Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nhận ta là chủ hoặc là chết!

Phiên bản Dịch · 2381 chữ

Tôi vô cùng kinh hãi nhìn con chuột trong ánh mắt tràn ngập vẻ van xin trước mặt, bởi vì tiếng nói vừa rồi, truyền ra từ trong miệng nó, nó biết nói tiếng người?

- Ngươi biết nói tiếng người?

Tôi nhìn con chuột lớn, cất tiếng hỏi.

Con chuột gật đầu với tôi, vẻ mặt vô tội, mà tôi lập tức tỏ ra tức giận, nhìn con chuột:

- Nếu ngươi đã biết nói, thế tại sao lúc trước lại không há mồm ra hả, có phải còn có đồ gì đang giấu ta hay không?

Bị tôi nói như vậy, con chuột tỏ ra oan uổng, vội vàng lên tiếng:

- Đại ca, ta oan uổng quá! Những gì có trong động của ta, toàn bộ đều đã chuyển hết ra ngoài cho ngươi rồi, nếu không tin thì ngài vào xem đi? Vẫn còn một con chuột cái, ngài cũng muốn mang đi?

Nhìn thấy biểu cảm như con người trên mặt con chuột, lòng tôi bỗng cảm thấy thú vị, có điều lại không để lộ ra ngoài mặt.

- Vậy vì sao lúc trước ngươi lại giả bộ không biết nói?

Lúc này, con chuột tỏ ra bất đắc dĩ, vội vàng nhìn tôi giải thích:

- Con mẹ nó ai mà biết loài người các ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì? Một trăm năm trước, lão đại của ta cũng gặp một tu sĩ loài người, lúc ấy lão đại đã mở miệng xin tha, sau đó loài người bảo lão đại ta nói qua một chút về tình hình trong này, nhưng vừa nói nói xong, lão đại ta đã bị giết!

Nghe con chuột nói vậy, tôi lập tức hiểu ra, hóa ra nó đã tu luyện được trăm năm rồi, mà trăm năm trước hắn vẫn chỉ là một tiểu đệ, lão đại lúc đó của hắn gặp loài người, kết quả là bởi vì biết nói, nên bị giết.

Xem ra hắn cũng coi như khá thông minh, bởi vì nhìn thấy vết xe đổ của lão đại, không ngờ lại làm bộ không biết nói, nếu theo lẽ thường, bảo bối tới tay, cũng không còn giá trị lợi dụng, nhất định sẽ tha cho nó.

Tôi cũng không định giết nó, chỉ muốn hù dọa một chút, không ngờ nó lại bị dọa đến mức tự vạch trần bản thân.

Lúc này, tôi cười cười nhìn con chuột, một nụ cười thật hòa nhã:

- Cái đó, thật ra ta chỉ dọa ngươi tí thôi, không định giết ngươi!

- Có điều hiện tại, ta phải hỏi thăm một chút tình hình trong này!

Khi tôi nói xong, con chuột lập tức nhìn tôi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng, hắn đã ý thức được gì đó, nhìn bộ dạng buồn cười của hắn, hình như là muốn tức giận, nhưng lại không dám.

Kế đó, tôi bắt đầu hỏi thăm tình hình về núi Cổ Tiền, căn cứ theo những gì con chuột nói với tôi, đây là nơi biên cương của núi Cổ Tiền, nó chẳng qua là vì nhờ có ngũ hành thần thổ, nên thành một con chuột có chút tu vi một trăm năm mà thôi.

Đối với tình hình bên trong núi Cổ Tiền nó cũng hoàn toàn không biết gì cả, nhìn bộ dạng của nó, hình như cũng không giống đang nói dối.

- Được rồi, hiện tại hình như đúng là ngươi còn tác dụng gì nữa!

Tôi gật gật đầu, nhìn con chuột nói.

- Mẹ nó, đừng mà đại ca, ta có thể giúp ngươi! Khứu giác của ta rất nhanh nhạy, có thiên phú đặc biệt với linh dược, bằng không ta cũng không thể tìm được nhiều linh dược như thế có phải không, ta có thể giúp ngươi tìm được nhiều bảo bối hơn, đến lúc đó ngươi tha cho ta một mạng, thế nào?

Lúc này, tôi nhìn thấy con chuột sốt ruột đến mức đứng thẳng bằng hai chân, khom lưng cầu xin, mà khi hắn đứng lên còn cao hơn cả tôi, thực sự rất buồn cười.

Đối với bản lĩnh gì đó của con chuột, thực ra tôi cũng không để ý, bởi vì kiếm linh vốn dĩ cũng đã có “Bug” này, có điều lại nói, con chuột này tốt xấu gì cũng là yêu thú bản địa, giữ ở bên người cũng không phải là không có tác dụng.

- ồ, nghe ngươi nói vậy, đúng là có thể giữ ngươi lại, có điều, chuột trước nay đều gian trá, nếu giữa đường ngươi giở trò gì thì sao? Vẫn là giết ngươi cho rồi!

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chưởng canh bắt đầu ngưng tụ trong tay, chuẩn bị đánh xuống người con chuột.

