Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chém giết!

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Cảm nhận được đòn tấn công uy hiếp tới tính mạng, lòng tôi nặng trĩu.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó long mạch trong cơ thể bắt đầu di chuyển, nhìn thân ảnh đang tiếp cận mình.

Ngay sau đó, miệng tôi há to, một tiếng rú khiến đất trời biến sắc phát ra từ sâu trong cổ họng của tôi.

U!

Âm thanh như tiếng rồng ngâm, đất trời thời khắc này yên tĩnh lạ thường, rất nhiều người ở xung quanh đều run lên bần bật, hai mắt Cự Điêu mở to, cả người dính chặt lại tại chỗ.

Ánh mắt trở nên đục ngầu, cả người thất thần, tôi nhắm trúng cơ hội này, Thị trong tay tôi, hóa thành tàn ảnh màu đỏ, trực tiếp ném ra, sau đó xuyên thủng ngực Cự Điêu.

Thậm chí, khi đâm trúng Cự Điêu, huyết kiếm Thị còn xoay tròn, tạo ra một cái lỗ máu thật lớn trên ngực Cự Điêu.

Một tiếng thét thảm thiết phát ra từ trong miệng Cự Điêu, thân người ông ta bay ngược ra sau, khí mùi trên người vô cùng yếu ớt, nhưng, lúc này lòng tôi lại vô cùng khiếp sợ, bởi vì Cự Điêu vẫn chưa lập tức ngã xuống.

Mà chính lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói của kiếm linh vang lên trong đầu mình.

- Chủ nhân, nhầm lẫn rồi, trái tim của người đó không nằm ở bên trái!

Nghe thấy kiếm linh nói như vậy, lòng tôi lộp bộp một tiếng, ông nội nó, sao lại xảy ra nhầm lẫn thế này? Chuẩn xác mà nói, thì đây không phải là nhầm lẫn, bởi vì có những người đúng là có chút đặc biệt, tình trạng trái tim không nằm ở bên trái cũng không phải là không có.

Nhưng tôi thật không ngờ, tình trạng hiếm gặp như vậy, tôi lại gặp phải rồi, trái tim của Cự Điêu không ngờ lại nằm bên phải, mà công kích vừa rồi của Thị chính là nhằm vào trái tim, hiện tại vị trí của trái tim đã hoán đổi, vậy thì công kích trí mạng, chỉ có thể xem nhưng bị thương nặng mà thôi!

Tôi nhìm chằm chằm Cự Điêu, bởi vì lúc này khí mùi trên người ông ta vô cùng yếu ớt, nhưng lại chưa chết, mà ở cái lỗ máu trên ngực ông ta, có vô số khí đen bao phủ, càng khiến người ta kinh hãi chính là, tôi nhìn thấy rất nhiều cổ trùng ti tí màu đỏ xuất hiện ở xung quanh miệng vết thương.

Côn trùng màu đỏ lúc nhúc, chậm rãi bao vây quanh vết thương, tôi phát hiện, vết thương đã bắt đầu từ từ bình phục.

Nhận thấy tình trạng này, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, ông nội nó, nếu đã tới mức này, lẽ nào còn để cho ông ta xoay ngược tình thế?

Tôi không cam lòng, ngay sau đó, cả người lao ra, trường kiếm trong tay toát ra kiếm khí màu đỏ, thân người tiếp cận Cự Điêu, miệng thét lớn:

- Kiếm bạo!

Kiếm khí khủng bố kích phát trên trường kiếm, một tiếng nổ vang lên, đột nhiên bay thẳng tới chỗ Cự Điêu, tôi cảm giác được thương thế trên người mình cũng đang dùng tốc độ cực nhanh để khôi phục lại.

Chờ một lát, chờ một lát nữa!

Lòng tôi thầm cầu nguyện, bởi vì tôi cần thời gian, chân nguyên trong người đã không còn đủ để thi triển đạo thuật, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, tôi có thể lại lần nữa thi triển đạo thuật mạnh, sau đó giết chết người này!

