Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

uy nghiêm của chủ gia, không thể mạo phạm!

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Khi tiếng quát vang lên, lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về nơi truyền tới tiếng nói, mà rất nhiều người của Lê tộc khi nghe thấy âm thanh này, sắc mặt bỗng chốc mừng như điên.

Lời vừa dứt, một thân ảnh bay xuống giữa quảng trường, người này mặc một thân áo vải màu xanh, bên tên có những hoa văn quái lạ.

Người này không phải ai khác, mà chính là Trúc Trường Không vẫn luôn đang ở bên trong tổ địa.

Giờ phút này, khí thế trên người Trúc Trường Không lan ra không khí, lại là nhắm vào đám người kia, trực tiếp ép bọn họ lùi ra sau mấy bước.

- Trúc Trường Không, đã lâu không gặp! tôi thấy khí thế này, vẫn còn sung sức lắm!

Chính lúc này, một lão già đứng ra, trên mặt treo một nụ cười thâm sâu, tuy rằng nhìn thì như đang cười, nhưng tôi lại không cảm nhận được thiện ý từ trên người lão ta.

Kế đó, tôi nhìn thấy từ sau lưng lão già, có vài thân ảnh bước ra, những người này là đệ tử trẻ tuổi của tám phân gia tôi đã từng gặp qua trong lần so tài kén rể.

Mà lão già vừa nói chuyện, không ngờ lại là người của tộc Lê Cự, bởi vì đứng phía sau lão, chính là Cự Mông.

Phải biết rằng, lúc đó Cự Mông này đã che giấu rất kỹ, trong trận chiến cuối cùng, tôi đã tiêu hao rất nhiều sức lực, mới thắng được hắn, mà hiện tại, khi lần thứ hai gặp lại, thực lực của hắn, rõ ràng đã mạnh lên rất nhiều.

- Cự Tây, ông phải biết, hiện tại ông đang đối mặt, chính là chủ gia, lẽ nào, lời dặn dò của tổ tiên trong mắt các người, đều chỉ là gió bay sao?

Sắc mặt Trúc Trường Không không thay đổi, lập tức nhìn Cự Tây nói, trên người Cự Tây, phát ra luồng khí thế vô cùng nồng hậu, rất rõ ràng, người này là kẻ cực mạnh của tộc Lê Cự.

Tiếng nói của Trúc Trường Không truyền ra, ngay sau đó, sắc mặt cả đám người đều trở nên nặng nề, rất rõ ràng, câu hỏi này, chỉ cần trả lời, vậy có nghĩa là hết thảy đều đã bị vạch trần.

Sắc mặt Cự Tây hơi đổi, bởi vì nếu một mình lão ta trả lời câu hỏi này, thì lão sẽ phải chịu trách nhiệm một mình, cho nên khóe miệng của lão ta khẽ nhếch lên, sau đó nhìn bảy phân gia còn lại.

- Xem ra, suy nghĩ của tám phân gia chúng tôi đều giống nhau, mà hôm nay đến đây, chính là muốn thương lượng đàng hoàng với chủ gia, tám phân gia chúng tôi làm kẻ hầu người hạ nhiều năm như vậy rồi, những ngày tháng thế này, có phải nên kết thúc rồi không?

Tiếng Cự Tây vang lên, trong lòng tôi hơi sửng sốt, người này, rất xảo quyệt, đã đến lúc này, còn không quên kéo những phân gia còn lại cùng xuống nước với mình, có điều rất hiển nhiên, tất cả đều đã được thương lượng xong từ trước khi tới Lê tộc.

Cho nên, trong bảy phân gia còn lại, chỉ có vài người sắc mặt hơi thay đổi, ngoài ra, cũng không có ai phản đối, nói cách khác, hiện tại một mình Cự Tây đứng ra nói chuyện, đã đại diện cho tám phân gia.

- Láo xược!

Ngay khi Cự Tây nói xong, sắc mặt Trúc Trường Không đại biến, cơn thịnh nộ lập tức hiện ra trên mặt ông ta.

