Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thần thổ

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Nhìn vào huyệt động, cảm nhận cẩn thận một lượt, tôi cuối cùng vẫn bước chân đi ra ngoài, vừa mới đi ra, lập tức mấy con chuột đang tiến vào trong động bỗng xoay người lại, nhe ra hai cái răng với tôi, phát ra tiếng “chít chít chít”.

Tôi nhìn thấy sự hung dữ trong ánh mắt mấy con chuột, đối với điều ấy, tôi không nói nửa câu nào, một luồng chân nguyên bắn ra, hất tung đám chuột lên.

Sau khi đòn tấn công của tôi phóng ra, lập tức nghe thấy trong huyệt động phát ra một tiếng gầm gừ, thân người tôi lùi ra sau mấy bước, thầm nghĩ trong lòng “ tới đây!”

Chít chít…..

Một âm thanh phẫn nộ vang ra từ trong huyệt động, một luồng khí thế hùng hậu truyền đến, giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một thân hình toàn thân đen sì phi ra từ trong động, phóng tới chỗ tôi.

Cảm nhận được luồng gió đang thổi tới, tôi đánh ra một chưởng, đập vào với thân ảnh màu đen.

Thình!

Một âm thanh trầm đục vang lên, thân ảnh màu đen bay ngược ra sau, lần giao thủ vừa rồi, tôi đã thăm dò được thực lực của bóng đen này.

Có lẽ tương đương với thực lực cảnh giới Nguyên Đan cấp hai.

Khi bóng đen rơi xuống đất, tôi cũng nhìn thấy rõ, trước mặt có một con chuột khổng lồ, lông khắp người đều một màu đen, trong đôi mắt lấp lánh, loé ra hào quang “khôn khéo”.

Quan trọng nhất là, hình thể của con chuột, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của chuột bình thường, nhìn không khác gì một con lợn rừng.

Cũng may có hai cái răng nhọt hoắt kia nhìn rất nổi bật, và cả cái đuôi phía sau nữa.

Chít chít chít…..

Lại là một tiếng kêu chói tai phát ra từ trong miệng con chuột, ngay sau đó, tôi thấy con chuột lao tới, mà trên người con chuột thành tinh, còn toát ra luồng chân nguyên không tầm thường, cái đuôi sau lưng vung một cái, giống như một cái roi dài, hướng về phía đầu tôi quật xuống.

Đồng tử tôi hơi co lại, công kích của nó không ngờ lại tàn nhẫn thế, đủ để chứng minh linh trí của nó nhất định không tầm thường, nhưng theo lý mà nói, yêu thú sau khi lên tới cảnh giới Nguyên Đan chẳng phải có thể hóa thành người rồi sao? Như thế nào mà con chuột vẫn trong hình hài này?

Tôi nhớ rõ hoàng Tiểu Tiên cũng lên tới cảnh giới Nguyên Đan là biến hình rồi, hơn nữa thứ này còn không nói được tiếng người? thật khiến lòng tôi không khỏi thấy nghi hoặc.

Đối mặt với công kích của con chuột, tôi đương nhiên không hề lùi bước, nhắm trúng cái đuôi, tay của tôi bắt chặt lấy.

Bốp!

Một âm thanh vang lên, đuôi chuột đã nằm trong tay tôi, tôi mau chóng dùng sức, nắm chặt đuôi chuột trong tay.

Ngay sau đó, tôi ra sức, đập con chuột vào một thân cây lớn ở bên cạnh.

Thình!

Âm thanh kịch liệt đột nhiên vang ra, cây đại thụ run rẩy kịch liệt, lá cây bay tán loạn xuống dưới, sau đó là tiếng kêu the thé.

Có điều động tác trong tay tôi vẫn không dừng lại, lại nắm lấy đuôi con chuột có thể hình như lợn rừng quật cả người nó xuống đất.

ầm ầm….

Một tiếng nổ vang lên, mặt đất nứt toác, đất đá bay lên mù mịt, những con chuột ở xung quanh đã bị một màn này dọa sợ tán loạn, trong miệng chuột vương, truyền ra những tiếng ‘chít chít chít’ như đang cầu xin tha thứ.

Đối với lời cầu xin của con chuột, tôi không hề để ý, bởi tôi cảm giác được, khí mùi trên người con chuột này vẫn dồi dào.

Tôi đương nhiên không có hứng thú giết nó, dù sao vừa mới tiến vào trong núi Cổ Tiền, cũng phải tìm hiểu chút về tình hình trong này, mà con chuột này cũng không tồi.

Nửa tiếng sau, động tác trong tay tôi tạm dừng lại, ném con chuột xuống dưới đất, lúc này, cả người con chuột run rẩy không ngừng, hơi thở mong manh thoi thóp, nhưng tạm thời chưa chết được.

Tôi giơ chân đá vào mông con chuột, thấp giọng nói:

- Được rồi, đừng giả chết, mau đứng lên cho ta!

Tiếng nói của tôi khiến con chuột run lên, run rẩy đứng dậy, xem ra nó có thể nghe hiểu lời tôi nói, mà tôi cũng không do dự, nói với con chuột trước mặt.

- Ta biết trong huyệt động của ngươi có bảo bối, mau phân phó tiểu đệ của người mang ra đây!

