Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

làm mối

Phiên bản Dịch · 2502 chữ

Nhìn nụ cười xấu hổ trên mặt Mễ Trần, lòng tôi bỗng thấy xúc động, sau đó đỡ Mễ Trần đi vào trong phòng.

- Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu sao lại tới đây?

Vừa mới tiến vào phòng, Mễ Trần đã nhìn tôi, lên tiếng hỏi, tôi cười cười, lại nhìn về phía Thanh Linh sau lưng mình!

Tôi phát hiện sắc mặt của Thanh Linh, hình như có chút thiếu tự nhiên, tôi hơi sửng sốt, mà lúc này, Mễ Trần trừng mắt liếc Thanh Linh một cái.

- Phụ nữ đúng là nhiều chuyện!

Tiếng nói nhàn nhạt của Mễ Trần truyền ra, tôi thấy vẻ mặt Thanh Linh bỗng trở nên ấm ức, muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

- Nói thế nào nhỉ? Người ta là vì muốn tốt cho anh!

Tôi đẩy đẩy Mễ Trần, lên tiếng nói, Mễ Trần cũng không nói gì nữa.

Trầm ngâm một hồi lâu, Mễ Trần xua tay, kêu Tiểu Lâm và Thanh Linh đi ra ngoài trước, Tiểu Lâm rất tự giác rời đi, nhưng tôi lại nhìn thấy Thanh Linh cẩn thận nhìn Mễ Trần, sau đó thấp giọng nói một câu:

- Tự anh phải chú ý nghỉ ngơi, tôi đang hầm canh Lão Sâm, lát nữa sẽ mang tới cho anh!

Khi nghe thấy vậy, mắt tôi sáng ngời, ông nội nó, tình huống này, không thích hợp lắm nha! Sao lại có cảm giác Thanh Linh giống một người vợ bé nhỏ thế nhỉ?

Có điều lúc này, Thanh Linh đã quay người rời khỏi phòng, đợi sau khi Thanh Linh rời đi, tôi mới ngồi xổm xuống trước mặt Mễ Trần, nhìn anh ta, không có ý tốt gặng hỏi.

- Cái anh này, cá cắn câu rồi đúng không? Mau nói cho tôi nghe một chút đi!

Tôi nhớ rõ lần trước ở môn phái Thanh Thành, bởi vì Thanh Linh tới gây phiền toái cho tôi và Mễ Trần, nên đã bị tên Mễ Trần này “vỗ” mông.

Lúc ấy tôi nghĩ, chắc Thanh Linh rất hận Mễ Trần? nhưng hiện tại nhìn thấy biểu cảm kia của Thanh Linh, xứng đáng để tôi nghĩ lại.

Trong chuyện này, chắc chắn còn có gì đó tôi không biết! tôi nhìn Mễ Trần chằm chằm, hy vọng anh ta khai báo rõ ràng.

- Chuyện này có gì đâu mà hỏi, thằng nhóc cậu làm thế nào thoát thân thế? Bên chỗ cậu không phải cũng gặp phiền phức sao?

Nhìn ánh mắt né tránh của Mễ Trần, rõ ràng đang muốn “đánh trống lảng”, có điều tôi làm sao có thể để anh ta đạt được mục đích, trực tiếp truy hỏi:

- Đừng có mà đánh trống lảng, đang hỏi anh chính sự đấy! không lẽ cô gái đó quấn lấy anh rồi?

Thấy tôi truy hỏi, Mễ Trần hình như biết cuối cùng cũng không thoát nổi, lúc này, anh ta mới lên tiếng nói cho tôi biết.

Vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng sau khi anh ta tới trợ giúp môn phái Thanh Thành, cứ có cảm giác ánh mắt Thanh Linh nhìn mình có gì đó là lạ, anh ta đã ra sức tránh né, vốn còn tưởng là bởi vì chuyện lần trước, Thanh Linh vẫn còn ghi trong lòng, muốn gây rắc rối với anh ta, nhưng mãi cho tới một buổi tối, Thanh Linh trực tiếp chặn Mễ Trần lại.

Nói với anh ta, nếu là một người đàn ông, đã làm thì phải chịu, không phải trốn tránh! Khiến Mễ Trần hú hồn không biết nói gì, từ ngày đó trở đi, Mễ Trần không còn cố tình tránh mặt nữa.

