Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tin tức về long khí!

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Lúc này, lòng tôi lại xác định một lần nữa, Thanh Linh đã nhìn trúng Mễ Trần! có điều cũng tốt, Mễ Trần cũng sắp ba mươi, đã tới lúc tìm bạn cả đời rồi!

Hy vọng sự tác hợp nho nhỏ của tôi sẽ có chút tác dụng!

Thấy Thanh Linh đã canh chừng ở đây, tôi cũng trực tiếp rời đi, quay trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, bởi vì Kháng Thiên giả mới bị đánh lui, tôi không vội vã rời đi ngay, vì vậy người của Đạo Minh tạm thời ở lại môn phái Thanh Thành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mễ Trần tìm tới cửa, thương thế trên người anh ta đã hoàn toàn bình phục, thoạt nhìn khỏe mạnh như rồng như hổ, dù sao dáng vẻ cũng thuận mắt hơn.

Mà ở bên cạnh Mễ Trần, có thêm Thanh Linh, cứ giống như một người vợ nhỏ đi theo chồng khắp mọi bề.

- Lần này phải đa tạ Bạch Ngọc Tịch Thế Liên của cậu, tôi chẳng những đã khôi phục thương thế, lại còn chạm chướng ngại che chắn của cảnh giới Ngưng Anh rồi!

Mễ Trần đến trước mặt tôi, sau đó vỗ lên bả vai tôi, lên tiếng nói, nhưng tôi lại lắc đầu.

Thấy Thanh Linh bên cạnh Mễ Trần, tôi cười cười:

- Xem ra hai người đã có tiến triển!

Thanh Linh thẹn thùng cúi đầu, tôi thấy không quen, tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Thanh Linh, người con gái này hung dữ như hổ cái, hiện tại lại đột nhiên trở nên thẹn thùng như vậy? lẽ nào là vì Mễ Trần? tên này có sức hấp dẫn lớn như thế sao?

Lúc này Mễ Trần cũng cười ha ha, vội vàng chuyển chủ đề:

- Tôi nghe nói đến đây cùng với cậu còn có hai mỹ nữ siêu cấp, thằng nhóc cậu nói cho anh đây biết ngay, có phải đã tìm được hai người vợ rồi không?

- Mẹ nó, đừng ăn nói lung tung!

Tôi vội vài nhắc nhở Mễ Trần, chuyện này không được nói linh tinh, quan trọng nhất là phòng của Hạ Mạch và Hoàng Tiểu Tiên đều ở cạnh phòng tôi, với tu vi của hai người, âm thanh trong này hoàn toàn không giấu được lỗ tai của hai người họ.

- Đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Hai vị đó đều không dễ tròng ghẹo, nếu như rước họa vào thân rồi, bị hành hạ thì một chút cũng không liên quan đến tôi!

Tôi nói khẽ với Mễ Trần, Mễ Trần lại tỏ ra ngờ vực, mà Thanh Linh ở bên cạnh Mễ Trần cũng nhỏ tiếng giải thích với anh ta.

- Chị Tiểu Tiên hình như là thực lực cảnh giới Ngưng Anh điên phong, còn em gái Hạ Mạch, hình như là cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh!

Nghe vậy Mễ Trần vội vàng ngậm chặt miệng, mặt giần giật hai cái, coi như đã không còn dám nói lung tung, thấy anh ta kinh ngạc, lòng tôi cũng thấy sảng khoái, sau đó mời hai người vào trong phòng.

Hình như là biết có người đến, Hạ Mạch và Hoàng Tiểu Tiên đều không hẹn mà đi tới phòng tôi, mọi người làm quen một chút, Mễ Trần lại âm thầm nháy nháy mắt với tôi, tôi vội và sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác.

Ông nội nó, đây là chuyện trong lòng tôi thấy trắc trở nhất, đó là phải làm thế nào để cùng lúc đối mặt với Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch, nói thật, tôi không ngốc, tôi cảm giác được Hoàng Tiểu Tiên có ý với mình, cũng không phải là tôi tự luyến, nhưng trong lòng tôi đã có Hạ Mạch.

