Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cậu muốn làm gì?

Phiên bản Dịch · 2340 chữ

Khi một giọng nói cất lên, thân người tôi khẽ run rẩy, lập tức nhìn về phía người chủ trì, đồng thời, vội vã ẩn nấp vào trong dòng người.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều ngước lên phía cuối thảm đỏ, nơi đó có một thân người mặc áo cưới trắng như tuyết.

Khuôn mặt người quen treo một nụ cười, nhưng chỉ có tôi nhìn được ra, nụ cười ấy, có vẻ như đang gắng gượng, gương mặt trang điểm nhẹ, càng khiến cô gái ấy thêm nổi bật.

Giống như một đóa hoa sen trắng nõn nà không tỳ vết, đứng thẳng trong núi tuyết.

Mà ở bên cạnh Dương Nặc, là một gã thanh niên dáng người cao ráo, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dương Nặc, sắc mặt ngạo mạn, hai người từ từ bước lên, ‘hoa đồng’ thi thoảng lại tung cánh hoa.

Tiếng nói của người chủ trì truyền ra, nhưng tôi không quan tâm mấy từ ngữ rập khuôn ấy, mà lúc này, ánh mắt tôi dính chặt lên người tên thanh niên.

Tôi từ trên người tên thanh niên, cảm nhận được hương vị của tu sĩ, cũng là nói, người này, thật ra là một tu sĩ.

Hơn nữa, tu vi cũng không thấp, thực lực cảnh giới Nguyên Đan cấp ba, thực lực này đặt trong lớp trẻ tuổi ở tỉnh Qúy Châu, cũng tuyệt đối không phải là thấp.

Tên thanh niên nhìn có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, trong đầu tôi bỗng dưng cảm thấy khách thường, lẽ nào, trong hôn lễ này, còn có nhiều chuyện mà người khác không biết?

Tôi nhìn chằm chằm tên thanh niên, ánh mắt cứ chuyển từ người hắn sang người Dương Nặc.

Tôi cảm giác được, Dương Nặc bị hắn nắm tay, nhưng có chút không tự nhiên, tôi chau mày, trong lòng bỗng giá lạnh.

Tốt nhất, là đừng giống như tôi nghĩ!

Tôi nói thầm trong lòng, ánh mắt của tôi rơi lên ghế ngồi trên vị trí chủ trì hôn lễ, nơi đó có một người đàn ông ngồi ngay ngắn, khi nhìn thấy người nọ, hai mắt tôi khẽ nheo lại.

Người đàn ông trông khá giống tên thanh niên, xem ra là bố của hắn, thực lực của người này, là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh!

Điều này càng khiến lòng tôi thêm u ám, im lặng quan sát tất cả, khi người chủ trì hỏi, tôi thấy lần nào tiết tấu của Dương Nặc cũng sẽ chậm một chút, hình như không yên lòng.

- Tiểu thư Dương Nặc xinh đẹp, xin hỏi cô có đồng ý kết tóc đồng cam cộng khổ tới đầu bạc răng long với Vưu Trọng tiên sinh không?

Khi người chủ trì nói những lời này, tôi nhìn thấy Dương Nặc đừng đờ tại chỗ, khoảng hai phút sau, Dương Nặc vẫn chưa nói gì.

Người chủ trì để giảm bớt không khí ngượng ngùng, liền đùa vui một câu.

- Đây là một vấn đề đáng phải suy nghĩ sâu xa, xem ra tiểu thư Dương Nặc đang chuẩn bị điều chỉnh lại cảm xúc của mình!

Lúc này, tôi thấy sắc mặt của Vưu Trọng hơi cứng đờ, ngay cả người đàn ông trên ghế chủ vị, vẻ mặt cũng thoáng hờn giận.

- Tiểu Nặc, em không nhớ những gì chúng ta đã nói lúc trước sao?

Vưu Trọng ghé sát lại gần Dương Nặc, thấp giọng nói, mặc dù giọng nói rất bé, nhưng tôi vẫn có thể nhìn được ra từ trong ngữ điệu, mà lúc này, tôi đã xác định, trong này nhất định có gì đó mờ ám!

La Mật trong dòng người, nắm chặt hai bàn tay, sắc mặt lo lắng nhìn vào trong đám người, nhưng lại không tìm thấy thân ảnh kia đâu.

- Haizz, nói không chừng tên đó đã rời đi rồi!

La Mật thì thầm nói nhỏ!

Thân người sững sờ của Dương Nặc run lên, sau đó ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn nhưng lại làm người ta sợ hãi kia.

Cuối cùng, Dương Nặc bất đắc dĩ thở dài, sau đó chuẩn bị mở miệng:

- Em…

Không đợi Dương Nặc lên tiếng, một tiếng nói nhàn nhạt lập tức phá vỡ sự yên tĩnh trong hội trường.

- Không muốn thì mạnh dạn nói ra, đừng để tới lúc đó hối hận cũng không còn kịp!

Khi âm thanh vang ra, mọi người gần như cùng lúc đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, mà Dương Nặc ở trên bục cũng chấn động, gương mặt xinh đẹp bỗng dưng thất sắc, không thể tin nổi.