Mà mấy trận chiến tiếp theo, hai người đều kề vai chiến đấu, Mễ Trần thề thốt với tôi, anh ta tuyệt đối không cố ý, cũng không biết tại sao, lúc chiến đấu bên cạnh lại nhiều thêm một người, đó là Thanh Linh.

Mà rất nhiều lần, hai người đều trong lúc sinh tử hỗ trợ lẫn nhau, thì mới có thể sống sót.

Sau đó, Mễ Trần đưa tay chỉ chỉ vết thương trên người:

- Đây, đây là do tôi che chắn cho người con gái đó!

Nghe đến đó lòng tôi kích động, nhìn Mễ Trần, lộ ra một nụ cười “tôi hiểu” :

- Mẹ nó, anh đây là anh hùng cứu mỹ nhân à nha!

- Đừng nói nữa, cậu nói xem bên cạnh có một người con gái, cậu có thể không ra tay sao? Nếu tôi không đỡ, thì người bị như thế này sẽ là cô ấy!

Thấy tôi trêu chọc, Mễ Trần bất đắc dĩ cười khổ.

Tôi gật gật đầu, cười cười nhìn Mễ Trần, anh ta cũng không nói sai, cho dù thế nào, cũng không thể để cho một người con gái ngăn cản đòn tấn công này.

- Xong chuyện tôi cảm thấy ánh mắt của người con gái ấy nhìn tôi có hơi sai sai, không có việc gì cũng chạy tới chỗ tôi, cậu nói xem có hợp lý không?

Mễ Trần xua xua tay, cười bất đắc dĩ.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Mễ Trần, lên tiếng nói:

- Chuyện này có gì mà không hợp lý, rất hợp lý! Không thể hợp lý hơn, anh sinh ra trong sung sướng mà còn không biết hưởng!

- Anh xem Thanh Linh nhà người ta, muốn dáng người có dáng người, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, quan trọng nhất là, bố nuôi của người ta còn là tông chủ môn phái Thanh Thành, muốn thân phận, thân phận cũng có, anh còn không hài lòng cái gì?

Tôi nhìn Mễ Trần, nói một mạch, lúc nói xong, Mễ Trần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tôi, bỗng nhiên không nói nên lời.

Thấy vậy, tôi vội vàng vỗ tay:

- Anh xem, đến anh cũng tìm không ra sơ hở đúng không? Ông nội nó, anh bao nhiêu tuổi rồi? lẽ nào định ở “giá” suốt đời?

Mễ Trần xấu hổ, nhìn tôi nói:

- Cái đó, hiện tại là cục diện gì, đâu phải lúc nói chuyện đại sự cả đời!

- Ai con mẹ nó bây giờ muốn anh nói chuyện đại sự cả đời? bồi dưỡng tình cảm, có hiểu không? Hơn nữa, ai quy định thế thời loạn lạc thì không được nói chuyện tư tình nam nữ, cũng chẳng ảnh hưởng đến lúc hai người đi ngủ đúng không, chỉ cần xong chuyện lại nghỉ ngơi lấy sức, ngày hôm sau vẫn có thể đánh nhau với Kháng Thiên giả!

( ông Một Lạng mạnh miệng lắm, đến chuyện của chính mình thì lại ngu ngu muốn đấm cho không trượt phát lào! :V)

Tôi nhìn Mễ Trần, vẻ mặt nghiêm túc, Mễ Trần lập tức lườm tôi một cái!

- Cút ngay, con mẹ nhà cậu nữa, có thể đứng đắn chút không?

- Mẹ nó, tôi rất đứng đắn!

Vẻ mặt tôi vô tội, thật sự không biết mình không đứng đắn ở chỗ nào!

- Được rồi, cái thằng ranh cậu chẳng phải cũng “ế” đó thôi, bớt luyên thuyên trước mặt tôi đi!

Mễ Trần vung tay lên, nói với tôi.