Khoảng thời gian, lúc rảnh rỗi, thì tôi đều suy nghĩ chuyện này, nhưng trong chuyện tình cảm, tôi và Mễ Trần giống nhau, đều ngu ngơ không biết gì, căn bản không biết phải làm thế nào, cho nên hiện tại tôi vẫn còn đang phiền rầu!

Đến tối, Thanh Huyền tiếp đãi chúng tôi, coi như biểu đạt lời cảm ơn, mà lúc ở trên bàn rượu, Thanh Huyền có uống nhưng lại không dùng chân nguyên hóa giải bớt “cồn”, sau khi uống say, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, nói đi nói lại lần này đa tạ tôi tới viện trợ.

Quan trọng nhất là, sau khi xưng huynh gọi đệ với tôi xong, Thanh Huyền lại nghiêm mặt nhìn Mễ Trần, trầm giọng nói:

- Anh kia, nếu anh dám phụ lòng con gái tôi, ông đây có phải đuổi đến tổng cục số chín cũng phải lôi anh ra ngoài!

Đây tính là chuyện gì? Nhận tôi làm huynh đệ, còn Mễ Trần thì lại trở thành con rể?

Cuối cùng, vẫn là Thanh Linh đỏ mặt kéo Thanh Huyền về phòng, lúc này mới tàn tiệc, nói tạm biệt với chúng tôi, ở lại trong môn phái Thanh Thành rất nhiều ngày, Kháng Thiên giả đều chưa từng xuất hiện lại.

Đến ngày thứ sáu, tôi nhận được một đoạn truyền âm, rõ ràng là giọng nói của lão Doãn, lão Doãn nói cho tôi biết, đã có tin tức về long khí!

Khi nghe thấy tin tức này, tôi vui sướng nhảy dựng lên, bởi vì trong đầu tôi, lúc nào cũng đang nghĩ tới chuyện mà lão Doãn nói.

Đó chính là tìm long khí, trên người tôi vẫn còn Long Du Bát Hoang Quyền, là một đạo thuật không thua kém Thiên Uy Pháp Thân, nhưng khổ nỗi, thứ này cần sự trợ giúp của long khí mới tu luyện được, mà long khí, cũng giống với lực Thiên Uy, không dễ tìm.

Đương nhiên, đây chỉ là một điểm trong đó, một điểm khác lão Doãn nói cho tôi biết, trong tay ông ta có một trận pháp, cần sự trợ giúp của long mạch, sau khi trận pháp lập thành, có thể trở thành đại trận vừa tấn công vừa bảo hộ cho tông môn, hơn nữa còn sinh sôi mãi không thôi.

Đối với trận pháp lợi hại này, tôi đã dòm ngó từ lâu, mà lão Doãn cũng nói, tôi tạm thời đừng nghĩ tới, bảo tôi cứ tìm thấy long khí xong, nói tiếp cũng không muộn.

Có điều giờ phút này, tôi lại lần nữa kinh ngạc về thực lực của lão Doãn, cách không gian truyền âm tôi thấy qua, Hoàng Tiểu Tiên cũng làm được, nhưng đâu là tình huống gì, môn phái Thanh Thành cách Đạo Minh bao xa? Lão Doãn vẫn có thể trực tiếp truyền âm cho tôi, không thể không nói, thực lực của lão Doãn rốt cuộc phải khủng khiếp đến mức nào? Mới có thể làm được những chuyện này?

Nhưng, hiện tại không phải lúc tôi suy ngẫm vấn đề này, tôi trực tiếp đi tìm Mễ Trần, nói với anh ta tôi phải rời đi, lần này có tin tức về long khí, tôi không thể bỏ qua, nhất định phải bắt được cơ hội này, nếu mất đi cơ hội lần này, cũng không biết sẽ phải đợi bao lâu!