Nhìn con chuột đang ‘hấp hối’, tôi lập tức lên tiếng.

Mà giờ phút này, tôi phát hiện con chuột lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, rất rõ ràng, đối với bảo bối của chính mình, chỉ sợ được nó coi là trân bảo, hiện tại bảo nó cống nộp ra, đổi lại là ai cũng không muốn.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt tôi lóe qua sát ý, con chuột kêu lên một tiếng ‘chít chít chít’, sau tiếng kêu của nó, mấy con chuột đang trốn ở xung quanh bỗng chui ra, bò vào trong huyệt động.

Không lâu sau, một bao tải khá to đã xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy bao tải, tôi hơi sửng sốt, con mẹ nó đây là bảo vật sinh mệnh? Mà lại dùng bao tải để đựng?

Không đợi tôi phản ứng lại, đột nhiên trong đầu tôi vang lên tiếng nói kinh hỉ của kiếm linh:

- Ta đ*, chủ nhân lần này ngài kiếm được món hời rồi, đây là khí mùi của ngũ hành thần thổ, không ngờ lại có thể gặp được ở nơi này!

Ngũ hành thần thổ? Tuy rằng tôi không biết thứ mà kiếm linh nói là gì, nhưng dựa theo phản ứng của kiếm linh, thì đây nhất định là bảo bối không tồi.

Tôi vội vàng đi tới chỗ bao tải, khi mở ra, tôi nhìn thấy bên trong có một nắm thổ nhưỡng màu sắc rực rỡ?

(thổ nhưỡng: chỉ đất)

Nhìn kỹ, màu sắc trong này có năm loại, lúc nãy kiếm linh nói gì mà ngũ hành thần thổ, năm màu sắc này vừa hay đối ứng với màu sắc của thiên địa ngũ hành?

Trong lúc khiếp sợ thì đồng thời, tôi cũng vội vàng hỏi kiếm linh, ngũ hành thần thổ rốt cuộc có tác dụng gì? Kiếm linh nói với tôi, rất nhiều linh dược giữa trời và đất, đơn giản chính là nằm trong ngũ hành.

Bên trong ngũ hành thần thổ, không cần biết là trồng linh dược gì, đều có hiệu quả trưởng thành nhanh hơn bình thường, đây chính là bảo bối thượng đẳng.

Sau khi kiếm linh giải thích đơn giản cho tôi nghe, lòng tôi không khỏi kinh hãi, ông nội nó, ngũ hành thần thổ không ngờ lại lợi hại đến vậy?

Phải biết rằng, đối với một tông môn, linh dược chính là thứ quan trọng, còn đối với Đạo Minh mà nói, chẳng phải giống như thần trợ sao?

Tuyệt đối là bảo bối hiếm có, tôi vội vã thu thứ này lại, sau đó đứng lên, nhưng chính lúc này, tiếng của kiếm linh lại vang lên.

- Chủ nhân, ngài đừng kích động, con chuột này chơi khăm ngài rồi, trong huyệt động của nó vẫn còn, một cái bao tải nhỏ này, nhiều nhất cũng chỉ được tính là một phần ba trong đó!

Khi kiếm linh nói xong, tôi nhịn không được chửi thề một câu, tôi đ*, hóa ra thứ này định dùng chút ngũ hành thần thổ để đuổi tôi đi?

Nghĩ đến đây tôi cố gắng nén giận, trực tiếp nắm lấy cái đuôi con chuột, lại quật nó mấy phát, tiếng kêu ai oán truyền ra, tôi lại lần nữa đập cả người nó xuống đất.

- Con chuột kia, ngươi nghĩ ông đây dễ bị lừa thế à? Mau kêu tiểu đệ của mình chuyển hết toàn bộ bảo bối ra đây, nếu dám giữ lại một tý tẹo nào, ta cam đoan lát nữa sẽ có thịt chuột nướng ăn!

Lần này, tôi vừa mới nói xong, lại nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong ánh mắt con chuột, có lẽ nó đang sợ hãi, tôi làm thế nào phát hiện ra bí mật của nó, có điều sau đó, tôi thấy nó nói gì đó với mấy con chuột, vẫn trưng ra bộ dáng thất vọng.

Không lâu sau, hai bao tải lớn đã được kéo tới trước mặt tôi, nhìn thấy ngũ hành thần thổ bên trong, tôi rất vừa lòng, còn trong vài túi nhỏ hơn, thì có mấy chục cây linh dược, năm tháng cũng không ngắn, xem ra được gieo trồng ở bên trong huyệt động.

Lúc này kiếm linh cũng nói cho tôi biết, bên trong huyệt động không còn đồ vật gì!

Nghe vậy tôi mới hài lòng gật đầu, lại nhìn con chuột trước mắt, trong đầu tôi xuất hiện một ý tưởng.

- Nếu hiện tại bảo bối đã tới tay, vậy thì con chuột này cũng không còn tác dụng gì rồi, giết cho xong!

Nói xong, khí thế trên người tôi trở nên sắc bén, có điều, trước mặt bỗng nhiên truyền tới một giọng nói:

- Đại ca, ngươi thật vô nhân đạo! cái gì ta cũng đưa hết cho ngươi rồi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.