Lúc này, con chuột bò quỳ xuống dưới đất, tiếp tục lên tiếng cầu xin:

- ta nhận chủ, ta có thể nhận chủ mà lão đại! đừng giết ta!

Nghe thấy lời này, động tác trong tay tôi dừng lại, con chuột lại vội vàng nói với tôi, nó có thể nhận tôi làm chủ, như vậy tôi có thể khống chế nó, không sợ nó làm xằng bậy.

Cổ nhân đều so sánh những kẻ gian xảo tham sống sợ chết với chuột, xem ra không phải là không có đạo lý.

Con chuột này nếu đặt vào trong các tu sĩ, cũng không phải là kẻ yếu, nhưng lại quá sợ chết, có điều lại nói, ai con mẹ nó không sợ chết chứ?

Không lâu sau, trong lòng bàn tay tôi đã có một ấn ký kỳ lạ, xem ra con chuột này không nói sai, tôi xoay người nhảy lên lưng con chuột, khẽ quát một tiếng:

- xuất phát, đi sâu vào trong núi Cổ Tiền!

Tôi cưỡi con chuột khổng lồ, tiếp tục tiến lên, sau khi nhận chủ, tôi đặt cho con chuột một cái tên, gọi là “Tiểu Hắc”, bởi vì lông trên người nó đều là màu đen, đặt cái tên này là quá thích hợp rồi!

Trên đường, Tiểu Hắc nói cho tôi biết, hắn đã sống ở đây hơn một trăm năm, nhưng căn bản chưa từng ra ngoài, đều bận rộn tu luyện, nhưng hắn nghe nói sâu bên trong núi Cổ Tiền, toàn là nhân vật đáng gờm.

Chỉ cần không cẩn thận, sẽ chôn thây tại chỗ, cho nên hắn không dám chạy linh tinh.

Hơn nữa vì bảo vệ cho huyệt động của chính mình, hắn rất cẩn thận, chỉ cần lân cận xuất hiện yêu thú mạnh hơn mình, hắn sẽ lập tức rời sang nơi khác, vốn lúc trước huyệt động của hắn ở gần bên trong một chút, nhưng cuối cùng lại phải chuyển ra ngoài.

Dọc đường trò chuyện với Tiểu Hắc, cũng trở nên vui vẻ hơn, đi hết nửa ngày, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy yêu thú thứ hai.

Tiểu Hắc nói với tôi, càng tới gần trung tâm, linh khí càng nồng nặc, cho nên bên ngoài rất hiếm nhìn thấy yêu thú, nếu không có phải do hắn có bảo bối ngũ hành thần thổ, thì chắc phải cứng đầu đi nơi khác nhiều linh khí hơn tu luyện.

Có điều vẫn còn một điểm có thể nhìn được ra, thiên phú tu luyện của Tiểu Hắc không tốt lắm, có sự trợ giúp của ngũ hành thần thổ, nhưng mới tu luyện tới thực lực cảnh giới Nguyên Đan cấp hai.

- đúng rồi Tiểu Hắc, ngươi nói xem lúc ta rời đi, liệu có thể cùng mang cả ngươi ra ngoài núi Cổ Tiền không?

Đột nhiên nghĩ tới khả năng này, tôi liền hỏi Tiểu Hắc, nghe vậy Tiểu Hắc hơi sửng sốt, sau đó nói, trước nay chưa từng có ai làm như vậy, cho nên hắn không biết, có điều hắn nói hắn cũng rất muốn ra ngoài.

Bởi vì không biết núi Cổ Tiền này bị làm sao, tới cảnh giới Nguyên Đan rồi mà vẫn chưa thể biến hình, dù sao hiện tại hắn cũng đã nhận tôi làm chủ, có thể đi ra ngoài, ít nhất còn hóa được thành hình người, thể thì không thể tốt hơn rồi.

- ngoan ngoãn đi theo ta, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi ra ngoài!

Nghĩ tới dự định trong lòng, tôi bỗng thấy kích động, đến lúc tối, cuối cùng tôi lại lần nữa cảm nhận được khí mùi của yêu thú, khí mùi này mạnh hơn Tiểu Hắc không ít, mà sau khi Tiểu hắn cảm nhận một chút, liền nói với tôi, phía trước là một con báo phong lôi.

- báo phong lôi, đã đạt tới thực lực Nguyên Đan cấp bốn, xem ra càng vào sâu, thực lực của yêu thú càng thêm mạnh!

Tôi thè lưỡi ra, có chút kích động liếm liếm môi, có điều đối với tôi mà nói, không có trở ngại gì, vỗ vỗ lên thân Tiểu Hắc, lên tiếng:

- đi, chúng ta đi gặp con mèo nhỏ đó!

Lúc này, tôi lại không ngờ, khóe miệng Tiểu Hắc khẽ giần giật, ông nội nó, đây là báo phong lôi cảnh giới Nguyên Đan cấp bốn, mà bị gọi thành con mèo nhỏ?

Hai phút trôi qua, chúng tôi đến trước cửa một huyệt động, huyệt động này bị thực vật che chắn, mà khí mùi kia đúng là đang truyền ra từ bên trong.

- Tiểu Hắc, ngươi ra khiêu chiến!