- Là ai đang muốn chết?

Ánh mắt giá lạnh của Vưu Trọng toát ra sát khí, nhìn về một nơi nào đó, mà tôi ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thản nhiên bước ra từng bước.

- Người này là ai?

- Ai biết được? anh xem cách ăn mặc kia, chắc không phải là thằng nhà quê lén lẻn vào ăn ‘hôi’ đó chứ?

- Người này chết chắc rồi, dám phá rối hôn lễ của tổng tài tập đoàn Dương Thị!

Gương mặt căng thẳng của La Mật trong dòng người bỗng dưng lộ ra nụ cười tươi, thấp giọng nói:

- Cũng không uổng công chị Nặc luôn nhớ tới cậu!

Mà tôi thì lại không để ý những lời nói này, trực tiếp bước lên thảm đỏ.

Nhìn Dương Nặc trên bục, lại lên nữa cất lời:

- Cái người con gái ngốc nghếch này, không muốn nói ra cơ à, lẽ nào còn có ai có thế cưỡng ép được cậu sao?

- Cho dù là có, thì hôm nay có mình đứng ở đây, xem ai dám!

Tiếng nói của tôi bình thản như nước, vốn tôi chỉ định tới im lặng đứng từ xa nhìn Dương Nặc lập gia đình, sau đó rời đi, nhưng khi đến đây mới phát hiện, hóa ra tình huống căn bản không đơn giản như tôi nghĩ, trong này, có rất nhiều nội tình mà tôi không biết.

Điều này khiến tôi có muốn đứng ra, cũng không được!

- Thằng khốn không biết sống chết, tao thấy mày chê mạng mình quá dài rồi!

Lúc này, gương mặt kinh ngạc của Dương Nặc vẫn chưa phản ứng lại, mà Vưu Trọng kia, đã dần dần bước tới chỗ tôi.

Quang thân là những ánh mắt xem kịch vui đang nhìn tôi, mà tôi lại vô cảm đứng im tại chỗ.

Lúc này, Dương Nặc mới phản ứng lại, sau đó hô lên:

- Nhất Lượng, cẩn thận!

Khi Dương Nặc nói xong, Vưu Trọng lập tức xoay người lại, nhìn Dương Nặc, lạnh giọng nói:

- Hóa ra, phế vật mà trong lòng em không thể quên, chính là nó? Em vẫn luôn không nói cho tôi biết, là muốn bảo vệ nó à? Có điều hiện tại xem ra, đã khiến em thất vọng rồi!

Nói xong, sắc mặt Vưu Trọng hung ác, lao thẳng tới chỗ tôi, mà mặt tôi không đổi sắc.

- Vưu Trọng, chuyện gì em cũng nghe lời anh, anh đừng làm hại cậu ấy!

Dương Nặc vội vã chạy tới chỗ Vưu Trọng, nhưng khóe miệng Vưu Trọng lại nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, lên tiếng:

- Hừ, hiện tại, muộn rồi!

Nói xong, bàn tay của Vưu Trọng đã đánh về phía tôi, trong lòng bàn tay hắn, chân nguyên quay cuồng, tôi nhìn lòng bàn tay đang tiếp cận, thản nhiên nói:

- Tôi lại cảm thấy không muộn, có lẽ là vừa đúng lúc!

Nói xong, sắc mặt Vưu Trọng ngưng lại, bởi vì bàn tay của hắn bị một tay tôi bắt lấy, rất dễ dàng, không có chút động tĩnh nào, mà chân nguyên trong người hắn, lại trực tiếp bay tán loạn.

Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang ra, cả người Vưu Trọng bay ngược ra ngoài.

Thét thảm một tiếng, thân người của Vưu Trọng được một người khác giữ lại được, nhưng hắn vẫn nhịn không được, mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Thật không biết là ai cho mày dũng khí, muốn đánh người là đánh người, đây là xã hội có pháp luật!

Thấy Vưu Trọng được người đàn ông kịp thời đỡ lấy, tôi thản nhiên lên tiếng, sau đó xuất hiện ở trước mặt Dương Nặc.

Nhìn thoáng qua Dương Nặc, lòng tôi bất đắc dĩ:

- Cái người con gái này, thật không biết đến khi nào mới khiến người ta bớt lo lắng, sớm nói với mình, thì làm sao có những chuyện vớ vẩn này?

Dương Nặc bị tôi nói ngẩn người ra, nhưng cũng không đáp lời.

La Mật bên cạnh vội vàng kéo Dương Nặc, sắc mặt phấn khởi:

- Anh hùng cứu mỹ nhân, đẹp trai quá!

Lúc này, tiếng nói trầm trầm cũng truyền đến:

- Thằng ranh, tao không biết là ai đã cho mày lá gan lớn như thế, tại cái tỉnh Qúy Châu bé như mắt muỗi này, mày có biết nơi nào mới đáng là nơi để tu luyện không? Đừng cho rằng bản thân có chút thực lực, có thể bày trò anh hùng cứu mỹ nhân, mất đi tính mạng vô ích, mới gọi là đáng tiếc!

