Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tiếng chuông

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

- Đi thôi, không được trì hoãn, phải nhanh chóng tới nơi xảy ra dị tượng, trên trời đột nhiên xuất hiện dị tượng, nhất định là có bảo vật xuất thế, hơn nữa, năng lượng Thiên Uy này, e rằng chính là long mạch rồi!

Lúc này, tiếng nói trầm trầm của tôi truyền ra, sau đó tôi đặt mông lên lưng Chung Mãng Hổ.

Ngay sau đó, xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng xé gió, chúng tôi rất nhanh đã tới nơi xuất hiện dị tượng.

Long mạch tuy rằng không chỉ có một con, nhưng dưới tình hình này, nếu không tới sớm, chỉ sợ ngay cả một ngụm canh cũng không ai chừa lại cho bạn.

Long mạch, bất kì ai cũng cực kì trông đợi!

Trên đường, trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ở bên trong núi Cổ Tiền.

- Đúng rồi, truyền thừa của mọi người đã bị xóa mất một đoạn trí nhớ, cụ thể có bao nhiêu phần trăm chắc chắn là do hai vị đó tự mình xóa đi?

Vấn đề này đáng để nghiên cứu, bởi vì chỉ có hai khả năng, một là bị người khác xóa, hai là tự mình xóa.

Đối với câu hỏi của tôi, Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang nhìn nhau một cái, sau đó nói cho tôi biết, người truyền thừa nếu như phong tỏa lại toàn bộ kí ức, thì kí ức sẽ dần dần được thả ra sau khi thực lực của người đạt được truyền thừa tăng lên.

Nhưng nếu trực tiếp bị xóa đi một phần kí ức, thì rõ ràng không phải là người truyền thừa làm, mà là có nhân tố khác ở bên trong,

- Cũng là nói, đã có người khác nhúng tay vào?

Lông mày tôi nhíu chặt, cả người trở nên có chút kinh ngạc.

Luc này, không chỉ có Hoàng Tiểu Tiên, mà ngay cả Đoàn Lang cũng gật đầu với tôi,

Xem ra, tôi đoán không sai, đoạn kí ức bị mất, chính là đã có người cưỡng ép xóa đi.

Vậy người này là ai? Phải biết rằng muốn xóa kí ức của hai kẻ mạnh Nhập Đạo, vậy đúng là quá đỗi dứt khoát, bạo tay.

Tuy rằng hai người đều đã ngã xuống, nhưng cảnh giới Nhập Đạo chung quy lại vẫn là Nhập Đạo, chứ không phải là chó là mèo, rốt cuộc ai có bản lĩnh xóa được một đoạn kí ức mà không gây tổn hại đến kí ức của truyền thừa?

Nguyên nhân làm như vậy rất đơn giản, đó là không muốn cho người khác biết được chân tướng, kể cả là người đoạt được truyền thừa.

Càng khiến tôi khó hiểu hơn, là ngay sau đó, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra tên một người, người này chỉ sợ có thể nói là bí ẩn nhất cả Hoa Hạ.

Người trông núi Côn Lôn!

Quan trọng là lúc trước chúng tôi tiến vào hai nơi truyền thừa, người trông núi Côn Lôn đã cảnh cáo chúng tôi không được làm bậy trong khu vực truyền thừa.

Nếu ngài ấy đã biết rõ về tình hình trong này, vậy nơi này đã xảy ra những gì, nhất định đều hay biết.

Cho nên tôi hoài nghi, không biết có phải là vị đó, đã xóa đi đoạn kí ức đặc biệt của hai kẻ mạnh siêu cấp không.

Nếu nói người trong núi Côn Lôn có đủ thực lực không, vậy tôi sẽ lập tức tin tưởng ngài ấy tuyệt đối, dù sao người trông núi Côn Lôn cũng không phải mạnh bình thường, ngay cả tứ đại cổ tộc cũng không dám đụng chạm.

Điểm này đủ để chứng minh sự khủng bố của người trông núi Côn Lôn, cho nên nếu đoán ai có thể làm được, thì tôi sẽ nghĩ tới người trông núi Côn Lôn đầu tiên.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang bên cạnh nghe, bọn họ nghe xong đều tỏ ra tán đồng, nếu thật là như vậy, thì người trông núi Côn Lôn rõ ràng đang che giấu bí mật gì đó không thể để cho người nhân thế biết.

Chuyện này khiến người ta dâng lên lòng tò mò, ngài ấy rốt cuộc đang che giấu cái gì? Vì sao lại không thể cho chúng tôi biết.

