Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ký ức đã mất

Phiên bản Dịch · 1923 chữ

Cảm nhận được biến hóa, lòng tôi càng thêm nặng nề.

Cái gọi là ngưng tụ Nguyên Anh, chính là dẫn khí của trời đất, phối hợp với lực thần hồn, phá vỡ Nguyên Đan, lấy thần hồn làm gốc, ngưng tụ ra một phân thân của thần hồn.

Sau khi ngưng tụ được Nguyên Anh, giống như trên người nhiều thêm một cái khí hải, đồng thời cũng cùng hấp thụ linh khí thiên địa, đây cũng chính là nguyên nhân cảnh giới Ngưng Anh mạnh hơn cảnh giới Nguyên Đan.

Năm khí hải, đương nhiên sẽ mạnh hơn Nguyên Đan không biết bao nhiêu lần.

Cẩn thận cảm thụ biến hóa trong Nguyên Đan, ngay sau đó, một âm thanh trầm trầm đột nhiên vang ra từ trong cơ thể tôi.

Bục!

Giống như thứ gì đó cuối cùng cũng bị phá vỡ, trong Mộc Thần Cung của tôi, Nguyên Đan đã vỡ, một luồng khí xanh biếc đột nhiên truyền ra từ bên trong Nguyên Đan, tia sáng trải rộng.

Cùng lúc đó, tôi cảm giác được những chân nguyên tản ra ngoài sau khi nguyên đan bị vỡ, đều bị tia sáng này hút vào, càng lúc càng nhiều chân nguyên bị hút vào trong tia sáng, một thân ảnh tý hon từ từ hiện ra.

Nhỏ bé bằng một bàn tay trẻ con,hình dạng giống tôi như đúc, ngũ quan hắn đoan chính, hai mắt khép hờ, ngồi khoanh chân trong Mộc Thần Cung, hai tay đặt trên đùi, thoạt nhìn giống một đồng tử đang ngồi thiền.

Trên người hắn, có vô số luồng năng lượng trong suốt lóng lánh vờn quanh, khí mùi đó, mạnh hơn Nguyên Đan khi trước không biết bao nhiêu lần, mà lúc này , tôi nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh trước mặt.

Hắn hình như có cảm ứng, không ngờ lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, tinh quang chợt lóe lên trong đáy mắt hắn.

Cạnh cạnh cạnh!

Trong người đột nhiên truyền ra một tiếng vang ‘cạnh cạnh’, giống như xương cốt toàn thân đều đang được thả lỏng.

Khi cảm giác này hoàn toàn biết mất, cả người tôi đứng lên từ dưới đất, cảm thụ năng lượng truyền đến trong Mộc Thần Cung, cảnh giới Ngưng Anh!

Tuy rằng mới là Nhất Khí Ngưng Anh, nhưng giờ phút này tôi cảm giác được, bản thân mình của hiện tại, so với thời điểm ở cảnh giới Nguyên Đan, mạnh hơn rất nhiều.

Cảm giác này, quả thực khi trước không thể so sánh, tôi nắm chặt tay, cảm thụ năng lượng mãnh liệt trong người, hiện tại nếu lại đối đầu với Cơ Thánh Thiên, tôi nghĩ thực sự không còn có gì phải sợ hãi.

- Cơ Thánh Thiên, càng lúc càng chờ mong gặp lại lần nữa rồi!

Ngẩng đầu, tôi nhìn ra phía bầu trời u ám bên ngoài, những âm thanh trầm trầm cũng truyền đến, nhìn Hoàng Tiểu Tiên trong huyệt động, phát hiện cả người chị ta đang bị huyết khí bao quanh, sắc mặt của Hoàng Tiểu Tiên hơi ửng hồng.

Rõ ràng, hiện tại Hoàng Tiểu Tiên đang tiến vào thời điểm quan trọng nhất khi hấp thụ tinh huyết, tôi ngồi khoanh chân ở một bên, tuy rằng đã đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh, nhưng tôi vẫn cần củng cố cho cảnh giới của mình.

Lần này, tiến vào trong núi Cổ Tiền, tuy rằng chưa thấy long mạch xuất thế, nhưng thu hoạch của tôi đã không tầm thường, núi Cổ Tiền, quả nhiên là một nơi không tồi!

Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi hơi nhếch lên, ngồi khoanh chân xuống, vứt bỏ tạp niệm trong lòng.

Tình trạng này kéo dài ba ngày, cuối cùng, một âm thanh trầm đục truyền ra khắp huyệt động, nghe thấy âm thanh này, tôi đột nhiên mở mắt, sau đó vội vàng quay đầu nhìn ra sau lưng.

Bởi vì âm thanh này, đúng là truyền ra từ phía đó, tôi lập tức nhìn thấy huyết khí quanh người Hoàng Tiểu Tiên trở nên điên loạn, sau đó chui vào trong người Hoàng Tiểu Tiên, chị ta bỗng nhiên cau mày.

Sau khi toàn bộ huyết khí chui hết vào trong người Hoàng Tiểu Tiên xong, hai mắt đang nhắm chặt của chị ta chậm rãi mở ra, tôi lập tức cảm nhận được khí thế khiến tôi sởn tóc gáy.

Nhưng cảm giác này chỉ lóe qua giây lát, sau đó đã hoàn toàn biến mất, tiếp đó, Hoàng Tiểu Tiên đứng dậy.

- Không ngờ em cũng đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh?

Ánh mắt của Hoàng Tiểu Tiên hơi kinh hãi, sau đó lên tiếng nói với tôi, nghe vậy tôi khẽ mỉm cười,gật đầu với Hoàng Tiểu Tiên.

- Xem ra chị cũng đã hấp thụ tinh huyết thành công!

Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tôi thấp giọng nói, lần này Hoàng Tiểu Tiên tranh đoạt truyền thừa, có thể nói là có sợ không có hiểm, duy chỉ có tinh huyết vị tiền bối Hồ tộc đã bị Kháng Thiên giả cướp đi một nửa.

- Chị thà không gặp được vị tiền bối của Hồ tộc nằm xuống ở nơi này!

Giọng nói của hoàng Tiểu Tiên mang theo chút thê lương, rất rõ ràng, chính chị ta cũng không phải rất muốn có được truyền thừa, nếu có thể lựa chọn, e rằng chị ta càng muốn vị tiền bối Hồ tộc không nằm xuống tại đây.

Đối với điều ấy, tôi bất đắc dĩ thở dài, sau đó lên tiếng nói với Hoàng Tiểu Tiên:

- Được rồi, người cũng đã mất, đúng rồi, nếu chị đã chiếm được truyền thừa, vậy có biết tại sao hai vị tiền bối này lại ngã xuống không?

Đột nhiên tôi nghĩ tới vấn đề chưa kịp hỏi xong lúc trước, mà khi nghe tôi hỏi vậy, Hoàng Tiểu Tiên có chút nghi hoặc quay đầu nhìn tôi, thấy biểu cảm của chị ta như vậy, tôi có chút khó hiểu.

Chợt, Hoàng Tiểu Tiên lên tiếng:

- Đoàn Lang chưa nói với em à?

Nói đến Đoàn Lang, tôi chợt nhớ ra, lúc trước đang hỏi hắn, nhưng vừa hay lại nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, cho nên chúng tôi đã vội vã đuổi tới, mà về sau tôi cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề này.

Hiện tại, tôi lại hỏi Hoàng Tiểu Tiên một câu giống vậy!

Thấy vẻ mặt kì lạ của Hoàng Tiểu Tiên, lòng tôi trở nên nặng nề.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Tôi vội vàng lên tiếng, truy vấn Hoàng Tiểu Tiên.

Hoàng Tiểu Tiên thở dài một tiếng, sau đó đáp:

- Không biết, về phần kí ức liên quan đến thời điểm ngã xuống, đoạn kí ức này, hình như đã bị người ta cưỡng ép xóa đi, cho nên bọn chị cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã ngã xuống thế nào!

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, tôi có chút ngơ ngẩn, đây là chuyện gì? Cái gì được gọi là bị người ta xóa đi? Lẽ nào hai vị này vì không muốn tiết lộ, nên lúc ngã xuống đã phong lại kí ức của chính mình sao?

Hay là nói, xong chuyện có người cố tình nhúng tay vào?

Có lẽ là cảm nhận được Hoàng Tiểu Tiên xuất quan, Chung Mãng Hổ và Đoàn Lang đang hộ pháp bên ngoài lập tức tiến vào trong, mà lúc này, tôi hỏi lại Đoàn Lang, nhưng, đáp án lại giống với Hoàng Tiểu Tiên.