Lúc này, tôi nhìn lên phía trước, thấy người đàn ông đã đỡ Vưu Trọng ngồi xuống một bên, sau đó lên tiếng nói, thấy vậy, lòng tôi giá lạnh như băng.

- ồ, nói như vậy, ông không phải là tu sĩ của tỉnh Qúy Châu?

- mà nếu đã là người trong giới tu luyện, lại lợi dụng thực lực của mình cưỡng ép một cô gái thế tục, da mặt già của ông, cũng thật đúng là dày hơn cả tường thành!

Tôi cười lạnh, không kiêng dè lên tiếng nói thẳng vào mặt người đàn ông.

Lúc này, Vưu Trọng ở mọt bên có chút vội vã, lên tiếng nói với người đàn ông:

- bố, đừng phí lời với thằng đó, giết nó, con phải đẩy hồn phách của nó vào Cửu U, trọn đời không được siêu sinh!

Nghe thấy tiếng nói lạnh như băng của Vưu Trọng, lòng tôi giá lạnh, rồi sau đó lạnh lùng liếc nhìn Vưu Trọng, nói:

- sát tâm của con trai ông thật quá nặng, thứ phế vật vô dụng này, nếu không có trưởng bối các ông che chở, ở bên ngoài, chỉ sợ không biết đã bị người khác giết bao nhiêu lần!

Giọng điệu châm chọc của tôi vang lên, tên này đi đâu cũng dựa vào bố mình, biết rõ bản thân không phải là đối thủ của tôi, nên muốn bố hắn ra tay giết tôi, mà dưới tình huống như vậy, tôi đương nhiên không được để cho hắn đắc ý.

Lúc này, tôi nhìn thấy Vưu Trọng tức giận tới mức miệng lại trào ra một ngụm máu, mà tôi lại không thèm lưu tâm.

- thằng ranh, mày không cần mồm mép tép nhảy, đây cũng là một loại thực lực, có điều rất rõ ràng, hiện tại bên cạnh mày không có chỗ dựa của trưởng bối.

Người đàn ông nói không sai, đây cũng là thực lực, mà tôi không tiếp tục tranh chấp trên vấn đề này, nhìn người đàn ông, sau đó lên tiếng.

- Nói vậy thì, cũng đúng! Nhưng tôi muốn nói với các người, điểm này, có lẽ không thể xảy ra ở chỗ tôi!

Nói xong, tôi nhìn Dương Nặc bên cạnh, lên tiếng hỏi:

- Cậu muốn làm gì?

Bị tôi hỏi như vậy, Dương Nặc cả kinh, hiển nhiên là chưa phản ứng lại được, mà lúc này, không đợi Dương Nặc lên tiếng, người đàn ông lại nói trước:

- Thằng ranh, hiện tại không phải là lúc để chúng mày muốn làm gì thì làm! Mày đánh con tao bị thương, nhất định phải trả giá!

Tiếng nói âm u của người đàn ông truyền ra, mà tôi còn nhìn thấy, trong đôi mắt của ông ta, có một luồng sát khí lạnh giá.

Tôi cười lạnh trong lòng, hay thật, phải trả giá bằng tính mạng sao? Những người này, thật không biết rốt cuộc làm thế nào để tu luyện được đến tu vi như bây giờ, chỉ e, đều đã tu thứ đạo chó má.

Lúc này, tôi hít sâu một hơi, nhìn hai người trước mặt, lên tiếng nói:

- Thật không biết, ai cho các người dũng khí, hiện tại trong cả tỉnh Qúy Châu, chỉ sợ đã không có ai dám nói chuyện thế này với tôi!

Tôi mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng mình xuống, hai người này, hôm nay nếu đã cưỡng ép Dương Nặc, thì ở nơi khác, đã không biết có bao nhiêu tình huống như vậy xảy ra? Người như thế, sẽ không biết bớt lại.

- Không biết trời cao đất dày, mày cho rằng mày là minh chủ Đạo Minh à? Mà dám ngạo mạn thế? Quả thực không biết sống chết là gì!

Vưu Trọng đứng dậy, sắc mặt phủ đầy sát khí, quát lên với tôi!

Tôi không khỏi cười thầm, nhìn Vưu Trọng nói:

- Các người quen minh chủ Đạo Minh à?

Người đàn ông không kiên nhẫn, lên tiếng:

- Thằng ranh, chúng tao tuy rằng không quen minh chủ Đạo minh, nhưng chắc chắn cũng chẳng có quan hệ gì với mày, nếu mày không tự mình động thủ, vậy để tao giúp mày!

Người đàn ông nói xong, thân ảnh đã biến mất khỏi chỗ cũ, đồng tử tôi hơi co lại, nắm tay hơi nắm chặt, sắc mặt trở nên lạnh tanh.

Một quyền đánh ra!

Thình!

Một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó, một bóng người trực tiếp bay vụt ra ngoài, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, khó tin nhìn tôi chằm chằm.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.