Tôi nhìn biến hóa trên người Cự Điêu, trong lòng có chút khẩn trương, ngay sau đó, Minh Hỏa trong người lại nổ ra, sau đó bay trùm lấy cả người Cự Điêu, bởi vì kích phát Minh Hỏa không cần tới chân nguyên, mà uy lực hiện tại của Minh Hỏa cũng không thể gây ra quá nhiều thương tổn cho Cự Điêu, nhưng ít nhất, muốn kéo dài thêm chút thời gian, hẳn là không thành vấn đề.

- Thằng ranh, chân nguyên của mày đã cạn kiệt, chờ chết đi!

Cự Điêu không ngừng chống cự lại Minh Hỏa, tôi cảm giác được, Cự Điêu đã bị trọng thương, ông ta cũng cần chút thời gian, hiện tại phải xem, hai người chúng tôi, ai nhanh hơn ai!

Mắt thấy Minh Hỏa đã bị Cự Điêu đánh tan, thân hình Cự Điêu lao ra từ trong Minh Hỏa, ngay sau đó, hai mắt tôi sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên, thấp giọng thì thào:

- Cuối cùng cũng xong!

Dứt lời, trường kiếm trong tay giơ cao quá đầu, ý chí kiếm đạo trong Nê hoàn Cung hoàn toàn bộc phát, bao phủ lên thân kiếm.

Kiếm canh khủng bố bùng nổ, lập tức, một kiếm canh dài hơn mười trượng trực tiếp chém xuống người Cự Điêu, ngay tức khắc, kiếm khí khủng bố trực tiếp vây quanh.

Sắc mặt Cự Điêu u ám, thấy vậy, tôi hừ một tiếng, hơn mười lá bùa Lôi Đình trong tay ném thẳng vào người ông ta.

Thân người tôi đột nhiên lao lên, theo sát phía sau kiếm canh.

ầm ầm…..

Kiếm canh chém xuống người Cự Điêu, một tiếng động trầm đục vang ra, kiếm canh đè lên người Cự Điêu, sắc mặt ông ta trắng bệch, vội vàng chống đỡ đòn tấn công.

Lúc này, thân người tôi xuất hiện trước mặt Cự Điêu, ông ta cũng không còn thủ đoạn chống cự, ánh mắt tôi tản ra sát khí.

- Ông, thất bại rồi!

Tiếng nói trầm trầm vang ra từ trong miệng tôi, một nắm đấm bao phủ kim quang đập thẳng vào ngực Cự Điêu trước mặt.

Mục tiêu lần này, là ngực phải của Cự Điêu, lúc trước ngực trái không có trái tim, vậy thì trái tim, nhất định là nằm bên phải.

Thình!

Âm thanh trầm trầm truyền ra, nắm đấm của tôi rơi lên trên ngực Cự Điêu, năng lượng khủng bố bùng nổ trên ngực ông ta, sau đó, một làn sương máu bắn ra, ánh mắt của Cự Điêu dần dần nhạt màu.

Thân người ông ta bay văng lên, cảm xúc trong đáy mắt là không thể tin nổi, hình như không ngờ rằng, ông ta lại bị tôi giết chết, ở trong tình huống thế này.

Phải biết rằng, thực lực của ông ta chính là cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, tôi chẳng qua chỉ mới Nhất Khí Ngưng Anh mà thôi, sau khi giết chết Cự Điêu, cả người tôi lùi nhanh ra sau.

Ngay khi thân người vừa thối lui, tôi cảm giác được cơ thể mình đã cực kì suy yếu, kế đó, trong đầu tôi vội vàng phát ra mệnh lệnh.

Sau đó, Chung Mãng Hổ và rết Bách Túc lập tức xuất hiện bên cạnh tôi, đương nhiên là vì bảo vệ tôi.

Sau khi dồn hết toàn bộ sức lực để đánh chết Cự Điêu, cơ thể tôi đã không còn chút chân nguyên nào, hiện tại, chỉ sợ là tu sĩ cảnh giới Nguyên Đan, cũng có thể giết chết được tôi, mà dưới tình trạng này, tôi đương nhiên cần được bảo vệ.

Thực lực của Chung Mãng Hổ và Bách Túc đều là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, trong chiến trường này đã đủ rồi!

- Không……

Tiếng thét thất thanh của Cự Mông vang lên, giờ phút này, hắn nhìn thấy thi thể nằm dài dưới đất, cả người Cự Mông đã bị dọa chết đứng, hắn ngàn vạn lần không ngờ, một kẻ chưa từng được hắn bỏ vào mắt như tôi, lại có thể giết chết bố hắn.