Rõ ràng, cứ càu nhàu thế này cũng không có tác dụng, mà thời gian tiếp theo, chúng tôi phải nhanh chóng đi tiếp, chạy tới sườn núi xảy ra dị tượng.

Ước chừng hai ngày sau, chúng tôi mới tới nơi được gọi là nơi sâu trong núi Cổ Tiền, trước mắt chúng tôi là một ngọn núi lớn, trong lòng cũng đã xác định, hai ngày trước ở nơi này đã xảy ra dị tượng.

Bởi vì đứng ở bên dưới ngọn núi, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ bên trên đỉnh, có những vết bị sấm sét đánh trúng, nhìn đen sì sì cả một mảnh, điểm này đã nói cho chúng tôi biết, nơi đây chính là nơi xảy ra dị tượng!

Thời điểm chúng tôi tới nơi, phát hiện bên dưới ngọn núi đã có vài thân ảnh, ánh mắt của bọn họ đều dính chặt lên đỉnh ngọn núi.

Rồi sau đó, càng ngày càng nhiều bóng người chạy tới đây, rất nhanh, đã có vài thân ảnh tôi quen mắt.

Khi tôi nhìn thấy Lục Thanh Sơn, liền vội vàng đi tới.

- Lục huynh, vài ngày không gặp, hy vọng anh vẫn khỏe!

Thấy tôi, Lục Thanh Sơn đột nhiên cười cười:

- Khá lắm, tôi còn sợ cậu xảy ra chuyện đấy, lại nói chuyện mấy hôm trước, còn mong Lý huynh thứ lỗi!

Nói đến đây sắc mặt Lục Thanh Sơn có chút bất đắc dĩ, đối với điểm này,tôi thật ra không hề có ý trách cứ Lục Thanh Sơn và Vương Diệu.

Dù sao giúp đỡ bạn cũng không phải bổn phận của người khác, điểm này, tôi không có tư cách trách cứ người ta, bọn họ đương nhiên phải chịu áp lực từ nhà họ Cơ, dù sao Cơ Thánh Thiên cũng là đại diện trong lớp trẻ tuổi, nhất định là có quyền lên tiếng.

Cho nên chỉ cần không bị buộc vào đường cùng, tứ đại cổ tộc chỉ e cũng không ai muốn đắc tội với nhà họ Cơ.

Hàn huyên một lát, tôi nhìn Lục Thanh Sơn, hỏi hắn có thấy Hạ Mạch không? Bởi vì lúc ấy vội vã đào tẩu, cho nên vẫn chưa hội hợp với Hạ Mạch.

Tôi thấy Lục Thanh Sơn chau mày, kinh hô:

- Ý? Nếu Lý huynh không nhắc, tôi đúng là đã quên, lúc chúng tôi ra ngoài không có nhìn thấy bóng dáng của Hạ cô nương, cô ấy chưa hội hợp với mọi người sao?

Lục Thanh Sơn không nhìn thấy? lẽ nào Hạ Mạch đã tự mình rời đi rồi sao? Không lý nào! Hạ Mạch đã nói rõ sẽ đợi chúng tôi ở bên ngoài, nhưng bây giờ Lục Thanh Sơn lại nói, hắn căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Mạch.

Điều này khiến tôi thực sự rất bồn chồn, sau đó lại hỏi Lục Thanh Sơn, nhà họ Cơ có đi ra ngoài cùng với hắn không? Bởi vì tôi sợ nhất là Cơ Thánh Thiên kia sẽ không từ thủ đoạn mà chuốc giận lên đầu một mình Hạ Mạch.

Nói vậy, đối với Hạ Mạch mà nói, chắc chắn là tình thế nguy hiểm.

- Chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau, có điều Cơ Thánh Thiên chịu ấm ức trong tay cậu, cho nên suốt dọc đường đều phụng phịu, tôi có thể xác định, nhà họ Cơ không giao thủ với Hạ cô nương!

Nghe xong giải thích của Lục Thanh Sơn, tôi cũng yên tâm hẳn, chỉ cần Lục Thanh Sơn nói như vậy, là tôi yên tâm rồi.

Nói vậy, Ha Mạch rất có khả năng đã rời đi, có điều không cần biết là vì sao, Hạ Mạch nhất định sẽ tới nơi tranh đoạt long mạch, đến lúc đó, có thể gặp lại nhau rồi!