Tôi lại ngồi sát vào người Mễ Trần, thấp giọng nói:

- Tuy rằng tôi cũng ế, có điều hiện tại không phải tôi cũng đang tìm cơ hội thoát ế hay sao? Anh cũng không thể trì hoãn đúng không! Lại nói, tôi thấy Thanh Linh nhà người ta rất quan tâm anh!

Mễ trần vội vàng đứng dậy, bịt chặt miệng tôi lại, mà lúc này, tôi lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân:

- Thôi đi, cậu bớt nói một câu đi nhá!

Nghe vậy, tôi nhìn ra bên ngoài, thấy Thanh Linh đang bưng một bát canh đến, đây là canh Lão Sâm hầm riêng cho Mễ Trần, đủ để chứng minh sự quan tâm của Thanh Linh đối với Mễ Trần.

Thanh Linh bưng bát canh đến trước mặt Mễ Trần, anh ta không nói nửa lời, trực tiếp bê bát canh lên uống!

Tôi thấy Mễ Trần mất mặt như thế, không khỏi cười nói với Thanh Linh:

- Anh ta ngốc lắm, tôi thay anh ta nói một câu cảm ơn, lúc trước anh ta còn nói với tôi chị là một người con gái tốt!

Phụt!

Tôi vừa dứt lời, Mễ Trần đang húp canh sùm sụp bỗng phun ra một ngụm canh, sắc mặt anh ta xám xịt, thấy vậy tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác, trưng ra bộ mặt không nhìn thấy gì.

Thanh Linh lại vội vàng phi tới cạnh Mễ Trần, vỗ vỗ sau lưng anh ta:

- Anh uống chậm một chút, cũng không có ai cướp!

Mãi cho đến lúc Mễ Trần uống xong canh, Thanh Linh mới chậm rãi rời đi, còn dặn dò Mễ Trần phải nghỉ ngơi cho tốt, nhìn bóng lưng đi xa của Thanh Linh, tôi không khỏi cảm thán.

- Chậc chậc chậc, có một người quan tâm mình thế này, cuộc đời này coi như sung sướng!

- Tôi nói cái miệng của cậu không ngậm lại được à, còn chê tôi chưa đủ mất mặt sao?

Mễ Trần giơ chân đạp vào người tôi, sau khi trêu ghẹo xong, tôi cũng vội vàng lên tiếng, nhìn Mễ Trần nói!

- Được rồi, nói chuyện đàng hoàng, thương thế của anh hình như cũng không nhẹ? Môn phái Thanh Thành không cho anh đan dược trị thương tốt chút sao?

Nói đến đây, tôi khẽ nhíu mày, nói thế nào thì Mễ Trần cũng là vì trợ giúp môn phái Thanh Thành nên mới bị như vậy.

- Đừng nói nữa, môn phái Thanh Thành trải qua cuộc đại chiến hơn hai tháng, gần như đều lấy “thất bại” đề chấm dứt, đan dược trị thương trong môn phái Thanh THành đều đã dùng hết, bên ngoài có Kháng Thiên giả, ra ngoài mua cũng không thực tế, hiện tại môn phái Thanh Thành có thể nói đã tổn thất rất nặng nề!

Mễ Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với tôi, lòng tôi không khỏi bùi ngùi, môn phái Thanh Thành, là một môn phái lớn, nội tình bên trong đương nhiên vô cùng khủng bố.

Nhưng lại bị Kháng Thiên giả ép bức tới mức này, đủ để chứng minh hai tháng qua đã trải qua bao nhiêu trận đại chiến.

- Môn phái Thanh Thành có gần hai nghìn đệ tử, hiện tại chỉ còn sống không quá một nửa, còn lại đều đã bỏ mạng ở những trận chiến trong hai tháng trước!

Mễ Trần lại nói ra một tin tức đáng sợ khác, lòng tôi vô cùng kinh hãi, cuộc chiến giữa Đạo Minh và Kháng Thiên giả lần này, cũng đã chết hơn năm mươi người, đối với Đạo Minh mà nói, cũng đã là một phần ba trong tổng số các thành viên rồi.

Nhưng so sánh với môn phái Thanh Thành, hiển nhiên là khác một trời một vực!

- Đúng rồi, bên chỗ cậu thật sự đã giải trừ hiểm nguy?