Phải biết rằng, bố hắn là tộc trưởng tộc Lê Cự, mà Cự Điêu của bên kia ngã xuống, đã khiến cho Cự Tây đang chiến đấu trên không bị phân tâm.

- Thằng khốn nạn, ai dám giết con tao! Tao sẽ tiêu diệt chín đời nhà nó!

Sát khí Cự Tây dâng lên ngút trời, nhưng tôi lại không thèm quan tâm, bởi vì Cự Tây, đương nhiên đã bị người khác ngăn lại, lúc này Trúc Trường Không trên cao khẽ liếc nhìn xuống dưới, lập tức cười sảng khoái.

- Ha ha ha, lão già Cự Tây, thằng con trai ông cũng quá vô dụng đi, tôi nói cho ông biết, người giết con trai ông, là cháu rể tôi!

Trúc Trường Không cười to, trong lòng vô cùng hả lòng hả dạ, mà cùng lúc đó, Trúc Trường Không cũng cực kì khiếp sợ.

Lão ta biết, bản thân lúc đó cho phép thằng bé này tham gia vào đấu trường kén rể cho Trúc Tẩm Ngưng, đúng là vì nhìn trúng tiềm lực của thằng bé, nhưng tốc độ trưởng thành của cháu rể lão, quả thực khiến lão cảm thấy khiếp đảm, lão không tin nổi, lần này cháu rể mình lại mang tới lực lượng khủng bố như vậy để giúp lão.

Có thể không chút khách khí nói, nếu thiếu đi lực lượng này, thì nguy nan của Lê tộc, cho dù có thể vượt qua, nhưng nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.

Lão cảm thấy thật may mắn, may mắn lúc trước bản thân đã đưa ra quyết định chính xác.

Lúc này, trong lòng Cự Tây tràn ngập sát khí, muốn rút lui, nhưng lại bị Trúc Trường Không bám chặt, cùng lúc đó, bên phía Lê tộc, có lẽ là bởi vì tôi đã giết chết Cự Điêu, nên khí thế bông dưng dâng trào, nhưng những điều đó, tôi không để ý tới, bởi vi hiện tại, quan trọng nhất là tôi phải chữa lành thương thế của mình.

- Đệ tử tộc Lê Cự, dồn hết sức giết chết thằng khốn nạn kia, xong chuyện thưởng lớn!

Chính lúc này, tiếng nói của Cự Tây vang lên, sát khí trong giọng nói không hề giảm bớt, chỉ cần nghĩ cũng biết, ông ta đang tức giận, giận đến nỗi muốn cả bộ tộc mình dồn lực giết chết tôi.

Nhưng tôi tin, Lê tộc bên này không phải là không có ai, mà bên cạnh tôi, vẫn còn có hai yêu thú Tứ Khí Ngưng Anh tương trợ.

Chính lúc này, một tiếng gầm lớn truyền ra, Chung Mãng Hổ và rết Bách Túc hóa về nguyên hình, trong trạng thái này, lực chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhìn thấy đám đệ tử tộc Lê Cự đang chen chúc lao tới chỗ tôi, hai người bọn họ lập tức hóa thành hai vị sát thần.

Chân nguyên trong người tôi vẫn đang khôi phục, dù sao có long mạch, tốc độ khôi phục so với người khác cũng tăng lên không ít.

Không tới mười phút, tôi đã cảm giác được bản thân mình bình phục được tám mươi phần trăm, lúc này, hai mắt tôi đột nhiên mở ra, một luồng tinh quang lóe lên.

Khi tôi đứng dậy, ánh mắt dừng ở phía trước, nơi đó, là chỗ của Cự Mông.

Hiện tại, ngoài lực huyết mạch không thể sử dụng tiếp được nữa ra, thì tôi gần như đã khôi phục lại như bình thường, nếu tộc Lê Cự đã nhìn trúng tôi, vậy tôi cũng không thể ngồi chờ chết.

Tôi hiểu, thế nào được gọi là có đi có lại!

Nghĩ đến đây, thân người tôi bay thẳng tới chỗ Cự Mông, ngay sau đó, quyền canh hình rồng trong tay tôi đột nhiên bay ra!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.