- Đạo Minh xảy ra chuyện rồi sao? Có cần tôi đi cùng không?

Nghe nói tôi phải đi, Mễ Trần lập tức hỏi.

Tôi cười lắc đầu, sau đó nói, không phải, mà là có chuyện khác, tôi phải đích thân đi một chuyến!

Nói đến đây, Mễ Trần thở phào một tiếng, mà trong tay tôi cũng xuất hiện bốn cây Ngưng Hồn Thảo.

- Thứ này có thể trợ giúp hai người mau chóng tiến vào cảnh giới Ngưng Anh, nhưng dù sao cũng là vật bên ngoài, dùng nhiều cũng không tốt!

Tôi đưa Ngưng Hồn Thảo trong tay cho Mễ Trần và Thanh Linh, thản nhiên nỏi.

Ngưng Hồn Thảo trên người tôi nói ít cũng không ít, vẫn còn khoảng 30 cây, nhưng thứ này nói nhiều cũng không nhiều, không phải người xứng đáng được tôi tin tưởng, thì tôi cũng không muốn lấy ra.

Hơn nữa thứ này dùng nhiều rồi, sẽ gây hại tới cơ thể, dưới tình trạng bình thường, dùng hai cây đã là giới hạn!

- Thứ này quá quý giá!

Sắc mặt Mễ Trần nặng trĩu, lên tiếng nói với tôi, Thanh Linh ở một bên cũng không nói gì!

- Anh là anh em của tôi, sao phải nói nhiều như vậy, quan trọng nhất là, trên người tôi vẫn còn không ít!

Tôi lườm Mễ Trần một cái, lập tức nói.

- Mẹ nó, thế thì thuộc về tôi rồi!

Mễ Trần không nói thêm gì, trực tiếp túm lấy Ngưng Hồn Thảo, giống như sợ tôi sẽ đổi ý.

- Cái đó, em không cần nữa, anh cần là được rồi!

Thấy Mễ Trần đưa Ngưng hồn Thảo cho mình, Thanh Linh có chút ngượng ngùng lên tiếng.

- Chị dâu đừng khách sáo, coi như là quà mừng hai người đến với nhau, sớm sinh cho tôi một đứa cháu béo khỏe là được!

Nói xong, tôi gần như không đợi Mễ Trần nổi giận, trực tiếp xoay người biến mất khỏi chỗ cũ, để lại một tràng cười thích chí.

Mễ Trần phía sau lại không tức giận, nhìn bóng hình đã biến mất, thấp giọng thì thào:

- Người anh em, hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta không ai bị làm sao!

Nói xong, Mễ Trần nắm lấy tay Thanh Linh, xoay người đi vào trong môn phái Thanh Thành.

……….

Đoàn người chúng tôi không chậm trễ, sáng sớm ngày tiếp theo đã có mặt ở Đạo Minh, tôi không nán lại, mà đi thẳng tới chỗ lão Doãn.

- Ô, nhóc con này đến cũng nhanh gớm! tôi còn tưởng anh không nóng lòng!

Thấy tôi xuất hiện, lão Doãn liền lên tiếng trêu chọc, tôi lại cười ngượng ngùng, nói với lão Doãn.

- Ông đừng trêu cháu nữa! cháu đây chẳng phải là vì luôn nghĩ đến sao?

Lão Doãn cười cười, cũng không nhiều lời, mà ném thẳng một mảnh giấy đến trước mặt tôi, khi tôi mở mảnh giấy ra, lập tức nhìn thấy nội dung bên trong.

- Núi Cổ Tiền, long mạch hiện thế! Không chỉ một con!

Một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến tôi kinh hãi, núi Cổ Tiền? đây là nơi nào? Lòng tôi có chút nghi hoặc, đầu tiên là bởi vì tôi không biết nơi này, thứ hai, càng thêm kinh ngạc, đó chính là không chỉ một con!

Long mạch, không chỉ một con, đây là khái niệm gì!

Hít sâu một hơi, tôi thu mảnh giấy lại!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.