Khí thế trên người Trúc Trường Không kéo lên, uy phong trùng trùng xung quanh, phát ra những tiếng kêu ‘ken két’, trong không trung như vang lên tiếng rít gào phẫn nộ.

- Trúc Trường Không, không cần phải tức giận như thế, hôm nay chúng tôi đến đây, không phải là để khiêu chiến, mà chỉ muốn hiệp thương thỏa đáng, xong xuôi chúng tôi tự nhiên sẽ rời đi, lời dặn dò của tổ tiên mấy nghìn năm trước, ông cũng không cần phải lấy ra để buộc chặt chúng tôi lại nữa, thế cục hiện tại, đã không còn như trong dĩ vãng!

Một Lão già khác lại đứng ra, người này mặc một bộ áo dài màu vàng kim, khắp người đeo đầy trang sức, đã già sắp xuống lỗ, còn làm mình làm mẩy, mà đứng phía sau ông ta, là Văn Xương?

Xem ra là người của tộc Lê Văn, lúc trước ở trong Lê tộc, Văn Xương hình như rất khó chịu với chủ gia, thậm chí, một tên thủ hạ dưới chướng hắn còn buông lời xỉ nhục chủ gia, cuối cùng, đã bị Trúc Tuấn trực tiếp nổ chết.

Lúc ấy, tôi cực kì hoài nghi, tên kia rõ ràng chính là bị người khác sai khiến, chỉ là vì muốn thăm dò thái độ của chủ gia, nếu lúc ấy thái độ của chủ gia không quá căng thẳng, chỉ e tình huống như hôm nay, đã sớm xảy ra.

Hiện tại, Trúc Trường Không nhắm mắt lại, hình như đang cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó bình tĩnh cất tiếng nói với người của tám phân gia:

- ồ, các người muốn hiệp thương cái gì?

Nghe thấy Trúc Trường Không nói vậy, người của tám phân gia bỗng dưng đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sắc mặt lộ ra ý cười, rõ ràng, là người của tám phân gia đang nghĩ, Trúc Trường Không đã buông lỏng, cho nên mới tỏ ra như vậy.

Nhưng bọn họ lại không biết, Trúc Trường Không đang áp chế luồng khí thế khủng khiếp trên người mình, chỉ có thể chứng minh, Trúc Trường Không thật ra không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Tôi không tiếp xúc nhiều với lão già này, nhưng thông qua lần gặp mặt trước trong Lê tộc, tôi có thể kết luận, đây là một lão già cố chấp, muốn lão ta thỏa hiệp, chỉ sợ không có nhiều khả năng.

- Trúc Trường Không, nếu ông cũng đã hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình, thì chúng tôi không vòng vo nữa, nói thật cho ông biết, tổ địa bị chủ gia ông bảo hộ nhiều năm như vậy, tám phân gia chúng tôi bao nhiêu năm nay đều đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng lại chưa từng được biết thứ bên trong tổ địa rốt cuộc là gì, tám phân gia chúng tôi cũng không quá đáng, thứ trong tổ địa, chúng ta chia đều, từ nay về sau, không còn Cửu Lê Bát phân gia!

Sắc mặt Cự Tây âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Trúc Trường Không, lạnh lùng cất tiếng, lòng tôi đột nhiên trùng xuống, bọn người này, không ngờ vừa mở miệng đã nhắc tới thứ bên trong tổ địa.

Mà càng khiến tôi thêm khiếp sợ chính là, ngay cả người của tám phân gia, đều không biết bên trong tổ địa có gì? Chủ gia, cũng che giấu quá kỹ rồi đi?

Ngay sau khi Cự Tây nói xong, tộc Lê Văn và tộc Lê Bùi ở một bên đều lần lượt lên tiếng, hùa theo ý tứ của Cự Tây.

- Không sai, tám phân gia chúng tôi đã tốn công sức mấy nghìn năm, tới đời chúng tôi, không còn muốn tiếp tục như vậy nữa, có điều nể tình những chuyện trong quá khứ, chúng tôi có thể lựa chọn dễ dàng tập hợp dễ dàng chia cắt!