Tôi nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Hắc, cất tiếng nói.

Tiểu Hắc do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên, trầm ngâm một lúc, Tiểu Hắc quát lớn:

- Con mèo nhỏ, mau lăn ra đây, bổn đại gia muốn báo thù cướp phủ mười năm trước!

Tiếng nói của Tiểu Hắc vang lên, bên trong huyệt động phát ra tiếng gầm hung mãnh, thậm chí, huyệt động đã xuất hiện những âm thanh “ầm ầm”, đó là khí mùi của lôi điện.

Báo phong lôi, theo như lời Tiểu Hắc nói, tốc độ của thứ này cực kỳ nhanh, hơn nữa trên người còn có năng lượng lôi điện, có điều hình như Tiểu Hắc này vẫn còn chuyện giấu tôi.

Giờ phút này, một thân hình màu bạc lóe qua, lập tức trước mặt chúng tôi, nhiều thêm một con báo đốm, trên người có một luồng lực lôi điện bao quanh.

Con báo cao nửa thân người, thân hình to khổng lồ, trên người tản ra luồng khí mùi mạnh mẽ.

- Con chuột thối, xem ra mười năm trước tha cho mày một mạng là quyết định không sáng suốt!

Khi báo phong lôi xuất hiện, lập tức nhìn Tiểu Hắc, không thèm để ý tôi, tôi hiểu ngay ra, báo phong lôi và Tiểu Hắc hình như có mâu thuẫn.

Tôi nhìn Tiểu Hắc, tên này lúc trước không nói với tôi, hơn nữa còn cố ý dẫn tôi tới phương hướng này, chính là vì muốn xử lý báo phong lôi.

Đối mặt với ánh mắt của tôi, Tiểu Hắc không biết phải làm sao, đi tới bên cạnh tôi, khẽ nói:

- Chủ nhân, người này mười năm trước đã chiếm đoạt động phủ của ta, có điều ta tuyệt đối không hề cố ý, đi vào sâu trong núi Cổ Tiền, đúng là phải đi qua nơi này!

Hình như biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, Tiểu Hắc lập tức nói, không thể không nói, hắn thực sự rất thông minh.

- Con chuột thối! mày không ngờ lại nhận chủ rồi? thật mất mặt giới yêu thú quá!

Lúc này, tiếng nói của báo phong lôi truyền đến, nghe vậy Tiểu Hắc đột nhiên giận dữ, chỉ vào báo phong lôi, gắt gỏng:

- Báo đốm! con mẹ nhà mày tốt nhất nên ngậm miệng lại, chủ nhân của tao không phải là người để mày tùy ý buông lời sỉ nhục!

- Hừ, đồ vô tích sự, tao muốn xem xem năng lực của chủ nhân mày thế nào!

Nhưng, đối mặt với lời nói của Tiểu Hắc, báo phong lôi lại không hề để tâm, ngay sau đó, trên không trung vang lên tiếng xé gió, một thân hình màu bạc phóng vụt lên, phi tới chỗ tôi.

Đồng tử tôi hơi co lại, một tay đẩy Tiểu Hắc sang một bên, lúc này, thân hình của báo phong lôi đã ở trước mặt tôi.

Tôi nắm chặt nắm đấm, chân nguyên bắt đầu khởi động, tôi gần như không do dự, trực tiếp vung một quyền về phía báo đốm trước mặt.

Nắm đấm và móng vuốt của báo đốm va và nhau, một cơn gió khủng bố thổi lên, thổi tung đất đá dưới đất, thân người của báo phong lôi bay ngược ra ngoài.

Khóe miệng tôi khõe nhếch lên, chân nguyên dao động dưới chân, thân người biến mất tại chỗ.

- Con mèo đốm, xem thường người khác thật không phải là thói quen tốt!

Lần thứ hai xuất hiện, đã ở trước mặt báo phong lôi, một bàn tay nắm lấy đuôi con báo.

Thấy một màn như vậy, cả người Tiểu Hắc lạnh toát, có lẽ lúc trước, hắn cũng đã bị chiêu này dày vò nửa sống nửa chết, giây tiếp theo, trong rừng vang lên từng đợt âm thanh trầm đục.

- Thằng khốn, mau thả ta ra, có bản lĩnh thì chiến đấu chính diện!

Tiếng gầm của Báo phong lôi không ngừng truyền ra, giọng nói cực kỳ phẫn nộ.

Có điều đối với sự phẫn nộ của hắn, tôi lại không hề để tâm, hơn nửa tiếng sau, tiếng gầm ai oán của báo phong lôi im bặt, thì động tác của tôi mới dừng lại, ném báo phong lôi sang một bên.

Báo phong lôi hấp hối nhìn tôi trân trân, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Ngươi, ngươi tại sao lại không sợ lực lôi điện của ta? Cho dù là một cảnh giới Nguyên Đan bình thường, cũng phải kiêng dè!

Đối với nghi hoặc của báo phong lôi, tôi chỉ cười ảm đạm, sau đó nhìn hắn nói:

- Hai lựa chọn, nhận ta làm chủ, sống! hoặc là, chết!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.