuân, cả người tôi dễ chịu nói không nên lời, thực ra lúc trước tôi rất ít khi nhìn thấy Hạ Mạch cười, không thể không nói, khi Hạ Mạch cười, thật sự rất xinh đẹp.

- Cái đó, tôi tới xem cô đã ngủ chưa, còn cả thương thế trên người cô đã bình phục chưa!

Tôi xoa xoa mũi, lên tiếng tìm chủ đề không liên quan để nói.

- Đồ ngốc, đại chiến đã kết thúc hơn nửa tháng, thương thế của tôi đã sớm khỏi rồi!

Hạ Mạch che miệng cười, nói với tôi.

Nghe vậy, tôi lập tức cảm thấy mặt mình nóng ran, ông nội nó, hỏng kế hoạch rồi! trước lúc hỏi tại sao lại không cân nhắc một chút chứ?

- Có chuyện gì thì tới đây ngồi xuống nói, anh đứng ở đấy khiến tôi cứ có cảm giác là lạ!

Tiếng Hạ Mạch truyền ra, tôi xấu hổ cười cười, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống.

- Đúng rồi, sao đột nhiên cô lại xuất hiện ở đây?

Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ tới vấn đề lúc trước mình vẫn luôn muốn biết.

Tôi đã rất lâu rồi không gặp lại Hạ Mạch, lần này sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở Đạo Minh?

Nói đến đây, tôi thấy sắc mặt Hạ Mạch không mấy tự nhiên, im lặng một lúc, mới lên tiếng:

- Chuyện đó, tôi cũng là tình cờ đi ngang qua đây, sau đó vô tình nghe có người nói cái gì mà Đạo Minh, còn cả minh chủ Đạo Minh tên là Lý Nhất Lượng,cho nên mới tới xem xem có phải là anh không, vừa hay gặp được trận đại chiến giữa Đạo Minh và Kháng Thiên giả.

Nhìn vẻ mặt có chút cổ quái của Hạ Mạch, tôi cũng không nghi ngờ gì, gật đầu, sau đó nhìn Hạ Mạch nói:

- Đúng rồi, có phải cô có sư tỷ tên là Trần Ngọc không?

Nghĩ tới lần ở trong thánh địa môn phái Âm Thi, và cả chuyện ở môn phái Thanh Thành, tôi trực tiếp lên tiếng hỏi Hạ Mạch.

Nhưng, khiến tôi không ngờ là, khi tôi vừa nói đến Trần Ngọc, sắc mặt Hạ Mạch đột nhiên thay đổi, sau đó vội vàng nhìn tôi hỏi:

- Anh gặp qua tỷ ấy? tỷ ấy có làm gì anh không?

Hạ Mạch đột nhiên tỏ ra lo lắng, tôi bỗng thấy nghi hoặc, sau đó lắc đầu, nói có gặp qua, nhưng cũng không có làm gì tôi?

Sau đó, tôi kể lại tình huống gặp Trần Ngọc cho Hạ Mạch nghe, còn về chuyện ở môn phái Thanh Thành, tôi cũng không nhắc tới nhiều, dù sao cũng sợ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Hạ Mạch và Trần Ngọc.

- Không đúng, chuyện anh nói lần trước ở môn phái Thanh Thành không đơn giản như vậy, tôi còn nhớ sư tôn có nói, lần ở môn phái Thanh Thành sư tỷ đã gây ra họa lớn, cuối cùng sư tôn phải ra tay cứu giúp, lúc quay về, sư tỷ đã bị giam cầm!

Hạ Mạch trực tiếp vạch trần lời nói dối của tôi, tôi bất đắc dĩ cười khổ, sau đó thành thật kể chuyện ở môn phái Thanh Thành ra, cả chuyện Trần Ngọc hãm hại tôi và Mễ Trần.

Sau khi nghe xong chuyện, sắc mặt Hạ Mạch trở nên lạnh băng, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, sư tỷ quá quá đáng rồi, rõ ràng biết tôi và anh là bạn, còn như vậy! tôi gặp được tỷ ấy, phải bắt tỷ ấy xin lỗi anh!

Nhìn bộ dáng tức giận của Hạ Mạch, lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, không vì chuyện khác, mà bởi vì Hạ Mạch là vì tôi nên mới tức giận.

( hèn chi mấy má con trai cứ thích chọc cho người yêu tức với ghen,hóa ra cảm giác nhìn thấy người yêu tức giận vì mình làm mấy má ấm áp trong lòng??? 😑 )

- Bỏ đi, chẳng phải tôi vẫn không có vấn đề gì sao? Dù sao hai người cũng là đồng môn, lúc đó có lẽ tỷ ấy cũng không còn cách khác!

Tôi cười cười, vội vàng lên tiếng.

Hạ Mạch lại chau mày, nhìn tôi nói:

- Tỷ ấy không nói linh tinh gì với anh chứ?

Nghe vậy tôi hơi sửng sốt, không rõ Hạ Mạch có ý gì, sau đó lắc lắc đầu:

- Chưa nói gì cả!

Trả lời xong, tôi mới cảm thấy Hạ Mạch muốn hỏi, có lẽ là ý khác, nhưng cụ thể là gì, tôi cũng không biết, lúc này, Hạ Mạch vội vàng cười, nói với tôi:

- Dù sao lần sau gặp sư tỷ tôi, thì đừng tin lời tỷ ấy nói, tỷ ấy có chút không nghe lời, sư tôn cũng không nói được!