Trúc Trường Không vẫn nhắm mắt, đôi môi đã run rên, rõ ràng, hiện tại lão ta đã không còn kiểm soát được thương thế trên người mình.

- Khốn nạn, quá là vô liêm sỉ, đám các người bị ma quỷ che mắt, nhẹ dạ tin vào những lời nói xằng bậy của người khác, các người vẫn luôn cho rằng thứ trong tổ địa là bảo vật quý giá? Có biết, thứ bên trong tổ địa, chính là mối tai hoạ, mối tai họa có thể khiến cả thiên hạ diệt vong!

- Các người nghĩ rằng chủ gia muốn một mình nuốt hết lợi ích sao? Nực cười, quả thực quá nực cười, chủ gia tôi mấy nghìn năm nay, vẫn âm thầm bỏ công sức ra không nửa lời than trách, mà tất cả những việc này ở trong mắt các người, lại không có ý nghĩa gì? còn cho rằng chủ gia muốn nuốt hết lợi ích?

Trúc Trường Không gần như là thét lên, có thể nghe được ra, giọng nói có bao nhiêu phẫn nộ dồn nén trong đó, nhưng, đối với lời nói của Trúc Trường Không, tám phân gia lại lộ ra nụ cười lạnh.

- Ha ha, Trúc Trường Không, ông không cần phải tốn nhiều sức giải thích nhiều làm gì, trước lúc đến, chúng tôi đã dự liệu trước rồi, ông nhất định sẽ giải thích đủ kiểu, nhưng, tất cả đều không có tác dụng đâu!

- Ông nói bên trong tổ địa không có bảo vật, nhưng ông nói xem, vì sao trưởng lão của Lê tộc, cứ cách một khoảng thời gian lại phải vào trong tổ địa? hơn nữa, trưởng lão của Lê tộc sao lại trường thọ thế?

- Ông muốn chúng tôi tin cũng không được, vậy thì ông tránh ra, để chúng tôi vào tổ địa, nghe tận tai thấy tận mắt, như vậy, chúng tôi sẽ tin ông ngay!

Người của tám phân gia anh một câu tôi một câu lên tiếng, rõ ràng, đối với lời giải thích của Trúc Trường Không, bọn họ đã sớm đoán ra, cho nên, đều lần lượt lên tiếng, phản bác lại Trúc Trường Không.

Lúc này, Trúc Trường Không cười lạnh giá, trong lòng lão có lẽ chất chứa nỗi khổ tâm mà không một ai biết, sắc mặt lão thê lương, ngẩng đầu nhìn tám phân gia, sau đó lại nhìn lên trên trời cao.

- Ha ha ha, Cửu Lê Bát phân gia, phía dưới phạm thượng, tổ tiên tiên đoán quả nhiên không sai, đúng vậy! chủ gia gặp nguy!

Trúc Trường Không ngẩng mặt lên trời thét lớn, trong giọng nói, còn có chút bi thương, cảm giác bi thương khó tả thành lời, nhưng đối với tất cả những chuyện này, sắc mặt của đám người kia lại lạnh tanh.

- Trúc Trường Không, hôm nay có thể thỏa hiệp thích đáng hay không, ông cũng nói một lời đi! Nếu chúng tôi đã tới, vậy cũng có nghĩa là đã chuẩn bị đầy đủ tất cả!

Cự Tây lạnh giọng quát lên, ngay lập tức, tôi nhìn thấy sau khi Trúc Trường Không thét lớn lên trời cao, tâm trạng cũng đã dịu đi.

Khi Trúc Trường Không định thần lại, lông mày lão nhíu chặt, trong ánh mắt, chỉ còn lại vẻ giá lạnh thấu xương.

Lão nhìn chằm chằm tám phân gia, khí thế trên người trở nên sắc bén.

- Uy năng của chủ gia, không thể bị mạo phạm, kẻ dưới phạm thượng bề trên, giết không tha!

Cuối cùng, Trúc Trường Không thét lên một tiếng, rồi đột nhiên, cả vùng đất ở nơi đây như bị bao phủ bởi một tầng băng giá lạnh.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.