- Sao lại vậy? ai mà rảnh rỗi đến mức chỉ đi xóa một đoạn kí ức của người khác thế?

Tôi thấp giọng thì thào, vấn đề này tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng vẫn chưa tìm ra lý do, rốt cuộc là bởi vì điều gì? Mới khiến cho những kì ức này bị xóa mất?

- Không , chính xác mà nói, kí ức bị mất không chỉ có một chút đó, một đoạn kí ức của khoảng thời gian trước lúc ngã xuống, cũng đều trắng xóa!

Chính lúc này, Đoàn Lang bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Tôi nhíu mày một hồi lâu, nhịn không được quay đầu, ánh mắt dừng trên người Chung Mãng Hổ, tên này sinh sống trong đây cũng đã lâu, không biết hắn có biết chút gì về chuyện này hay không.

- Chủ nhân, ngươi đừng nhìn ta! ở đây là trung tâm, nếu không bởi vì ngươi, ta cũng không biết bao giờ mới dám vào trong đây, cho nên ta không biết gì đâu!

Thấy tôi nhìn, Chung Mãng Hổ vội vã lên tiếng giải thích, nghe Chung Mãng Hổ nói vậy, tôi cũng hoàn toàn từ bỏ, xem ra, không biết được đáp án rồi.

Lúc này, tôi nhìn Chung Mãng Hổ, hỏi hắn biết gì về núi Cổ Tiền?

Chung Mãng Hổ trầm ngâm một lát, sau đó nói với tôi, những cái khác hắn không biết, nhưng lúc trước hắn từng nghe nói qua, nơi sâu trong núi Cổ Tiền, chính là cấm địa của cả núi Cổ Tiền, cũng chính là nói, không cần biết là bất kì yêu thú nào, thực lực có mạnh đến đâu, cũng không thể tự tiện tiến vào sâu trong núi Cổ Tiền.

Nghe giải thích của Chung Mãng Hổ, lòng tôi lại càng thêm nghi hoặc, núi Cổ Tiền còn tồn tại một nơi được gọi là cấm địa?

Cuối cùng, Chung Mãng Hổ cũng không nói được gì khác, tôi đành từ bỏ, cứ có cảm giác núi Cổ Tiền vô cùng thần bí, mà không biết, ai mới biết những chuyện này.

- Đi thôi, những thứ nghĩ không hiểu thì tạm thời đặt ra sau đầu, chúng ta đi tiếp, hiện tại ồn ào cũng đủ rồi, vở kịch có lẽ cũng sắp lên sân khấu!

Hít sâu một hơi, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang nói, nói xong, chúng tôi trực tiếp rời khỏi nơi này, sau đó tiến vào sâu trong núi Cổ Tiền, dọc đường đi, có thể nhìn thấy người đã ít hơn một chút.

Xem ra rất nhiều người đã quay lại giữa đường, nhưng vẫn còn rất nhiều những tu sĩ mình đầy thương tích, mà gót chân vẫn chưa dừng lại, long mạch, ai cũng không chê nhiều.

Trận đấu tranh đoạt long mạch cuối cùng, chỉ sợ mới là khó giải quyết nhất.

Chúng tôi đi mãi, đúng khoảng ba ngày sau, cuối cùng, hôm nay, trên trời vốn đang tối đen khìn khịt, đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo tới, âm thanh ‘xẹt xẹt’ còn láng máng vang ra.

Lôi điên thô to như thùng nước hiện ra trên không trung, bổ thẳng xuống phía dưới.

Đồng tử tôi hơi co lại, bởi vì bên dưới nơi sấm sét đánh xuống, tôi cảm giác được một tia năng lượng màu vàng đang lan ra, khiến tim người nhìn đập loạn nhịp.

- Đây là ? hiện tượng long mạch xuất thế?

Trầm ngâm một lát, tôi đột nhiên kinh hô thành tiếng, bởi vì một màn này, khó tránh khiến người ta nghĩ như vậy.

- Xem chừng đúng là như vậy, chúng ta phải tăng tốc!

Gương mặt của Hoàng Tiểu Tiên lập tức lạnh như băng, sau đó nói với tôi.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.