Nghe đến đó, tôi gật gật đầu, tuy rằng không rõ chuyện tông môn Hạ Mạch, nhưng Hạ Mạch đã nói vậy với tôi, vậy nhất định không có sai.

Lúc này, tôi nhìn Hạ Mạch, sau đó dè dặt hỏi:

- Cái đó, lần này chắc không vội vã rời đi như vậy chứ? Có thể ở lại Đạo Minh chơi một thời gian!

Vừa mới nói xong, Hạ Mạch nhìn tôi đáp:

- Hiện tại đại sự thiên hạ đang hỗn loạn, sư tôn cho chúng tôi xuống núi tự mình rèn luyện, cũng không có yêu cầu chúng tôi bao giờ thì trở về tông môn.

Nghe vậy, cả người tôi có chút hưng phấn đứng phắt dậy:

- Thế thì thật tốt quá!

Lập tức, tôi nhìn thấy hai mắt Hạ Mạch khẽ phát sáng nhìn tôi chằm chằm, tôi sờ sờ mũi vội vàng ngồi xuống, tự nhiên lại lúng ta lúng túng không biết nói gì nữa.

- Phụt….

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của tôi, Hạ Mạch không nhịn nổi cười nữa.

- Chỉ cần anh không chê tôi, vậy tôi sẽ ăn nhờ ở đậu ở chỗ anh!

Sau đó, Hạ Mạch bày ra bộ mặt nghiêm túc, cất tiếng nói với tôi.

Nghe Hạ Mạch nói vậy, tôi mừng như điên, sau đó vội vàng xua tay:

- Không chê không chê, chỉ cần cô bằng lòng, ở cả đời cũng được!

Nói xong câu đó, tôi đột nhiên phát hiện hình như có gì đó không thích hợp, trong câu này dường như còn có mấy ý khác, Hạ Mạch ở một bên không nói gì, tôi cũng không biết phải làm thế nào để tiếp tục mở miệng.

- Cái đó, cô nghỉ ngơi đi, dù sao sau này cũng vẫn còn thời gian!

Cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, tôi vội vàng lên tiếng chuẩn bị rời đi!

Đi ra khỏi phòng Hạ Mạch, tôi thở dài một tiếng!

Mãi cho đến lúc về tới phòng mình, tâm trạng mới bình phục lại, Hạ Mạch, lần này anh phải giữ chặt lấy em, không để em rời đi nữa!

( eo ôi ngọt thế 😣)

Nghĩ thầm trong lòng, tôi từ từ nhắm mắt lại, ngồi khoanh chân bên mép giường, tiến vào trạng thái tu luyện!

……

Thời gian còn lại, phần lớn tôi đều bỏ thời gian vào tu luyện, thỉnh thoảng lại dẫn theo Hạ Mạch và Hoàng Tiểu Tiên ra ngoài đi dạo, khoảng mười ngày sau, Mã Đại lại tìm đến tôi.

Mã Đại nói cho tôi biết, Kháng Thiên giả đóng quân ở tỉnh Qúy Châu đã rút lui, không sai, rút lui toàn bộ, hiện tại trong cả tỉnh Qúy Châu, đều không nhìn thấy bóng dáng Kháng Thiên giả.

Mà tất cả những chuyện này, hình như đều có liên quan đến cuộc chiến giữa Đạo Minh và Kháng Thiên giả.

Đối với tin tức của Mã Đại, tôi vẫn khá bất ngờ, bởi vì mấy ngày hôm nay tôi vẫn ra lệnh cho hệ thống tình báo của Đạo Minh đi thăm dò tin tức Kháng Thiên giả.

Hiện tại Mã Đại lại nói, người của Kháng Thiên giả đã rút khỏi đây!

Đối với điều ấy, tôi có chút bất đắc dĩ, vốn cho rằng sau cuộc đại chiến này, sẽ phải chuẩn bị cho sự bắt đầu của cuộc chiến tiếp theo, nhưng hiện tại lại phát hiện, hình như tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Sau khi biết tin Kháng Thiên giả đã rút lui khỏi tỉnh Qúy Châu, tôi phát hiện, mình không còn việc gì để làm.

Bởi vì nhân tố thành lập ra Đạo Minh, là để chống lại Kháng Thiên giả, hiện tại tôi có chút dở khóc dở cười, nhưng nghĩ kỹ lại, thì tình hình có lẽ vẫn chưa ổn thỏa, bởi vì người của Kháng Thiên giả rời khỏi tỉnh Qúy Châu, vậy nhất định sẽ gia tăng công kích với những tỉnh thành khác, nói trắng ra là, vẫn như nhau!

Chuyện này chỉ xoa dịu cục diện ở Qúy Châu mà thôi, những nơi khác, vẫn rất căng thẳng!

Quả nhiên, ba ngày sau, Đạo Minh nghênh đón một vị khách, mà khiến tôi không ngờ chính là, vị khách này, là một người quen, cũng không quá quen, dù sao có gặp mặt một lần.

- Thanh Linh, đã lâu không gặp!

Nhìn thấy người con gái trước mặt, tôi cười cười lên tiếng, không sai, người này không phải ai khác, mà chính là con nuôi của tông chủ môn phái Thanh Thành, Thanh Linh!

- Lý Nhất Lượng, tôi không muốn phí lời, tôi tới tìm cậu, là muốn cậu giúp cứu người!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.