Ngay sau đó, tôi và Lục Thanh Sơn cũng không còn chuyện gì để buôn nữa, cuối cùng, đề tài lại chuyển lên trên đỉnh ngọn núi trước mặt.

- Lý huynh, không biết cậu có chú ý thấy chưa, đỉnh ngọn núi này không có gì đặc biệt, nhưng nơi này lại là nơi có long mạch ẩn náu? Thực sự khiến người ta không ngờ tới!

Vấn đề Lục Thanh Sơn nói thực ra lúc trước tôi cũng đã chú ý, đúng là khiến người ta không ngờ tới, theo lý mà nói, nơi tồn tại long mạch, nhất định phải là nơi có đất thiêng phong thủy đẹp, nhưng trên đỉnh ngọn núi này, cũng nhìn chẳng thấy có chỗ nào được gọi là ‘phong thủy đẹp’.

- Lẽ nào nơi này là một ám huyệt?

Tôi nhìn Lục Thanh Sơn, thấp giọng nói, ám huyệt không phải là không có, cũng có nghĩa đất thiêng phong thủy tốt, thật ra nằm dưới đất, chứ không phải là ở bên ngoài, thứ này không dễ nhìn được ra.

Vể phương diện phong thủy tôi không hiểu lắm, cho nên cũng không dám phán định, chỉ có thể đoán bừa.

- Ý kiến này cũng không phải là không có khả năng, bằng không long mạch ở đây thật đúng là khó giải thích, nói thế nào thì cũng phải là nơi có phong thủy tốt, mới sinh ra được long mạch!

Lục Thanh Sơn thấp giọng lầm bầm, rõ ràng,nơi này có phải là ám huyệt hay không, hắn cũng chưa dám chắc.

Người càng lúc càng nhiều, không lâu sau, Vương Diệu cũng đã tới, người này lập tức đi tới chỗ chúng tôi, tham gia vào cuộc trò chuyện.

Một lúc sau, tôi cảm giác được có một luồng sát khí lạnh như băng đang phóng tới đây, sau đó, tôi khẽ cau mày.

Quay đầu lại nhìn vị trí truyền ra sát khí, không phải Cơ Thánh Thiên thì còn ai vào đây nữa, chỉ có tên này cho dù có ở bất cứ đâu, cũng sẽ lập tức nhắm vào tôi.

- Cơ Thánh Thiên, nếu muốn động thủ lúc nào cũng hầu hạ được, đừng có hơi tý lại dùng ánh mắt này nhìn trộm tao sau lưng, mày không thấy phiền, nhưng ông đấy thấy phiền lắm!

Nhìn thấy Cơ Thánh Thiên, tôi không chút do dự quát lên một tiếng, hiện tại, đối với nhà họ Cơ, tôi có thể nói đã không còn sợ hãi.

Mà lúc này, khí thế trên người Cơ Thánh Thiên đột nhiên bùng nổ, nhưng tôi lại lạnh lùng cười, cuối cùng, ánh mắt của Cơ Thánh Thiên dừng lại trên người Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang sau lưng tôi.

- Hóa ra là có hai chỗ dựa, có điều cho rằng chỉ có vậy đã đủ giữ lại mạng sống cho mày, thì mày sai quá sai rồi!

Tiếng nói lạnh như băng của Cơ Thánh Thiên vang lên, nhưng tôi lại không thèm quan tâm.

- Có khí phách thì đừng có mà lèm bèm, đối diện với nhau đi!

Tôi trưng ra bộ mặt khiêu khích nhìn Cơ Thánh Thiên, hai lần trước, đúng là bởi vì do thực lực, nên bị hắn chèn ép, có điều hiện tại, tôi hiển nhiên không cần sợ hắn.

Mà bỗng nhiên chính lúc này, cả núi Cổ Tiền vang lên một âm thanh lanh lảnh!

Coong!

hình như là tiếng chuông, âm thanh cổ xưa vang dội, xuyên thẳng vào lòng người!

Nhưng ở trong núi Cổ Tiền, tiếng chuông vang lên từ nơi đâu? Không ngờ lại có âm thanh thế này vang ra, giống như ở rất xa chúng tôi, nhưng lại không tìm thấy nơi bắt nguồn!

Coong!

Tiếng chuông thứ hai vang lên, tất cả mọi người đều không ngừng đảo mắt tứ phía, rất muốn biết tiếng chuông rốt cuộc truyền đến từ nơi nào.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn không có kết quả!

Coong!

Tiếng chuông thứ ba, sau đó, là một tiếng nói trong veo:

- Chư vị, đợi lâu rồi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.