Mễ Trần nghiêm mặt nhìn tôi, lên tiếng gặng hỏi, xem ra đối với việc Đạo Minh bị Kháng Thiên giả bao vây tấn công, Mễ Trần cũng đã biết.

Bị tôi gặng hỏi, Mễ Trần mới nói, khoảng thời gian trước, anh ta vẫn có thể liên lạc với tình báo viên của cục số chín ở bên ngoài, cho nên biết được tin tức về Đạo Minh, nhưng về sau đã hoàn toàn bị kháng Thiên giả phong tỏa, cho nên không có cách nào biết thêm chuyện gì nữa!

Tôi gật đầu, nói với Mễ Trần, Kháng Thiên giả ở tỉnh Qúy Châu đã rút lui sạch sẽ!

- Rút lui là không thể, đám người đó cứ như kẻ điên, không ngừng tàn sát bất kì một tu sĩ nào, chỉ cần có thể lấy được tinh huyết!

Mễ Trần có chút khó tin, còn tôi thì nhìn anh ta cười nói:

- Chuyện này phải đa tạ lão Doãn đã ra tay!

Kế đó, tôi kể chuyện xảy ra ngày hôm đó cho Mễ Trần nghe, nghe xong, Mễ Trần kinh hãi hít một hơi lạnh.

- Chậc chậc, có thể trực tiếp xuyên thấu không gian, vậy thì ít nhất cũng phải là kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo, mà lão Doãn còn có thể chém đứt một cánh tay của cảnh giới Ngộ Đạo, vậy thì thực lực của ông ta, phải mạnh đến mức độ nào?

Gương mặt Mễ Trần giăng đầy vẻ khiếp sợ, mà tôi cũng bất đắc dĩ lắc đầu, về lão Doãn, tôi chỉ có thể nói, lão thật sự không phải thần bí bình thường, thần bí đến mức hoàn toàn nhìn không thấu.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết lão Doãn, tôi chưa từng thực sự hiểu về lão quá nhiều, chỉ biết, lão là một người đối xử với tôi rất tốt, ngoài điều đó ra, tôi phát hiện, trên người lão Doãn, tôi không biết thêm bất cứ chuyện gì khác.

- Có điều có một điểm rất rõ ràng, lão Doãn đang giúp cậu, điểm này, không thể nghi ngờ!

Mễ Trần hình như cũng nhìn ra suy nghĩ của tôi, lên tiếng an ủi, tôi gật đầu, nói đúng là như thế, con đường trưởng thành của tôi, có thể nói nhờ có lão Doãn trợ giúp, mà nhanh lên không biết bao nhiêu lần.

Nói chính xác là, lão Doãn là người thầy hướng dẫn “nhân sinh” cho tôi! Chỉ là tôi hoàn toàn nhìn không ra bí mật của người thầy hướng dẫn này mà thôi!

- Đúng rồi, không nói những chuyện này nữa, đợi tới lúc thương thế trên người anh khỏi hẳn rồi nói sau! Anh thế này, tôi nhìn rất không dễ chịu!

Nhìn Mễ Trần, tôi cười nói, Mễ Trần gật đầu, tôi trực tiếp lấy ba lá Bạch Ngọc Thế Liên còn lại trong túi Càn Khôn ra đưa cho Mễ Trần, linh khí trong thứ này rất ôn hòa, là vật thích hợp để trị thương.

Đưa cho Mễ Trần, anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm kích, nhưng cũng không từ chối, sau đó tôi đi khỏi phòng của Mễ Trần, đứng canh giữ ở bên ngoài.

Lúc này, tôi nhìn thấy Thanh Linh đang đứng ở nơi xa.

Tôi đi tới, sau đó đứng trước mặt Thanh Linh:

- Tôi đưa cho anh ta đan dược trị thương rồi, chắc không lâu nữa, thương thế sẽ bình phục! chị đừng lo lắng quá!

Mặt Thanh Linh ửng đỏ, sau đó nhẹ nhàng nói với tôi:

- Cảm ơn!

- Đừng khách sáo, tên kia trước nay cũng không khách khí với tôi, nếu hai người có thể đến được với nhau, chị cứ thế này tôi không quen!

Tôi vừa nói xong, hai má Thanh Linh đã ửng đỏ!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.